CHƯƠNG 57: ÁC LINH MANG TÊN BỤT
Trong lòng đất nằm ngay dưới đình viện của Bụt, nơi ánh sáng mặt trời chưa bao giờ chạm tới, có một nơi gọi là Văn Lang Mật Điện. Đó là một mật thất cũ kĩ, ẩn mình trong sự tĩnh lặng của thời gian.
Để vào được Văn Lang Mật Điện, cần phải đi xuống một thông đạo dài gần một trăm mét. Dưới chân, mỗi bậc thang được đẽo gọt bằng một loại đá đặc biệt, nó phát ra tầng tầng, lớp lớp ánh sáng màu xanh dương êm dịu. Hai bên thông đạo, vách đá được trang trí bằng những hoa văn kỳ lạ, những hình ảnh, ký hiệu uốn lượn tựa như những dòng chảy của thời gian. Những họa tiết này dường như muốn thuật lại những câu chuyện xa xưa, về những vị kiêu hùng, những trận chiến và cả những tri thức đã bị lãng quên. Ánh sáng mờ ảo phản chiếu lên những vách đá, tạo nên một không gian huyền ảo, khiến cho mọi thứ xung quanh trở nên kì bí hơn bao giờ hết.
Đi đến cuối thông đạo, sẽ bắt gặp một cánh cửa đá nặng nề. Chính giữa cánh cửa là hoa văn một hình bàn tay màu trắng, lấy mỗi đầu ngón tay làm gốc, có các đường họa tiết từ đó mà chạy dọc ngang, mang hình thù kỳ quái, phủ kín cả một tảng đá lớn.
Trên mặt đất, sau nửa giờ kì cọ và tắm rửa, rốt cuộc Vô Ngân cũng đi ra, hắn khoác lên mình một bộ y phục mỏng màu xám. Cảm thấy có chút lạnh trên đỉnh đầu, hắn vội đưa tay lên vuốt, lúc này hắn mới sực nhớ ra rằng mình đã không còn tóc nữa. Nhưng đâu chỉ có tóc, mọi thứ được định nghĩa là “lông” trên người hắn cũng đã biến mất, nhìn dáng vẻ hắn lúc này quả thực rất khác người.
Vô Ngân liếc nhìn cái quan tài của Thất công chúa nằm gọn trong phòng, hắn thầm nhủ.
“Dù gì ta cũng có vợ rồi, chút thiệt hại về nhan sắc này, cũng không đáng là bao”.
Như ngựa quen đường cũ, Vô Ngân đi vào trong đình viện của Bụt, ngó nghiêng không thấy lão đâu, hắn đoán rằng lão đang đợi mình ở Văn Lang Mật Điện.
Đi đến phòng ngủ của Bụt, hắn dùng sức vào hai tay, mạnh mẽ nhấc nghiêng cái giường được tạc bằng đá nguyên khối. Trước đây, tại Mộc Long đế quốc, Vô Ngân cũng từng đào ra một cái mật thất đơn giản nằm dưới giường ngủ của mình, chính là “học đòi” từ Bụt.
“Roạt… roạt…”.
Âm thanh của hai mặt đá ma sát vào nhau, nghe vô cùng nặng nề và trầm ổn. Một luồng ánh sáng từ dưới hắt lên, làm Vô Ngân có chút chói mắt. Nheo đôi mắt lại, một thoáng hoài niệm chạy ngang qua đầu, đã lâu lắm rồi hắn mới được nhìn lại thứ ánh sáng này. Nhớ lại lúc trước, hắn phải ăn dầm nằm dề tại nơi đây, cũng chỉ là để đọc sách mà thôi.
“Bộp… bộp… bộp…”.
Tiếng bước chân của Vô Ngân nhẹ nhàng đi xuống thông đạo, như thói quen cũ, cánh tay hắn dang ra hai bên, từng đầu ngón tay chạm vào vách đá có chút thô ráp, mỗi lần như vậy, đụng vào những ký tự huyền ảo kia, hắn lại có cảm giác là lạ, khó tả thành lời, dù chúng rất tối nghĩa, nhưng mang lại cảm giác vô cùng quen thuộc cho hắn.
