Chương 38: Bài học cuối cùng

CHƯƠNG 38: BÀI HỌC CUỐI CÙNG

“Lý Chiến! Ngươi dám giết Hồng Hài Nhi của bổn cung sao?”.

Từ trên cao, một thiếu nữ toàn thân váy lụa sắc hồng, thân thể nàng nhẹ nhàng mà bay xuống, mái tóc đen nhánh của nàng dập dìu theo làn gió, y phục bị gió thổi mà dán sát vào cơ thể, lộ ra những đường cong tuyệt mỹ, làn da trắng ngần kết hợp với khuôn mặt kiều diễm, tựa như, nàng là một tiên nữ hạ phàm.

“Thất công chúa!”.

Thật trùng hợp, cả Lý Chiến và Vô Ngân cùng đồng thanh hô lên. Nhưng chỉ khác một điều, giọng Lý Chiến vô cùng hữu lực, còn Vô Ngân thì ngược lại, cực kỳ suy yếu.

“Phịch”.

Hai chân Thất công chúa nhẹ nhàng đáp xuống ngay bên cạnh Vô Ngân, mộc lực từ thân thể nàng tuôn ra, thổi bay vô số lá khô dưới mặt đất.

Thất công chúa không nói gì, mười đóa hoa Ngô Đồng đang rực lửa dần dần tan biến, đôi mắt sắc lạnh dần trở nên hiền dịu. Nàng nhìn về Vô Ngân, thấy toàn thân hắn là máu, bất chợt, mắt nàng như bị phủ một tầng sương mờ, sống mũi cay cay, một sự đau xót cắn xé lấy trái tim nàng.

“Xin … xin lỗi, ta … ta đến trễ”.

Nàng quỳ gối, đưa bàn tay chạm vào một bên má phúng phính mỡ của Vô Ngân. Lúc này, nàng không kìm được nữa, giọt lệ nằm trên khóe mắt tuôn rơi, nó chảy dọc theo gò má của nàng.

“Ta … không … sao!”.

Miệng Vô Ngân cũng toàn là máu, hắn cố nặn ra một nụ cười, hàm răng trắng hếu lộ ra giữa những bọt máu đỏ thẫm, trông rất dọa người. Nhìn thấy Thất công chúa vì hắn mà khóc, lòng hắn chợt quặn đau, nó còn đau hơn cả vết thương trên người hắn. Cảm giác này …?

Vô Ngân chợt nhận ra, Thất công chúa không biết lúc nào đã trở thành một người cực kỳ quan trọng trong lòng hắn, chỉ là hắn dấu đi. Ba năm qua, chỉ vì mặc cảm với sự yếu thế của bản thân, hắn không dám gặp nàng. Nhưng hắn biết, mỗi năm giờ chiều, ngày nào nàng cũng đứng ở bên kia đường, đối diện trước Xuân Phong tửu lầu mà nhìn lên. Qua khung cửa sổ, đôi lúc ánh mắt hắn chạm phải mắt nàng, nhưng đó lại là hành động dũng cảm nhất hắn có thể làm. Một Vô Ngân đầu đội trời, chân đạp đất, từ thân phận và tu vi đều có thể sánh chung với nàng, giờ đây, hắn chỉ biết tránh né. Nhưng nàng thì ngược lại, nàng vẫn một mực theo đuổi hắn, vì hắn mà vứt cả mặt mũi của một công chúa thanh cao. Nàng đứng trước một nơi đậm mùi tửu sắc, nơi chỉ dành cho bọn đàn ông ăn chơi, hoan lạc, chỉ để nhìn thấy hắn. Cho đến khi, nàng nhận được tin Phụ thân đã đồng ý gả nàng cho Lý Chiến, lúc ấy trong nàng chỉ còn là nỗi thất vọng, vì mặt mũi của Hoàng thất, nàng không còn đến Xuân Phong tửu lầu nữa. Hắn thì nào biết đến mối hôn sự kia, lúc ấy hắn ngỡ nàng đã buông bỏ chấp niệm mà không đến tìm hắn nữa, lòng vui một nhưng tim thì buồn tới mười. Từ hôm ấy, hắn uống nhiều hơn trước, uống để quên đi sự mất mát trong lòng.

Bàn tay Vô Ngân run run đưa lên, hắn định lau nước mắt cho Thất công chúa, nhưng rồi bàn tay hắn dừng lại trong khoảng không, tay hắn giờ đã loang lỗ máu, hắn sợ làm bẩn khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng.

Không đợi Vô Ngân rụt bàn tay lại, Thất công chúa áp bàn tay màu máu kia lên má của mình, nàng nức nở mà khóc lớn. Máu và lệ cứ như vậy hòa trộn vào nhau, nó như đại diện cho hai con người ấy, chỉ muốn dung hòa làm một.

