Bầu không khí có vẻ bớt căng thẳng hơn một chút. Tôi nhớ rất rõ Hà Tiểu Như và tôi đã cùng nhau trốn thoát như thế nào. Tại sao cô ấy bị lạc? Chẳng lẽ cô vẫn ở trong nhà ma? Không, Ngô Kiện nói rằng họ đã tìm thấy xác của Trần Khải và những người khác, vì vậy chắc chắn anh ta đã vào trong ngôi nhà ma. Có người chết trong đó, hẳn là đã tìm kiếm kỹ lưỡng nơi này. Nếu Tiểu Như không ở trong ngôi nhà ma, thì cô ấy ở đâu?
Sau một thời gian dài suy nghĩ, tôi đã không còn khoảng cách như trước nữa. "Anh đã tìm kiếm ngôi nhà ma rồi, phải không?" Tôi hỏi.
Ngô Kiện gật đầu: "Tại sao anh lại hỏi vậy? Anh nghi ngờ Hà Tiểu Như vẫn còn ở trong ngôi nhà ma. Không thể! Chúng tôi đã xem xét hết rồi, dù vậy tôi sẽ đi lần nữa vào tối nay để chắc chắn."
Tôi do dự một lúc, anh ta có ý gì khi quay lại vào tối nay?
Ngô Kiến vươn hai tay ra: "Nghe nói ban đêm ở nhà ma rất khác với ban ngày. Người của chúng tôi chưa từng đến vào ban đêm, cho nên tôi dự định tới đó vào buổi tối."
"Anh chưa từng đến đó vào buổi tối?"
"Chúng tôi là con người, anh cũng biết đấy: đó là một nơi đáng sợ."
Cảnh sát chỉ là những người bình thường và không ai là không sợ hãi trước ngôi nhà ma, đặc biệt là sau một vụ giết người kỳ lạ như vậy.
Trước khi tôi có thể hỏi Ngô Kiện về sự sắp xếp của cảnh sát vào buổi tối, anh ta đã nhanh chóng dập điếu thuốc và ném xuống gầm giường.
Tôi hoang mang nhìn vào khi cánh cửa phòng mở ra và một y tá bước vào. Cô ấy hít thở không khí, cau mày và nhìn tôi cùng Ngô Kiện với vẻ nghi ngờ.
Ngô Kiện tò mò nhìn lại cô y tá: "Xin chào. Có chuyện gì vậy?"
Cô y tá lấy ra một phong bì màu trắng và đưa cho tôi: "Chuyển phát nhanh cho anh."
Tôi choáng váng. Tôi đã đến tòa nhà ma và cũng đã đốt những thỏi giấy vàng rồi mà, tại sao tôi vẫn nhận được thư?
Thấy tôi không trả lời, Ngô Kiện lấy phong bì ra xem.
Cô y tá dường như muốn nói, nhưng lại không nói gì cả. Cô đi tới cửa sổ, để nó xuống và rời đi.
Sau khi nhìn phong bì thư hồi lâu, Ngô Kiến hỏi: "Đây có phải là một trong những bức thư có ba bức ảnh mà anh nói tới không?"
Tôi nhìn vào con mắt nguệch ngoạc trên phong bì và gật đầu yếu ớt. Ngô Kiện dường như muốn xé chiếc phong bì ra. Sau một lúc suy nghĩ, anh ta đưa cho tôi lá thư: "Tốt nhất là anh tự làm đi."
Tôi cầm lấy lá thư, xé nó ra, ba tấm ảnh rơi ngay ngắn trên bàn ăn.
Ngô Kiện nghiêng người: "Anh thực sự có thể nhìn thấy thứ gì đó trong những bức ảnh này?"
Tôi gật đầu và chọn bức tranh đầu tiên.
Bức thứ nhất: Một cô gái chừng 15 tuổi lè lưỡi cố gắng với lấy cây kem trên tay, cười rạng rỡ.
Bức thứ hai: Trong đêm tối, cô gái nhỏ nhìn về phía ánh sáng nhấp nháy ở đằng xa với vẻ mặt sợ hãi. Có một ít máu trên người cô ấy.
Thứ ba: Cô gái nhỏ đứng trước một bức tường trắng lốm đốm, khuôn mặt vô cảm. Bức tường trắng hiện rõ qua nhiều lỗ trên cơ thể cô.
Khả Đinh? Tôi chợt nghĩ đến những gì Ngô Kiện đã nói về cái chết của Khả Đinh. Tôi mô tả chi tiết các bức tranh cho Ngô Kiện.
Ngô Kiện cũng đi đến kết luận tương tự. Anh ta thì thầm, "Khả Đinh?"
Tôi gật đầu. Có vẻ như tôi và Ngô Kiện ở trên cùng một trang, nhưng tại sao tôi lại có ảnh của Khả Đinh, chứ không phải của Trần Khải hay Ngô Địch? Đó là một manh mối, hay bức ảnh chỉ là sự lựa chọn ngẫu nhiên của một trong số rất nhiều người chết?
