CHƯƠNG 39: KHẮC NHẬP! KHẮC NHẬP!
Trước mặt Vô Ngân lượn lờ một đám khói nhỏ màu xanh, mảnh giấy lúc này đã cháy sạch sẽ, chỉ để lại chút tàn tro màu xám. Tình cờ, một cơn gió thổi ngang, vò mảnh tro thành từng mảnh nhỏ, làn gió ấy mang nó cùng bay đi, tiêu tán khắp nơi trong cánh rừng già.
Nhìn đám khói xanh trước mặt, Vô Ngân mừng rỡ trong sự kinh ngạc của mình, nguyện vọng của hắn đã trở thành hiện thực. Chưa đầy một giờ, hắn đã bị tra tấn về mặt cảm xúc đến mấy lần, lúc thì đầy ắp hy vọng sông, lúc thì tâm tình chạm tới đáy cốc. Giờ đây, không một lời nào có thể mô tả được sự vui mừng của hắn.
Từ đám khói, dị biến tiếp tục xảy ra, ngay tại trung tâm, đám khói bắt đầu xoay chuyển. Mới đầu, tốc độ rất chậm, dần dần, mỗi lúc nó di chuyển càng nhanh, tựa như cái cách hình thành một cơn bão.
“Vù vù vù”.
Gió bắt đầu thổi ra từ đám khói, tóc của Vô Ngân vì thế tốc ngược hết về sau. Gió tuy rất mạnh, nhưng mắt của hắn vẫn mở rất to, hắn ép mình không được chớp mắt, cảnh tưởng lạ lùng như vậy, đây là lần đầu hắn thấy.
“Kéc! Kéc! Kéc”.
Trong tai Vô Ngân như nghe thấy được tiếng chim, nó phát ra rất nhỏ, dường như âm thanh ấy cố tình chỉ cho mình hắn được nghe mà thôi. Tiếng chim này rất lạ, hắn sống trong rừng mười mấy năm, nhưng chưa hề nghe được âm thanh nào giống như vậy.
Thế rồi, trong vòng xoáy màu xanh ấy, bắt đầu xuất hiện những hình ảnh kỳ lạ, nó rất mờ ảo và trừu tượng, nhưng trong vài giây kế tiếp, những hình ảnh ấy càng trở nên sắc nét.
Một con, hai con, ba con … Hình ảnh những con chim nhỏ màu xanh, được tạo ra bằng khói lần lượt xuất hiện ở mép ngoài vòng xoáy, chúng nó vỗ cánh, nối đuôi nhau mà bay theo hình tròn, nhìn rất sinh động. Khi rất nhiều con chim lấp kín một vòng, Vô Ngân đếm tất cả có mười tám con.
Hình dáng của loài chim này rất lạ, mỏ dài và nhọn như trường kiếm, trên đầu là cái mào bằng lông vũ, nó mềm dẻo mà lượn theo chiều gió, đuôi chim xòe rộng trông rất kiêu sa, nhưng sẽ rất đẹp nếu như không nhìn cặp cánh của nó, khác với các loài chim khác, sải cánh sẽ phải rất dài và rộng để mà bay, cánh của loài chim này thì ngược lại, nó cụt ngủn, trông vô cùng dị hợm. Vô Ngân thoáng nghĩ, với cặp cánh này thì xác định là chạy bộ chứ bay làm sao được.
Mười tám con chim lượn thành vòng tròn bên ngoài, đám khói ở giữa cũng bắt đầu cấu thành hình dạng. Từ vòng tròn lớn được tạo bởi loài chim lạ, bắt đầu có những vòng tròn nhỏ hơn ở bên trong. Những vòng tròn ấy tạo nên từ những ký hiệu dễ nhìn hơn trước, như là mặt trăng, mặt trời, ngôi sao …. Cứ nhiều hơn một vòng tròn, Vô Ngân phát hiện uy áp tỏa ra từ vòng xoáy càng lớn, kèm theo đó là một cảm giác rất chơi vơi, mông lung và vô định, tựa như bị lạc vào giữa một không gian vô cùng tận.
