CHƯƠNG 3: SHISHA PHIÊN BẢN NÂNG CẤP
Vô Ngân về tới nhà của mình, nhà hắn ở phía Đông thành Lai Châu, tuy là Phó đoàn chủ chức cao vọng trọng nhưng nhà của hắn quả thực rất nhỏ, nó tọa lạc trên một khu đất khoảng ba trăm mét vuông, xung quanh có hàng rào gạch bao bọc, căn nhà chỉ vỏn vẹn một trăm mét vuông, phần đất trống còn lại đều dùng để trồng rau. Không phải chế độ đãi ngộ của Sư đoàn Sát Mộc kém, mà là hắn thực sự không thích sống trong biệt phủ như những tướng lĩnh khác, nhà hắn cũng chẳng có lấy một tỳ nữ, hắn đã quen với cuộc sống tự lập đơn sơ giản dị từ nhỏ rồi.
Vô Ngân để bọc thuốc lên trên bàn, hắn bước tới chiếc giường thân thuộc của mình, mọi khi hắn sẽ phi lên giường và đánh một giấc ngon lành, nhưng giờ này hắn nào còn tâm trí để mà ngủ nữa chứ, người ta đã kề con dao sát gáy mình rồi, hắn biết mình không còn nhiều thời gian nữa, thứ mà hắn có hiện tại chính là sự điềm tĩnh đến đáng sợ của mình. Chạy thì chắc chắn sẽ phải chạy rồi, nhưng điều làm hắn nghi hoặc nhất lại là cái cách Lý Chiến muốn giết mình, nó quá rườm rà.
Vô Ngân ngồi phịch lên giường, đôi mắt hắn chầm chậm nhắm lại, hắn muốn sắp xếp lại trí nhớ của mình một chút, những câu nói mà hắn nghe lén được của Liễu Tam và Qua Long tối hôm qua không ngừng tua đi tua lại trong óc hắn, từng câu, từng chữ.
Khoảng chừng ba mươi phút tịnh tâm, đôi mắt của Vô Ngân mở ra, sâu trong đáy mắt hắn lập lòe một tia minh ngộ. Hắn đứng dậy, đi thẳng đến thư phòng của mình, hắn ngồi xuống bàn, trên đó đã có sẵn giấy bút. Hắn cần ghi ra một vài thông tin để một lần nữa chứng minh phán đoán của mình lúc trước.
Cầm cây bút làm bằng than tre trên tay, Vô Ngân bắt đầu điểm lên từng sự kiện, hắn viết một loạt câu hỏi lên giấy và cũng chính hắn viết cho mình câu trả lời.
"Điểm trùng hợp của ta và cái tên đã chết trước đó là gì? Chúng ta đều là người của Sát Mộc, đều bị trọng thương, đều bị mất đi Mộc hồn, đều được sống nhàn nhã ngay sau đó, và hơn thế nữa chúng ta đều không đề phòng chính đồng đội của mình".
"Tại sao không sớm, không muộn, nhất định phải bảo vệ ba năm rồi mới giết? Vì ta phải ít nhất sống được ba năm, nếu chết trước ba năm, kế hoạch của Lý Chiến sẽ sụp đổ. Nếu liên quan đến vấn đề thời gian một cách chính xác như vậy, thì có thể đoán nó dính dáng đến việc hắn phải chuẩn bị một thứ gì đó mất tới ba năm mới hoàn thành".
"Tại sao phải chính tay Đoàn trưởng Lý Chiến giết, mà không phải ai khác? Vì Lý Chiến đã chuẩn bị ba năm, việc tự tay giết mình có liên quan đến thứ hắn đã chuẩn bị. Hoặc nói, hắn muốn trực tiếp thao tác gì đó lên thân thể ta mà người khác không thể làm".
Viết kín một mặt giấy, tay của Vô Ngân cũng không dừng lại, hắn vội lấy một tờ giấy khác đặt lên, lần này hắn viết những điều hắn biết về vị Sư đoàn trưởng “đáng kính” của hắn - Lý Chiến.
