CHƯƠNG 5: ÁC CHIẾN BA NĂM VỀ TRƯỚC (Trung)
“Leng keng, leng keng, leng keng”
Sáng sớm, Vô Ngân tỉnh giấc khi nghe tiếng chuông hiệu lệnh của doanh trại. Đầu hắn lúc này vẫn còn hơi lâng lâng vì thiếu ngủ, bởi đến tận gần sáng hắn mới về tới lều trại của mình.
Đêm qua, Vô Ngân đã thức cả đêm để giúp Lý Chiến sao chép mộc hồn Vô Tướng Thần Thụ vào một mặt kính của Ngũ Diện Linh Thụ, rồi hắn và Lý Chiến tiếp tục trao đổi với nhau tri thức về Mộc hồn, ngoài các chiêu thức tuyệt học bản mệnh của mỗi người ra, cả hai người đều không giấu diếm với nhau gì cả, từ tính chất Mộc hồn cho đến ứng dụng thực tế, sau đêm ấy, nhìn cả hai người như là tri kỷ của nhau vậy. Tuy có vẻ Lý Chiến được hưởng lợi nhiều hơn, nhưng Vô Ngân cũng chẳng so đo gì cả, dù gì Lý Chiến cũng là Đoàn trưởng của hắn, con đường danh vọng sau này cũng một phần phụ thuộc vào người ta cả, hắn tin cho đi sẽ được nhận lại. Trong suy nghĩ của hắn, tuy Vô Tướng Thần Thụ bị người ta sao chép, nhưng thì sao chứ, đó cũng chỉ là hàng mô phỏng mà thôi, hắn tin rằng cho dù là gặp kẻ sở hữu Vô Tướng Thần Thụ hàng thật giá thật giống như hắn, hắn đều có thể chiến thắng, hắn luôn tin vào thực lực của chính mình.
Theo hiệu lệnh tập trung, Vô Ngân hội hợp cùng lộ quân của Lý Chiến. Nơi đây, đã có khoảng ba trăm tướng sĩ lạnh lùng chờ trên yên ngựa, hắn không bất ngờ với nhân số ít ỏi này, vì đây là lộ quân mạnh nhất, chỉ chú trọng thực lực. Liếc một vòng, Vô Ngân thấy toàn những gương mặt quen thuộc, bởi lẽ họ là tinh anh trong tinh anh của Sát Mộc sư đoàn, Vô Ngân nhiều lần gặp họ trong các hội nghị tập trung hoặc trong lễ thăng cấp chức vụ.
Lộ quân của Lý Chiến là một tiểu đoàn của riêng hắn trước nay, có tới ba vị cảnh giới Hóa Hình, mà hắn là kẻ có tu vi cao nhất – Hóa Hình trung kỳ, còn hai vị còn lại đang ở cảnh giới Hóa Hình sơ kỳ. Phía sau hắn, có hơn hai trăm binh sĩ ở tu vi Kết Tinh, có sơ kỳ, có trung kỳ, còn hậu kỳ ngang với cảnh giới Vô Ngân thì cũng có tới mười lăm vị. Số binh sĩ còn lại thì ở cảnh giới Kết Linh, nhưng không ai thấp hơn Kết Linh đại viên mãn cả, có lẽ đây cũng là mốc tu vi tối thiểu để gia nhập tiểu đoàn của Lý Chiến.
Theo tình báo, phía Sát Nhân Giả sau nửa ngày sẽ tới bìa rừng thuộc Bắc Ninh trấn. Nơi đây cũng là biên giới phía Bắc của Mộc Long đế quốc. Khác với phía Đông, Tây và Nam đều giáp ranh các Đế quốc do loài người cai trị, còn riêng biên giới phía Bắc này lại là ranh giới giữa loài người và Mộc Nhân Giả, phía loài người còn có tập tục xây thành trì, nhà ở, phòng ốc, còn riêng Mộc Nhân Giả, rừng rậm nguyên thủy mới là nhà của họ. Lệnh xuất quân của Lý Chiến được ban bố, chưa đầy một phút, các lộ quân bắt đầu di chuyển đúng theo kế hoạch, hàng lối, tác phong chỉnh tề từ ngựa đến người, từ những chiến giáp sáng bóng cho đến những thanh trường thương sắc nhọn đã trả lời cho thiên hạ biết tại sao Sát Mộc sư đoàn lại là sư đoàn mạnh nhất Mộc Long đế quốc.