“Là trận đồ của một pháp trận nào đó sao?”.
Vô Ngân bắt đầu có những suy đoán của riêng mình, pháp trận là một kiến thức xa vời với thực tế, chỉ có những điển tịch cổ mới lưu giữ thông tin về chúng.
Rốt cuộc vòng xoáy cũng xoay chậm dần rồi dừng lại, mọi thứ hiện hữu rõ ràng ngay trước mắt Vô Ngân. Có tất cả chín vòng tròn từ lớn đến nhỏ, nó bao quanh lấy một cái cây ở chính giữa, thân cây dài mà nhỏ, nó như hiên ngang, thẳng tắp mà đâm vào vũ trụ bao la, lạ thay, trên thân cây không hề tồn tại một chiếc lá nào cả. Hắn sẽ không thể nào đoán được đó là một cái cây, nếu không nhìn vào bộ rễ của nó.
“Ken két …, Ken két …”.
Một tràng âm thanh khó chịu kéo dài, nó khiến hàm răng Vô Ngân ê lên theo từng đợt. Pháp trận trước mặt Vô Ngân bất ngờ chuyển động, các vòng tròn lại bắt đầu lại xoay, nhưng không như lúc trước, chúng nó đan xen mà xoay ngược chiều nhau, giống như đang mở một cái khóa nào đó. Khí tức từ pháp trận phát ra vô cùng nguy hiểm, không khí xung quanh nó trở nên ngột ngạt.
“Răng … Rắc”.
Âm thanh vụn vỡ, pháp trận bất ngờ rạn nứt. Đúng! nó sinh ra từ khói, nhưng lại phát ra tiếng rạn nứt, hơn thế nữa, những ký hiệu trên chín vòng tròn bắt đầu xuất hiện những vết rạn nhỏ, dần dần, chúng lan ra như mạng nhện, trải khắp trận đồ. Cả pháp trận bắt đầu rung lắc dữ dội, riêng chỉ có ký hiệu thân cây ở trung tâm là không bị ảnh hưởng, nó vẫn bất động, sừng sửng mà đứng.
“Xoảng …, Xoảng …, Xoảng …”.
Âm thanh vụn vỡ lần lượt vang lên. Cứ mỗi vòng tròn bị vỡ, Vô Ngân phát hiện lồng ngực của mình mỗi lúc một nóng.
“Xèo xèo xèo! Soạt …”.
Y phục trên người Vô Ngân bị hắn xé toạc, vết thương trước ngực Vô Ngân lúc này mới hiện rõ, thịt và máu be bét trộn lẫn vào nhau, trông cực kỳ kinh khủng. Tuy rất đau, nhưng ngực hắn như đang bị một thứ gì đó nướng chín, nó không phát ra từ da, mà là chính là từ thể nội của hắn. Khói từ vết thương bốc lên, Vô Ngân cắn răng mà chịu đựng, mùi thơm thoang thoảng xộc vào mũi hắn, lúc này, hắn ngửi được mùi … thịt nướng.
“Mẹ kiếp! Sắp thành con heo nướng rồi”.
Vô Ngân khóc không thành tiếng, cái tra tấn này chẳng khác gì cực hình, hắn thà nhận thêm một kiếm của Lý Chiến, còn hơn bị nướng chín như thế này.
“Xoảng …”.
Rất nhanh, vòng tròn thứ chín vụn vỡ, nó cũng là vòng tròn cuối cùng của trận pháp. Ngay lúc ấy, cái cây ở trung tâm như thoát được gông cùm, nhanh như chớp, nó phóng thẳng về phía lồng ngực Vô Ngân.
“Uỳnh … Hự”.
Một cột sáng màu xanh từ người Vô Ngân phóng thẳng lên trời, ngực của Vô Ngân như bị trương lên, giống như bị một thứ gì đó cưỡng ép mà nhồi nhét vào. Bên trong cột sáng, tứ chi của hắn dần mất không chế, cả thân thể mập mạp bắt đầu rời khỏi mặt đất mà treo lơ lửng trên không trung, trông vô cùng tà dị.