“Nguyệt Nhan! Chuyện này không liên quan gì đến nàng, nàng tránh ra cho ta!”.

Lý Chiến gằn giọng, nhìn vợ sắp cưới của mình ôm ấp kẻ thù ngay trước mắt, bản tính chiếm hữu của hắn trỗi dậy. Nhưng hắn không dám quá phận, dù sao nàng cũng là Thất công chúa, chưa làm lễ bái đường thành thân, quan hệ giữa hai người chưa hề có sự ràng buộc. Còn một điều hết sức quan trọng nữa, hắn không biết Thất công chúa đã gặp được Tam hoàng tử chưa, nếu nàng biết hắn ám toán Tam hoàng tử thì mọi chuyện sẽ càng thêm rối.

Cảm xúc của Vô Ngân và Thất công chúa bị cắt ngang, hai người họ giật mình mà trở về với thực tại.

Thất công chúa vội nhét một viên đan dược màu cam vào miệng Vô Ngân, nàng lau đi nước mắt còn vương trên má, tuy máu Vô Ngân vẫn còn loang lỗ bám trên mặt, nhưng nó không thể che đi được nét đẹp của một đệ nhất mỹ nhân Mộc Long đế quốc.

“To gan! Tên của ta mà ngươi cũng dám gọi sao?”.

Thất công chúa đứng lên mà quát lớn, khuôn mặt nàng trở nên giận dữ. Chỉ có những người thân thích mới được gọi nàng là Nguyệt Nhan.

“Nàng đừng quên chúng ta đã có hôn ước”.

Lý Chiến không chấp nhặt mà cãi cùn. Hắn trầm giọng nhắc nhở.

“Hôn ước? Phụ thân ta chấp nhận nhưng ta đã chấp nhận chưa? Ngươi một mực muốn có hôn ước với người trong Hoàng thất, thì đi mà hỏi cưới Phụ hoàng ta luôn kìa”.

Lý Chiến nghe mà thất kinh, lời lẽ đại nghịch bất đạo như vậy, sao lại thốt ra từ một vị công chúa cơ chứ. Vô Ngân thì đỡ hơn chút, cái tính cách này mới là bản tính thật sự của nàng, từ khi quen nàng thì hắn đã được cảm thụ qua, giờ nghe lại cũng không bất ngờ cho lắm. Ai mà tin được, một công chúa nổi tiếng là xinh đẹp và nho nhã, lại có thể buông lời phàm tục như vậy.

“Thất công chúa! Đế Vương ban hôn là điều không thể chối cãi. Nàng định vì hắn mà kháng chỉ sao? Một tên phế vật như hắn, sao xứng được với nàng, ta có gì thua kém hắn chứ, luận về tu vi ta hơn hẳn hắn, luận về địa vị, hắn bằng ta sao?”.

Lý Chiến tức giận mà quát lên, máu nóng dồn hết lên não, vết thương Vô Ngân chém trên đầu hắn vì thế mà lại rỉ máu.

“Đúng! hắn không bằng ngươi, tất cả, từ tu vi cho tới địa vị, ngay cả tuổi tác cũng chẳng bằng ngươi, hắn mới hai mốt tuổi, còn ngươi thì đã gần bốn mươi. Hắn là kẻ tâm cao, khí ngạo, nhưng cũng không hùng tài mà gian xảo như ngươi”.

Thất công chúa đáp trả Lý Chiến bằng lời lẽ vô cũng sắc sảo. Nếu có Qua Long ở đây, chắc hắn sẽ bật người dậy mà khen câu chửi đậm mùi tri thức của nàng.

Lý Chiến chết lặng khi nghe Thất công chúa mắng mình. Hắn chưa kịp tiêu hóa hết những lời khó nghe kia, nàng lại tiếp lời.

“Còn nữa, hắn ba năm sống trong Xuân Phong tửu lâu, một nơi phong lưu như vậy mà đến cả gái hắn cũng không thèm “trái ôm, phải ấp”. Còn ngươi, ngươi giỏi hơn hắn nhiều, đến cả hầu cận của ta mà ngươi cũng dám tư dâm”.

Nghe thế, Lý Chiến giật bắn cả người. Việc này hắn làm rất kín kẽ, Thất công chúa làm sao mà biết được. Dương Nhi bị hắn mua chuộc, sau bao lần không lấy lòng được Thất công chúa, hắn bắt đầu tính kế thâu tóm những người xung quanh nàng, một là để nói tốt về hắn cho nàng nghe, hai là kiểm soát được thói quen thường ngày của nàng. Nhưng cũng bởi Dương Nhi có chút hương sắc trời cho, Lý Chiến nổi lòng dâm dục, mỗi lần giao hoan với ả, hắn đều tưởng tượng phía dưới mình là Thất công chúa, khoảnh khắc ấy, mỹ vị vô cùng.