Điều quan trọng nhất là tôi đã làm mọi thứ theo hướng dẫn của bà lão. Tôi đi vào lúc 12 giờ đồng hồ, vào sảnh chính của tòa nhà ma và đốt tiền giấy cùng với những thỏi giấy vàng, tại sao nó lại không có hiệu quả?
Ngô Kiện châm một điếu thuốc khác và hít một hơi dà: "Ngũ Thụy, anh không thể trốn tránh nữa. Nếu anh là người duy nhất có thể nhìn thấy những bức ảnh này, điều đó có nghĩa là chỉ có anh mới có thể giải đáp bí ẩn này."
Tôi không muốn nghe Ngô Kiện nói về điều đó, nhưng trong thâm tâm tôi biết rằng anh ta đã đúng. Nếu tôi trốn tránh, những con quỷ đó có thể gây rắc rối cho mẹ tôi hoặc Tuyết Nhi.
Tôi khẽ hỏi: "Tối nay sẽ có bao nhiêu người đi?"
"Tôi...và anh." Những lời nói của Ngô Kiện rất thản nhiên.
"Chỉ hai ta?!" Tôi khóc không ra nước mắt.
“Đây là quyết định của mình tôi, nhưng anh có thể yên tâm rằng tôi sẽ tìm Một vị sư phụ nào đó giúp chúng ta.” Ngô Kiện tự tin nói.
Khi nghe đến "sư phụ", tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, vì ma thực sự tồn tại.
"Sư phụ như thế nào?" Tôi hỏi.
"Một thầy bói. Ông ta ta đang đánh nhau với một người vì hơn 5 Nhân dân tệ, hiện đang bị cảnh sát giam giữ. Tôi tình cờ gặp ông ta ở nhà ga."
Chậc, có vẻ như không đủ tốt. Một người đàn ông chiến đấu chỉ vì hơn 5 Nhân dân tệ- một sư phụ?
Ngô Kiện nhìn tôi: "Có chuyện gì vậy? Tôi là cảnh sát, sao tôi lại biết được mấy sư lụ đó chứ? Hơn nữa, ông ta có thể nhìn thoáng qua rằng gần đây tôi đã tiếp xúc với ma. Tôi không nghĩ ông ta là một người bình thường.”
Tôi không thể hiểu tại sao Ngô Kiện lại tin tưởng người này. Tôi không tin bất cứ điều gì được, nghe như thể là một kẻ lừa đảo.
Ngô Kiện phớt lờ tôi và đứng dậy. "Tôi phải đi. Nếu không có chuyện gì, đêm nay chúng ta sẽ cùng nhau đến đó. Tôi sẽ đến đồn cảnh sát đón vị sư phụ kia. Hẹn gặp cậu ở cổng lúc 10 giờ tối." Nói xong, anh ta vẫy tay chào và rời đi.
Dù vẫn nằm trên giường bệnh nhưng tôi không bị thương tích gì nghiêm trọng, tôi đi là được rồi, nhưng lại phải vào nhà ma?
Rồi một lần nữa, Tiểu Như đã mất tích vì tôi. Tôi cũng muốn biết tại sao tôi vẫn chưa thoát khỏi lời nguyền của ba bức ảnh sau khi đốt hết những thứ đó cho mấy con quy kia. Điều duy nhất khiến tôi lo lắng là vị sư phụ mà Ngô Kiện sẽ dẫn theo vào tối nay.
Tôi có nên tự mình liên hệ với một sư phụ nào đó không? Mặc dù thành phố nhỏ nhưng tôi vẫn thường nghe những câu chuyện kỳ lạ từ mẹ tôi, mẹ đã khá là mê tín, chắc là do tư tưởng thế hệ cũ.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, tôi từ bỏ. Chỉ có mẹ mới có thể liên hệ với một thầy bói, và nếu tôi hỏi mẹ, mẹ chắc chắn sẽ hỏi tại sao. Hơn nữa, bây giờ tôi trông giống như một xác ướp trong những miếng những chiếc băng này. Nếu mẹ nhìn thấy tôi như thế này, tôi sẽ ngay lập tức mất tự do.
Có lẽ sư phụ mà Ngô Kiện đề cập thực sự rất được. Tôi chỉ có một cảm giác khó chịu và muốn đuổi ông ta ra khỏi nhà ga.
Tôi nhanh chóng làm thủ tục xuất viện, mang theo một gói thuốc lớn. Tôi không về nhà. Mặc dù mẹ tôi không có khả năng đến nhà tôi vào giờ này, nhưng tôi không muốn mạo hiểm. Còn về khách sạn thì thôi, ông chhur Đường thích gọi cảnh sát hơn là mở cửa cho tôi.
Mặc dù có nhiều khách sạn trong thành phố, nhưng vấn đề là tôi không có tiền. Tiền viện phí do Ngô Kiện trả. Nghĩ đến đó, tôi quay lại bệnh viện.
Ngồi trên ghế ở bệnh viện, tôi thực sự rất chán nản.