“Aaaaa…!”.
Vô Ngân gào lên trong đau đớn, lồng ngực bị đẩy lên trước, đầu của hắn chỉ có thể nhìn lên trời.
Âm thanh và dị tượng phát ra từ người Vô Ngân làm Lý Chiến và Thất công chúa giật mình mà tách ra khỏi nhau. Họ quyết định tạm dừng trận chiến.
Trên khóe miệng Thất công chúa là một hàng máu tươi, nàng chống đỡ Lý Chiến đến giờ này đã là rất giỏi, tuy Lý Chiến không dám dùng sát chiêu để đánh với nàng, nhưng trước một thiên tài chiến đấu như Lý Chiến, thủ hòa là điều rất khó. Váy áo của nàng nhiều nơi đã bị cắt ra, có chỗ còn lộ ra một mảng da thịt trắng ngần, còn có chỗ là đường cắt sắc bén của kiếm khí, máu vì thế rỉ ra từ vết thương.
Lý Chiến quả thực không dám dùng sát chiêu để mà giết Thất công chúa, nhưng hắn không hề thương hoa tiếc ngọc. Lúc chiến đấu, những đường kiếm cắt lên người nàng, không biết là do vô tình hay cố ý, y phục trên người nàng chỗ kín, chỗ hở, mang lại một khoái cảm kỳ lạ trong lòng hắn. Có lẽ, vì quá si mê nàng, mà dục vọng trong trái tim không ngừng thôi thúc hắn trở thành một tên biến thái.
Lý Chiến kinh ngạc ngước nhìn Vô Ngân lơ lửng trên cao, một cảm giác bất an ập đến. Hắn không biết dị tượng này là gì, nhưng một ý nghĩ không ngừng mách bảo hắn: “Phải nhanh phá tan cái dị tượng này”. Nghĩ là làm, thân hình hắn chuyển hướng mà phi thân về phía Vô Ngân.
Thất công chúa liền nhận ra ý định của Lý Chiến, nàng nào dám chôn chân, nhanh như chớp, một lần nữa nàng ngăn Lý Chiến lại, ép hắn phải giao thủ với mình.
Lúc này, Vô Ngân như đã cắn nát đầu lưỡi, hắn sợ mình vì quá đau đớn mà bất tỉnh, phía dưới còn có Thất công chúa đang không ngừng khổ chiến, hắn dặn mình tuyệt đối không được ngất đi.
Bỗng nhiên, trong tai Vô Ngân là một giọng nói lúc trầm lúc bổng, nó vang vọng từ khắp nơi mà truyền tới tai hắn, hắn không biết nó phát ra từ đâu, có thể là từ mọi ngóc ngách trong thiên địa này, cũng có thể là từ chính cơ thể hắn. Âm thanh ấy uy nghiêm mà tráng lệ, nghe khí phách vô cùng.
“Đông Sơn Khóa
Khóa Thiên Địa
Khóa Thiên Cơ
Khóa Bàn Cờ
Khóa Vạn Vật”.
Kì diệu thay, âm thanh ấy vang tới đâu, từng dòng chữ vàng chói như được khắc vào không khí mà thành, nó hiện ra trước mặt Vô Ngân, từng chữ toát ra khí thế ngạo nghễ vô cùng, như có thể … chống thiên, diệt địa.
“Đông Sơn Mở,
Thiên Địa Tỏ
Thiên Cơ Thông
Bàn Cờ Chạy
Vạn Vật Mong”.
Từng dòng chữ tối nghĩa tiếp tục xuất hiện trước mắt Vô Ngân, hắn không biết mình phải làm gì kế tiếp, cơn đau trước ngực vẫn hành hạ lấy hắn, trong vô thức, hắn đọc theo những dòng chữ vàng hiện trước mặt. Lạ thay, đọc tới đâu, lồng ngực đang trương phồng của hắn nhỏ dần đến đó, cơn đau vì thế mà cũng dần nguôi đi.