“Hừ! Ngươi cuối cùng cũng là người của ta, hầu cận của ngươi cũng đường đường chính chính là của ta, ngươi cấm được sao? Nam nhi tứ thê bảy thiếp là chuyện thường tình? Một nữ nhân đã có hôn ước như ngươi, còn dám ôm ấp kẻ khác trong lòng. Hôm nay, ta sẽ dạy ngươi đạo làm vợ”.

Lý Chiến thẹn hóa thành giận, hắn càng nói, càng cuồng ngôn loạn ngữ. Trường kiếm trong tay đưa lên, mộc lực phun trào như thác đổ.

Thất công chúa bởi khí thế của Lý Chiến mà không tự chủ lùi lại một bước. Nàng có tu vi Hóa Hình sơ kỳ, đủ để chống lại khí thế của Lý Chiến, nhưng cảnh giới của nàng, là do tự thân tu luyện mà ra, khác với Vô Ngân và Lý Chiến nhiều lắm, nó giống như trăng trên mặt nước, cái nàng thiếu chính là kinh nghiệm chiến đấu sinh tử trên chiến trường. Giống như Tam hoàng tử lúc trước, đồng ý là sẽ không ngờ bị người của mình đánh lén, nhưng không thể phủ nhận, lãnh một đao sau lưng là cái giá của sự non nớt và thiếu kinh nghiệm này.

“Nguyệt Nhan! Nàng đi đi! Nàng không phải là đối thủ của hắn đâu”.

Vô Ngân ở đằng sau, lo lắng mà hét lớn. Vết thương ở ngực cũng vì thế mà nhói lên, khiến hắn phải rên lên thành tiếng.

Thất công chúa quay về hướng Vô Ngân mà mỉm cười, nụ cười của nàng tựa ánh nắng mùa xuân, cảnh sắc u ám ngày đông chỉ có thể làm nền cho nụ cười ấy.

“Đã lâu lắm rồi nhĩ, ba năm, ngươi mới lại lo lắng cho ta, như vậy cũng đủ”.

Thất công chúa hạnh phúc mà cất tiếng. Cùng lúc, mộc lực trong người nàng phun trào, khí thế của nàng không ngừng được đẩy lên, váy lụa của nàng vì thế mà phấp phới tung bay, huyễn ảnh Ngô Đồng Thần Thụ xuất hiện sau lưng, lửa bập bùng trên những tán lá, một mỹ nhân, một Thần thụ, khác nào một tiên cảnh lạc chốn trần gian.

Thấy Thất công chúa quyết tâm như vậy, Vô Ngân không còn gì để nói, luận về cứng đầu, hắn chưa thấy ai qua được nàng. Hắn vội nói nhỏ.

“Kéo dài thời gian là được, thủ thắng mà bảo mệnh, cho ta chút thời gian, tin ta!”.

Thất công chúa có chút kinh ngạc, bị thương thảm đến như thế, Vô Ngân còn làm gì được sao? Nhưng nàng vẫn tin hắn, sự tin tưởng mù quáng này được sinh ra ngay từ lần đầu nàng gặp hắn. Nàng gật nhẹ đầu, sau đó hướng về Lý Chiến, giọng ra vẻ hòa hoãn mà nói.

“Lý Chiến, không vì ta mà tha cho hắn một lần sao?”.

“Không!”.

Lý Chiến quả thực rất dứt khoát. Nhìn hai người kia tình tứ trước mắt, hắn sao chịu được. Vả lại, để cường đại hơn, Vô Ngân buộc phải chết.

Trường kiếm vun vút trong gió, hàng chục bóng kiếm nhanh như thiểm điện hướng tới Thất công chúa.

“Ngô Đồng Thần Hỏa”. Thất công chúa hét lên, mười ngón tay nàng quạt vào trong gió.

“Xèo xèo xèo”.

Bóng kiếm bị đóa hoa Ngô Đồng đốt cháy mà tan biến, bao nhiêu bóng kiếm là bấy nhiêu đóa hoa Ngô Đồng. Mộc lực do trường kiếm phóng ra, không ngừng bị bốc cháy.

Không khí bị đốt đến vặn vẹo, tuy Thất công chúa thiếu kinh nghiệm chiến đấu, thua một cảnh giới nhỏ về tu vi, nhưng đừng quên, nàng là người của họ Ngô, công pháp nàng sử dụng là tinh hoa của một gia tộc lâu đời, vậy nên năng lực từ Mộc hồn Ngô Đồng Thần Thụ của nàng được khai thác đến triệt để.