Cứ như vậy, Vô Ngân ruốt cuộc cũng đi tới tận cùng của thông đạo, chặn hắn lại là một cánh cửa đá to lớn.
Đặt gọn bàn tay lên họa tiết hình bàn tay trên cánh cửa, sau đó, cả cánh cửa bỗng nhiên sáng rực lên một màu xanh nhạt.
“Roạt… roạt…”.
Cánh cửa đá dày hơn hai mét được một lực lượng kỳ lạ nâng lên, Vô Ngân không kinh ngạc mà nhanh chân bước vào đại sảnh của Văn Lang Mật Điện.
Vẫn là khung cảnh quen thuộc ấy, Văn Lang Mật Điện chỉ toàn là điển tịch cổ. Có hơn một trăm cái kệ cũ kĩ, mỗi kệ có bốn tầng, điển tịch đều được xếp gọn trên đó. Tuy không nhiều điển tịch bằng Mộc Long Thư Các, nhưng xét về giá trị quý hiếm, mỗi điển tịch ở đây đều có giá trị liên thành. Đừng quên, thú triều Dị Thú Triều Nguyên trong truyền thuyết được Vô Ngân học từ trong này mà ra. Mà đáng sợ hơn nữa, kẻ sưu tập những thứ này, không ai khác chính là Bụt.
Văn Lang Mật Điện không lớn, chỉ khoảng một trăm mét vuông, dưới sàn, trên vách, thậm chí cả trên trần, tất cả đều có những họa tiết tối nghĩa, Vô Ngân từng đoán chúng là một pháp trận nào đó, bởi mỗi lần hắn cố gắng giải nghĩa của chúng, thì luôn có một tia nguy hiểm đánh sâu vào trong linh hồn của mình, buộc hắn phải chấm dứt ngay hành động tò mò ấy.
“Đến rồi sao?”.
Một âm thanh hiền hòa vang lên. Bụt đang ngồi trên một chiếc ghế được đan bằng mây tre, chân lão bắt chéo, trên đùi còn có một cuốn điển tịch màu vàng ố đang được xem dở.
“Vâng! Ta đến rồi”.
Vô Ngân lễ phép trả lời, hắn ngạc nhiên với dáng vẻ của Bụt lúc bây giờ. Không còn xuề xòa như trước nữa, lão khoác trên mình một bộ xiêm y màu trắng tinh, râu tóc được chải chuốt gọn gàng. Trên cổ, lão còn mang một chuỗi hạt bằng gỗ, mỗi hạt lại được chạm khắc vô cùng tinh tế. Trông lão lúc này chẳng khác gì một đạo gia thoát tục, toát ra phong phạm nho nhã, mỗi cử chỉ như có đạo vận vần quanh, tự nhiên hết mức.
Bụt nhìn dáng vẻ tò mò của Vô Ngân, lão cũng thầm đắc ý. Diện mạo Vô Ngân lúc này có chút đặc biệt, râu tóc trụi lủi, đến lông mày cũng bị đốt sạch, nhưng lão cũng không dám cười, lão sợ hắn nhớ lại thù cũ mà chửi lão.
“Bụt! Chuyện lúc tối…”.
“Suỵt…!”.
Vô Ngân mở miệng nói nhưng bị Bụt ra hiệu cắt ngang. Ý thức được gì đó, Vô Ngân cũng đành giữ im lặng.
Bụt đứng dậy, lão đi qua người Vô Ngân, đến giữa đại sảnh của Văn Lang Mật Điện. Ngay tại vị trí lão đứng, là họa tiết một ngôi sao mười tám cánh màu xám tro. Lão khom người, hai ngón tay đặt nhẹ lên ngôi sao. Lão trầm giọng nói.
“Có những bí mật, một khi lộ ra… ắt phải chết”.