“Vô Ngân …!”.
Chợt Vô Ngân giật mình, âm thanh hùng hồn khi nảy trở nên có tính người, nó quen thuộc đến kỳ lạ.
“Là vị kia!”. Vô Ngân thầm đoán trong lòng. Hắn nín thở mà lắng nghe.
“Đông Sơn Ấn là cấm chế ta đặt vào thân thể của ngươi, khóa đi thiên cơ, khóa đi khí vận, khóa luôn cả Mộc hồn thứ hai trong cơ thể ngươi. Mở cấm chế, tức là thông báo với thiên địa này, ngươi thực sự hiện hữu, là một kẻ ngoại lai, làm trái với pháp tắc, trái với luật lệ của nơi này. Ngươi có thể bị phát hiện và chết bất cứ lúc nào. Ta hỏi ngươi! Có dám mở nó không?”.
“Cơ thể mình có cấm chế sao?”.
Vô Ngân tự hỏi chính mình. Nhưng khi nghe hết những điều tưởng chừng như là phi lý kia, mà lòng hắn càng thêm buồn bực. Hắn còn sự lựa chọn nào sao, không mở thì sẽ chết dưới tay Lý Chiến, mở thì lại chết dưới cái “pháp tắc” quần què gì đó. Là “vị kia” lại hố hắn sao?
Vô Ngân cắn răng, hắn biết giờ này không phải là lúc để do dự, chết sớm hay chết muộn cũng là chết, nhưng tốt hơn vẫn là nên chết muộn một chút. Hắn gằn lên từng chữ.
“Ta đồng ý”.
“Rắc”.
Ngay khi Vô Ngân vừa dứt lời, nội thể của hắn vang lên một âm thanh đứt gãy, mọi cơn đau lúc trước đột nhiên biến mất. Trong đại não, một dòng chữ bỗng nhiên xuất hiện trong trí nhớ của hắn, nó dường như tồn tại trong đầu từ rất lâu rồi, nhưng không biết vì lý do gì mà bị che lấp đi, như chưa hề hiện hữu.
“Khắc nhập! Khắc Nhập”.
Vô Ngân bất giác đọc lên thành tiếng, hắn không hiểu mình đang đọc cái gì, nhưng khi đọc ra, hắn thấy vô cùng quen thuộc. Nhưng rồi, tình cảnh tiếp theo xảy ra, khiến hắn phải toát mồ hôi hột.
Khi Vô Ngân dứt lời, cột sáng và những dòng chữ trước mặt đột nhiên tan biết, thân thể mập mạp của hắn vì thế mà rơi tư do.
“Bịch … Hự”.
Vô Ngân như trái mít rụng, hắn rơi từ độ cao năm mét xuống. Tiếp đất bằng lưng, làm vết thương trước ngực hắn đau nhói, cả người nằm bẹp dí dưới đất, không phải hắn không muốn dùng chân để tiếp đất, mà là cơ thể của hắn không thể cử động. May cho hắn, trước đó Thất công chúa đã cho hắn ăn một viên đan dược cấp cao, nếu không, cú ngã này sẽ khiến cho vết thương kia trầm trọng hơn nữa.
Dị tượng biến mất, Vô Ngân vẫn là Vô Ngân, không có gì thay đổi. Lý Chiến đằng xa, tuy đang phải chiến đấu nhưng vẫn phân lực chú ý đến chỗ Vô Ngân, hắn thở phào nhẹ nhõm khi Vô Ngân té ngã mà nằm dưới đất. Thất công chúa thì ngược lại, nàng giờ như nỏ mạnh hết đà, mộc lực và thể lực của nàng gần như chạm đáy, nàng tin Vô Ngân sẽ làm được gì đó, nhưng cú ngã kia khác nào lấy đi mọi hy vọng của nàng về hắn.