Trong lúc Thất công chúa cố gắng bám lấy Lý Chiến, Vô Ngân nhịn đau mà hoàn thành nốt công việc đang còn dang dở của mình, đó là … đọc “thư”.

Mảnh giấy nhỏ thấm đẫm màu máu, nhưng không hiểu sao, chữ trên ấy vẫn rõ ràng, sắc nét không vì thế mà trở nên khó đọc. Vô Ngân không có thời gian để mà tìm hiểu, hắn lập tức chăm chú nhìn vào “bức thư”.

Vẫn là thế, vẫn chỉ là những lời thăm hỏi đến ngớ ngẩn, những đạo lý đời thường được “vị kia” nhắc đi nhắc lại trong thư. Vô Ngân trở nên nôn nóng, thỉnh thoảng hắn không an tâm mà nhìn về trận chiến trước mắt, Thất công chúa từ thế cân bằng bắt đầu thua thiệt, nàng chật vật không ngừng. Vô Ngân cắn răng đọc tiếp, cho đến khi, gần cuối bức thư, nội dung trở nên khác biệt với phần trước đó.

“Tiểu tử! trong hoàn cảnh cận kề cái chết, mà ngươi còn đọc được tới đây, ta rất vui …!”.

“Mẹ …!” Vô Ngân đầu đầy hắc tuyến, bất giác như muốn chửi thề nhưng lại kìm được, quả thật hắn không dám chửi. Hắn cố gắng trấn tĩnh mà đọc tiếp.

“Ha ha ha! Thứ lỗi cho ta, đây là khảo nghiệm cuối cùng ta dành cho ngươi. Lịch duyệt hồng trần? Cơm ăn ba bữa, an an ổn ổn cũng là sống, lâm vào tử cục càng phải sống, cuộc đời ngươi là vậy, phải từ cửa tử mà đi lên, phải biến mình thành Tiểu Cường đập mãi không chết, thì ngươi! … ngươi mới có tư cách bước tiếp trên cõi đời này.

Ta không biết, trong hiểm cảnh ngươi làm thế nào để đọc được tới đây, có thể là do đối thủ của ngươi quá yếu, có thể là do nhân quả, cũng có thể ngươi được quý nhân giúp đỡ, hoặc có thể là ngươi may mắn. Nhưng ngươi trông đợi gì ở ta? Một lá bài cứu mạng ư? Cuộc đời của ngươi chỉ biết trông đợi vào người khác mỗi khi đối mặt với cái chết hay sao? Nhớ! Khắc cốt ghi tâm mà nhớ cho ta! Từ nay, tất cả phải dựa vào chính mình, quang minh chính đại cũng được, mưu hèn kế bẩn cũng chẳng sao, phải là từ chính mình mở ra con đường sống, đừng bao giờ dựa dẫm vào kẻ khác. Đây là bài học cuối cùng ta dành cho ngươi. Tạm biệt.

Cuối thư, ta không biết nói gì hơn là chúc ngươi thượng lộ bình an. Về đi! Ta rất nhớ hương vị thịt gà do ngươi tự tay nướng”.

“Hết rồi sao! Chỉ như vậy ư?”.

Vô Ngân cười khổ, hắn hiểu những gì “vị kia” nhắc nhở, nói trắng ra là hai chữ “thực lực”. Hắn phải mạnh, mạnh từ tâm cơ cho đến tu vi, thì lúc ấy, mạng của mình mới chính là của mình, không ai có quyền đe dọa hay uy hiếp. Nhưng! Đó là chuyện của tương lai, phải sống tiếp thì mới làm được. Giờ này, đọc hết bức thư rồi, cái huyền cơ mà hắn trông đợi không hề xảy ra.

“Mẹ kiếp! Ngài bắt ta học thì cũng phải để ta sống sót trở ra, không lẽ chỉ học lý thuyết suông rồi chết à?”.

Vô Ngân dần mất bình tĩnh, chỗ Thất công chúa bắt đầu xuất hiện những thương tích trên người, nàng sắp không trụ nổi nữa. Hắn nhìn nàng chịu khổ mà lòng đau xót.

Chợt Vô Ngân cảm thấy lòng bàn tay tự nhiên nóng rát, nhìn xuống, hắn thấy mảnh giấy đỏ thẫm đã bắt đầu bốc cháy từ khi nào. Kỳ lạ thay, từng làn khói bốc ra từ mảnh giấy không phải màu xám như bình thường, mà là màu xanh, nó bốc lên nghi ngút và rồi ngưng tụ lại một chỗ, lượn lờ trước mặt Vô Ngân, hình ảnh này cực kỳ quỷ dị.

--------- HẾT CHƯƠNG 38 ---------