Chưa đầy nửa ngày sau, tiểu đoàn Lý Chiến đã chặn đầu đoàn quân Mộc Nhân Giả. Phía bên Mộc Nhân Giả cũng chẳng có gì ngạc nhiên, việc sư đoàn bọn hắn chia làm nhiều lộ quân chắc hẳn bên phía loài người đã do thám ra, họ cũng chẳng sợ bị chặn đánh trong lúc hành quân trong rừng, bởi rừng rậm mới là địa hình lý tưởng nhất để bọn hắn chiến đấu, thoát ra khỏi bìa rừng là một bình nguyên do loài người phá rừng trong nhiều năm mà hình thành, bọn hắn biết đây mới là nơi loài người lựa chọn làm chiến trường. Từng Mộc Nhân Giả bắt đầu bước ra khỏi bìa rừng, đi đầu là một kẻ cao lớn có hình dạng giống loài người, nhưng vẫn có nhiều chỗ khác biệt, mỗi bộ phận trên cơ thể của hắn đều được bện thành từ nhiều dây leo màu tím, trên mỗi dây leo đều có lớp vảy tựa vảy rồng, đầu và ngũ quan cũng vậy, riêng chỉ có đôi mắt là giống một con người mà thôi. Loài người hay châm chọc Mộc Nhân Giả là loài Giả nhân học đòi làm người, tức là khi tu vi Mộc Nhân Giả càng cao, họ càng tiến hóa giống loài người hơn, có những kẻ tu vi lên tới Hợp Giới thì chẳng khác gì một con người cả, đều có da có thịt.
“Tử Long Đằng đại nhân, sao các vị hôm nay lại có nhã hứng dạo chơi Mộc Long đế quốc ta vậy, đã thế, còn dẫn theo nhiều Mộc Nhân Giả đến vậy?”.
Lý Chiến nho nhã cất tiếng, tuy lời nói có vẻ nhỏ nhẹ, nhưng không hiểu sao, mấy trăm sinh mệnh ở đây đều có thể nghe rõ mồn một. Riêng bên Mộc Nhân Giả thì nghe như sấm bên tai, vài kẻ tu vi yếu thì thất khiếu đã chảy ra chất dịch màu xanh rêu.
“Hừ!”
Một tiếng hừ nhẹ của Từ Long Đằng phá đi vọng âm thuật bằng Mộc lực của Lý Chiến. Hai cường giả Hóa Hình mới gặp nhau thôi mà đã muốn bóp nghẹt không khí. Sáu năm nay, cả hai bọn hắn đều xem nhau là tử địch, đã có giao phong vài lần, nên danh tính, Mộc hồn của nhau bọn hắn đều hiểu rõ. Hai bên chằm chằm trừng nhau, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể xông vào ác chiến mấy trăm hiệp. Giọng Tử Long Đằng cất lên hơi khàn khàn nhưng tràn ngập sát khí.
“Ta đến để đòi Mộc Long đế quốc các ngươi một cái công đạo, phía Nhị hoàng tử các người cử người ám sát Thế tử của tộc Mộc Đằng chúng ta. Hôm nay, hoặc là Nhị hoàng tử các người đi ra nộp mạng, hoặc là chúng ta san bằng cái Bắc Ninh trấn này”.
Nói đến đây, tay Tử Long Đằng phất lên, một Mộc Nhân Giả còn lớn hơn cả hắn đứng phía sau như ngầm hiểu, lồng ngực hắn chợt xé mở ra, một thân thể nhân loại từ trên đó mà rớt xuống, trên cổ người này có vệt tím đen quấn quanh, có vẻ như bị siết cổ mà chết.
Lý Chiến thoáng giật mình, hắn nhận ra cái tên nằm dưới đất kia, là một trong những cận vệ của Nhị hoàng tử. Hỏi sao phía Mộc Nhân Giả phương Bắc lại có động tĩnh lớn như vậy, hóa ra bên kia có người bị ám sát. Hắn bắt đầu lôi mười tám đời tổ tông Nhị hoàng tử ra mà chửi. Tuy Sát Mộc sư đoàn là nhánh quân đội dưới quyền kiểm soát của Nhị hoàng tử, nhưng thực tế vẫn là quân đội của Hoàng thất nói chung chứ không phải của riêng Nhị hoàng tử. Nhưng sự việc lớn đến như vậy, ngươi sai người ám toán Thế tử con nhà người ta, xong việc thì không báo lại cho hắn lấy một tiếng, để rồi bên kia lôi cả dòng họ đến đòi mạng, giờ Lý Chiến ta đây phải đứng ra bưng bô rửa đít cho ngươi. Hai tay Lý Chiến nắm chặt cái dây cương ngựa trong tay, kẻ nào đứng gần đều có thể nghe thấy tiếng nghiến răng ken két từ miệng hắn.
Lý Chiến cũng chẳng thèm giả vờ không quen biết tên kia, Tử Long Đằng đã nói đích danh kẻ chủ mưu thì chắc chắn đã điều tra rõ mồn một rồi, Mộc hồn dùng để sưu hồn ép cung thì đa dạng lắm, hắn cũng chẳng mất thời gian đi ngụy biện. Nghĩ rồi, Lý Chiến dùng Mộc lực truyền âm cho một binh sĩ thám báo đứng gần đó, hắn cần “bưng cái bô đầy cứt” quăng về phía Hoàng thất xử lý, chứ đánh một hồi, hắn có mười cái mạng cũng không kham nổi, đây không còn là trách nhiệm của riêng mình hắn nữa.
“Tử Long Đằng đại nhân, việc này ta sẽ báo cho phía Hoàng thất biết, Mộc Long đế quốc sẽ sớm cho các ngươi một cái công đạo, tạm thời các ngươi cứ lui binh đi”.