Lời Bụt vừa dứt, ngôi sao mười tám cánh dưới chân lão sáng lên một màu xám khói. Tiếp đó, những họa tiết khắc trên đá nối đuôi nhau phát sáng, cả căn mật thất giờ chỉ huyền ảo một màu. Hơn thế nữa, chúng bắt đầu không yên vị, chậm rãi di chuyển xung quanh, trông vô cùng sinh động.
“Đông Sơn Ấn?”.
Vô Ngân buột miệng thốt lên, bởi hắn cảm thấy khí tức từ những họa tiết kia tỏa ra, giống hệt như lúc hắn mở Đông Sơn Ấn.
“Đúng! Có nó, chúng ta sẽ không bị nghe lén”.
Bụt mặc nhiên trả lời, lúc này, cả người lão tỏa ra một khí thế bá đạo, như thể, trước đây lão phải kìm nén nó lại.
“Nghe lén? Là ai?”. Vô Ngân lập tức hỏi. Lúc trước Bụt cũng nhắc đến việc này một lần, hắn còn tưởng lão chỉ giả thần giả quỷ mà nói ra vậy thôi.
“Chủ nhân của giới này, Mộc Thần!”.
Bụt cười khẩy mà trả lời Vô Ngân, trong lời nói của lão chứa một tia khinh miệt.
Ánh mắt Vô Ngân co rụt, Mộc Thần là một tín ngưỡng tối cao của Mộc Châu đại lục. Dù là con người hay Mộc Nhân Giả đều xem Mộc Thần là đấng thần linh, hắn khai sinh và đem lại sức sống cho cả đại lục. Trong linh hồn họ, Mộc Thần là một đức tin không thể khinh nhờn. Nhưng qua miệng Bụt, giống như đang nhắc đến một một tên gà đất chó kiểng nào đó mà thôi.
“Bụt! Ngài không đùa ta chứ. Mộc Thần có tồn tại hay sao?”.
Vô Ngân không cho là đúng mà lên tiếng. Hắn là kẻ đọc rất nhiều điển tịch, thần linh đối với hắn chỉ là một loại tín ngưỡng, con người dựa vào đó để trấn an con tim yếu đuối của chính mình, giúp họ không bị lạc lối.
Bụt cười như không cười nhìn về phía Vô Ngân. Lão nói.
“Sao lại không tồn tại, chẳng phải lúc trước ngươi bị hắn đánh rồi sao”.
Vô Ngân giật mình, hắn lắp bắp hỏi.
“Cái… cái ngón tay trên trời ấy, nó… nó là của Mộc Thần?”.
“Đúng một nữa thôi, là ngón tay do pháp tắc của hắn tạo ra, dùng để bảo vệ giới này”.
Bụt thong dong trả lời.
Vô Ngân toát mồ hôi hột, những tri thức thoát ra khỏi phạm trù con người như thế này, khiến lòng hắn có chút xao động. Hắn biết Bụt sẽ không đi lừa hắn những chuyện như thế này. Có điều, quá nhiều thứ nằm ngoài sức tưởng tượng cứ liên tục ập đến, hắn bắt đầu hoang mang với thân phận của mình và Bụt.
“Vậy… tại sao ngài lại để Mộc Thần đánh ta?”.
Vô Ngân ra vẻ oán trách Bụt, hắn biết mình chỉ là một con heo nhỏ bé, thế nào lại muốn “tế sống” hắn như vậy. Nếu lúc đó hắn không kịp tán đi mộc lực và tinh thần lực trên Niệm Thần Côn, uy lực của ngón tay kia bị giảm mạnh, không thì có lẽ giờ này đến tro cốt cũng không còn.
“Ha ha! Chỉ là thử nghiệm một chút thôi”.
Bụt cười một cách hời hợt rồi nói, ánh mắt lão lãng tránh Vô Ngân.
Khóe môi Vô Ngân co giật, hắn không nghĩ, Bụt dám lấy tính mạng hắn ra chỉ để thử nghiệm. Nhưng hắn biết, ở “cái nhà này” mình là thấp cổ bé họng nhất, hắn hừ lạnh mà hỏi.