Vô Ngân bất động mà nằm ngửa dưới đất, mắt hắn nhìn lên cao, bầu trời lúc này chỉ là những màn mây u ám, nhưng qua mắt hắn, trời hôm nay thật đẹp. Giờ đây, cả thân thể hắn dần nóng lên, cái cảm giác này thật là quen thuộc, đã ba năm rồi, giờ này hắn mới có lại cái cảm giác ấy.
“Mộc lực … là mộc lực! Mộc hồn thứ hai của ta đây sao”.
Thì thầm trong miệng, cơ thể của Vô Ngân như một cái động không đáy, nó không ngừng hút những tia mộc lực tồn tại trong không khí bay về phía hắn.
“U … U … U”.
Kết Mộc sơ kỳ, Kết Mộc sơ kỳ đỉnh phong, Kết Mộc trung kỳ, Kết Mộc trung kỳ đỉnh phong, Kết Mộc Hậu kỳ, … Từng cảnh giới nhỏ không ngừng đột phá. Trong thể nội Vô Ngân, trước đây là một hình bóng mờ ảo, nhưng hắn rốt cuộc hắn đã nhìn thấy nó rồi, mộc lực không ngừng tẩm bổ mà rót vào, khiến nó càng rõ nét hơn.
Nhưng rồi, mặt của Vô Ngân trở nên ngốc trệ, đập vào mắt hắn là một cái gốc cây. Đúng! Chỉ là một cái gốc cây sần sùi và dị dạng, không hơn không kém.
………
Cùng lúc ấy, tại một nơi xa xôi, trên một vách đá dựng đứng, dưới nó là một cái vực sâu không thấy đáy.
“Hừ … Hự …”.
Một ông lão râu tóc bạc phơ, khoác trên người là một bộ y phục màu trắng rộng thùng thình, trông vô cùng tiên phong đạo cốt. Trên lưng, lão mang một cái gùi đầy ắp thảo dược. Tay trái lão cầm một cây gậy màu xanh to như bắp tay, tay phải bám chắc vào một mỏm đá chìa ra khỏi vách đá. Lúc này, cả thân thể lão đang treo lơ lửng trên vách núi, nhìn từ xa, nào giống một ông lão đang đi hái thuốc cơ chứ. Sau một hồi hì hục mà leo lên, lão phát hiện mình sắp lên tới đỉnh.
“Vút … Lộp độp”.
Vung tay, lão vứt đôi dép cũ bị đứt mất một chiếc của mình lên trước. Nghe được âm thanh đôi dép rơi trên đỉnh vách đá, lão mỉm cười thõa mãn khi biết mình dùng lực quá chuẩn. Sau đó, lão lấy một đầu gậy trong tay mình, đút sâu vào khe nứt giữa hai tảng đá, lão định lấy nó làm điểm tựa để trèo lên.
Tay trái nắm chặt thân gậy, một chân ông lão dùng sức, lấy đà mà đạp lên, bàn tay còn lại định hướng đến mép đá gần đó mà nắm, động tác leo núi của lão vô cùng chuyên nghiệp. Đột nhiên, biến cố xảy ra, cây gậy xanh trong tay trái lão không cánh mà vụt bay mất, khi bàn tay phải của lão sắp bám vào được mép đá thì lại chụp hụt vào khoảng không, cả người lão vì thế mà mất thăng bằng, trọng tâm nghiêng hết ra đằng sau. Theo phản xạ, hai tay lão quờ quạng mà bấu víu vào trong không khí, sau đó, thân thể lão rời khỏi vách đá mà rơi thẳng xuống vực.
Lúc đang rơi, ông lão chợt minh ngộ, liền biết chuyện gì đã xảy ra. Lão tức giận mà văng tục.
“Thằng khốn nạn! Sớm không niệm, muộn không niệm! Sao lại niệm ngay lúc này”.
Vì đang ở vực sâu, tiếng chửi của ông lão vang vọng thêm mấy lần nữa, khi hình bóng lão chỉ bằng dấu chấm nhỏ dưới vực sâu, âm thanh ấy mới nhỏ dần rồi dứt hẳn, trả lại sự yên bình vốn có của nơi đây.
--------- HẾT CHƯƠNG 39 ---------