Lý Chiến khách khí nói với Tử Long Đằng.
“Các ngươi nói lui thì phải lui sao, công đạo là bọn ta tự đòi, phải chờ đợi Mộc Long đế quốc các ngươi ban phát hay sao? Nếu Nhị hoàng tử của các ngươi rụt cổ trốn rồi thì tạm thời cái Bắc Ninh trấn này không cần giữ nữa, san bằng nó xong, bọn ta tự khắc lui quân”.
Tử Long Đằng đanh thép trả lời Lý Chiến. Đùa sao, một Thế tử vừa mới mất mạng bởi loài người, đó là sĩ nhục của tộc hắn, bọn hắn cần nhất lúc này là một nơi để trút giận, uy nghiêm của Mộc Nhân Giả là không thể khinh nhờn.
Lý Chiến càng nghe lại càng muốn chửi thề, bởi lẽ Bắc Ninh trấn thuộc sư đoàn hắn quản hạt, nơi này tuy là sát vùng biên giới, nhưng lại là nơi giao thương buôn bán trọng điểm của Mộc Long đế quốc, có tới ba mươi vạn nhân khẩu cư trú nơi đây, giờ nó mà nát dưới tay Mộc Nhân Giả thì cho dù hôm nay Lý Chiến hắn không chết ở trên chiến trường thì cũng sẽ chết dưới luật pháp của Hoàng thất. Không dong dài, dù gì thì hắn cũng chuẩn bị kỹ cho trận chiến này rồi, hắn hét lớn.
“Sát Mộc sư đoàn nghe lệnh, Mộc Nhân Giả có âm mưu lấn chiếm Mộc Long đế quốc chúng ta, thân là nam nhi, có chết trên chiến trường cũng không được cho bọn hắn tiến lên dù chỉ là một bước, nên nhớ, sau lưng các ngươi là quê hương, sau lưng các ngươi là phụ thân, là nương tử của các ngươi. Hãy sát cánh cùng Lý Chiến ta, hãy giết lên chiến công này! Giết! Giết! Giết”.
Lời kêu gọi của Lý Chiến làm sôi sục lòng nhiệt huyết của binh sĩ, tiếng hắn vang dội đủ để các lộ quân khác ở xa xa nghe thấy.
“Giết! Giết! Giết”
Đáp lại hắn là tiếng thét gào của hơn hai mươi nghìn chiến sĩ ở khắp chiến trường. Khí thế của Sát Mộc sư đoàn được đẩy lên ngút trời.
Phía Mộc Nhân Giả thì không nhiều lời đến như vậy. Bọn hắn trên đường đến đây với khí thế đã vô cùng âm trầm rồi, Thế tử của họ bị giết ngay trong lãnh địa bọn hắn, lòng tự tôn của hắn bị đạp đổ, sát khí tích tụ tăng dần theo mỗi bước chân mà bọn hắn đi, bây giờ, chỉ có giết chóc mới làm bọn hắn nguôi ngoai cơn giận này.
Hai bên theo từng tuyến lộ quân xông thẳng vào nhau như ong vỡ tổ, Mộc hồn được triệu hoán ra đủ loại màu sắc. Bên phía Sát Mộc sư đoàn có vẻ lợi thế hơn một chút vì bọn hắn có quy củ của nhà binh, mọi loại hình chiến thuật bọn họ triển khai đều tuân thủ nghiêm ngặt theo kế hoạch đặt ra từ trước. Tuy nhiên, với quy mô chiến trường lớn như vậy, đâu đâu cũng là biến số, những kẻ yếu không theo kịp nhịp độ ấy chắc chắn phải chết, không ít binh sĩ trong đợt giao phong đầu tiên đã bỏ mạng lại chiến trường. Đúng như lời Vô Ngân phỏng đoán từ trước, quy mô chiến đấu như này không khác gì một cối xay thịt cả.
Vô Ngân xung phong lâm trận cùng tiểu đội của Lý Chiến, đúng như chiến thuật ban đầu, nơi này là nơi chém giết ác liệt nhất. Lý Chiến xông thẳng về phía Tử Long Đằng, quân lính hai bên như ngầm hiểu, tuy ngươi đâm, ta chém nhưng đều cố ý dạt qua hai bên tạo thành một con đường dài cho hai vị cường giả tìm lấy nhau.
Vô Ngân vô cùng nhẫn nại, hắn biết giờ chưa phải là lúc để thể hiện mình, theo kế hoạch, hắn lẫn vào đám binh sĩ có tu vi thấp nhưng không quá xa nơi chiến đấu của hai vị cường giả kia. Hắn vung loạn đoản đao chiến đấu với một Mộc Nhân Giả, nhưng một phần tâm trí lúc nào cũng hướng về bên kia. Chỉ cần đến lúc mấu chốt, Lý Chiến tung ra át chủ bài, thì sẽ là lúc Vô Ngân hắn xuất hiện và kết thúc cuộc chiến đẫm máu này.
---------- HẾT CHƯƠNG 5 ----------