“Thử nghiệm gì chứ? Ngài phải chơi chết ta thì mới vừa lòng hả dạ hay sao?”.
Bụt nhẹ vuốt chòm râu dưới cằm, lão nhẹ nhàng nói.
“Chẳng phải vẫn còn sống hay sao. Có ta ở đây, kẻ nào dám giết ngươi?”.
Vô Ngân giật mình, lời Bụt nói rất nhẹ nhàng, nhưng ý tứ trong đó như thách thức cả thế giới, bá đạo khôn cùng. Giờ hắn mới nhớ ra một điều, Bụt trong tiềm thức của hắn lúc nào cũng bí ẩn, lúc nhắc đến Mộc Thần mà giọng điệu lão nhẹ tựa mây trôi, chợt một ý nghĩ táo bạo chạy ngang qua đầu hắn. Hắn thốt lên.
“Bụt!... Không lẽ ngài cũng là một vị thần, có thể sánh ngang với Mộc Thần?”.
Mắt Bụt đột nhiên sáng quắc, khóe miệng hơi vênh lên, lão nhìn thẳng vào Vô Ngân mà đáp.
“Chẳng phải ngươi từng đọc điển tịch về ta hay sao?”.
Vô Ngân nghe Bụt nói lời này, hắn giật nảy mình. Trước đó hắn chỉ cho rằng Bụt lấy trùng tên với Bụt trong điển tịch cổ là để mua vui mà thôi, bởi tính tình của lão xưa nay vốn rất quái gở, không thể dùng lẽ thường để mà phỏng đoán. Nhưng khi chính miệng lão xác nhận lại, hắn cảm thấy mọi chuyện không còn đơn giản như hắn từng nghĩ nữa rồi.
Tâm tình Vô Ngân có chút loạn, hắn ép mình phải giữ bình tĩnh, hít một hơi thật sâu, hắn cúi người, hai tay chắp lại mà bái về phía Bụt, hắn trịnh trọng nói.
“Bụt! Cuộc đời ta, mọi thứ như là mây mù trước mặt, ta càng cố nhìn thì sự thật càng đi xa khỏi thường thức của ta. Từ lúc sinh ra đến khi hiểu chuyện, ta chỉ có ngài là người thân, mục tiêu sống của ta cũng là ngài chỉ hướng. Ta không cha, không mẹ, càng không biết mình vì sao mình được sinh ra ở Bạch Mã sâm lâm, ta không biết tại sao những năm qua ngài phải dấu ta những bí mật này, nhưng ta biết là ngài chỉ muốn tốt cho ta. Dù là sự thật khó tin đến mức nào nữa, ta cũng sẽ tin ngài”.
Bụt nghe Vô Ngân bộc bạch tâm sự của mình, lão có chút áy náy. Trong lòng lão, Vô Ngân quả thực có chút đáng thương. Như nhớ đến chuyện gì đó, ánh mắt lão trở nên lăng lệ dị thường, nhưng trong giây lát, nó đã dịu đi rất nhiều. Lão nói.
“Được, như đã hứa, ta sẽ kể cho ngươi Ba cái cố sự, nó sẽ giải đáp tất cả ẩn khúc trong lòng ngươi. Nhưng trước đó, ngươi hãy nhớ cho ta, từ giờ ngươi không còn là người bình thường được nữa, vậy nên, chớ đặt mình dưới góc độ một kẻ phàm nhân mà để nhìn nhận mọi thứ trên đời”.
Vô Ngân nửa hiểu nửa không, nhưng hắn vẫn gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Một tia hoài niệm hiện trên nét mặt già nua của Bụt, lão nói.
“Câu chuyện đầu tiên, ta sẽ kể cho ngươi nghe cố sự về thân thế của ta, một… Ác linh mang tên Bụt”.
--------- HẾT CHƯƠNG 57 ---------