"Lý Chiến, cường giả Hóa Hình, ba mươi tám tuổi, người này tâm tính trầm ổn, một thân hùng tráng đầy chính khí, sống hết mình vì huynh đệ, gia nhập Sát Mộc sư đoàn năm hai mươi tuổi, lúc ấy hắn mới tu vi Kết Mộc. Chỉ trong năm năm, hắn tiến chức từ một tên lính quèn lên tới Đội trưởng, tu vi Kết Linh. Tiếp đó, trong năm năm lại từ Đội trưởng lên Phó đoàn trưởng, lúc ấy Mộc hồn của hắn đã đạt tới Kết Tinh. Vậy mà chỉ sau ba năm, tức năm ba mươi ba tuổi, hắn đã thăng lên đến Hóa Hình, gây chấn động cả kinh thành, người người xưng tụng hắn là thiên tài của Đế quốc Mộc Long, và hai năm sau rốt cuộc hắn cũng được bổ nhiệm làm Đoàn trưởng Sát Mộc sư đoàn. Quả thực, nếu hắn là thiên tài tu luyện thì hai mươi tuổi sao chỉ vỏn vẹn ở cảnh giới Kết Mộc được, nếu so với các thiên tài khác thì quả là một trời một vực. Vậy để lý giải việc hắn tiến cấp nhanh như vậy chỉ có thể là do công pháp tu luyện đặc thù hoặc Mộc hồn của hắn có công năng đặc biệt. Nhắc tới Mộc hồn, Lý Chiến lại không sở hữu Mộc hồn chiến đấu đơn thuần như những người khác trong quân đội, Mộc hồn của hắn là Ngũ Diện Linh Thụ xếp hạng 2133 trong Linh Thụ Bảng, cái đặc biệt của Mộc hồn này là có thể sao chép năm loại Mộc hồn của người khác lúc chiến đấu, nhưng bù lại hiệu quả sức mạnh chỉ đạt bảy phần so với bản gốc. Cái hay của hắn là khả năng sử dụng và kết hợp chúng lại với nhau, hầu như Mộc hồn nào hắn cũng sử dụng một cách nhuần nhuyễn, thử hỏi kẻ địch có một Mộc hồn tức chỉ có một thứ vũ khí trong tay, đằng này hắn có tới năm cái, luận giao chiến, hắn luôn chiếm ưu thế bởi chiến thuật thiên biến vạn hóa của hắn, từ ấy nói lên hắn không chỉ là một kẻ thân kinh bách chiến mà còn sở hữu vốn hiểu biết sâu rộng về Mộc hồn".
Vô Ngân lấy bút khoanh tròn một vài dữ kiện ghi trên giấy, lần này hắn muốn dựa vào lý trí của mình để xem xét vấn đề chứ không dựa vào phán đoán bằng linh cảm nữa. Một hồi, ánh mắt hắn bỗng nhiên sắc lẹm như nhìn thấy gì đó, dường như hắn biết đáp án mà mình muốn tìm.
“Lý Chiến đại nhân, ngài đúng là đủ hung ác, sự nhẫn nại của ngài khiến Vô Ngân ta đây cam bái hạ phong mà”.
Vô Ngân thì thầm trong miệng, sát ý của hắn tỏa ra bức người, cả căn phòng bỗng chốc còn lạnh hơn khí trời mùa Đông ở bên ngoài nữa. Nhưng rồi hắn cũng đành thu lại sát ý của mình, hắn biết giờ mình như con chuột chạy vòng vòng trong rọ, mục tiêu trước mắt bây giờ vẫn phải là sống sót chạy thoát khỏi cái “rọ” này cái đã.
Mọi phán đoán hay suy luận Vô Ngân đã làm hết rồi, giờ chỉ còn một bước nữa thôi, đó là kiểm chứng, hắn rút gọn các sự kiện cũng chỉ để phục vụ cho bước này. Hắn quăng cây bút xuống bàn, rồi tức tốc trở lại phòng ngủ của mình, đến trước cái bàn, hắn cầm bọc thuốc đã mua lúc sáng lên, hắn cười khổ tự nhủ.
“Sau ba năm không Luyện Mộc, không biết ta có bị lụt nghề không nữa”.
Nói rồi, Vô Ngân lật cái giường của mình lên, phía dưới gầm giường, sát ngay nền nhà là một cánh cửa làm bằng gỗ, hắn tiện tay kéo miếng gỗ ra, một cái cửa thông đạo nhỏ xuất hiện trước mắt hắn. Hóa ra đây là căn hầm ngày xưa hắn bí mật tạo ra để Luyện Mộc, Diệp Shisha trời đánh của hắn cũng từ nơi này mà ra. Nhìn thấy cái cửa bé tí của căn hầm, hắn lại cảm thấy ê răng, bởi thân hình hắn giờ này khác xưa nhiều lắm, sau một hồi hì hục uốn lượn đủ các động tác, cuối cùng thân hình hắn cũng biến mất trong cái lỗ thông đạo tối om kia.
…………………………….
Bốn giờ sau, Vô Ngân bắt đầu lọ mọ chui lên, lần này hắn chui ra ngoài lại dễ dàng hơn lúc xuống, cái lỗ bé tí kia sao làm khó hắn được chứ, rút kinh nghiệm trước đó, hắn đã cởi sạch y phục trên người, đã thế, còn bôi thêm lớp dầu nhờn khắp người, lên được phía trên, hắn cũng phải tấm tắc bội phục chính mình.
Cầm trên tay thành quả suốt bốn tiếng mới luyện ra, Vô Ngân thầm cảm giác may mắn, bởi hắn mua tới hai phần thuốc, nếu là Vô Ngân của trước đây, có lẽ hắn chỉ dùng một phần là đủ. Lần này hắn luyện ra không phải Diệp Shisha như trước đây, mà là Diệp Shisha phiên bản nâng cấp, bởi cái hắn muốn nhìn thấy sau khi chơi thuốc không phải là dục vọng về tiên nữ, mỹ nhân, cũng không phải là danh vọng tiền tài, thứ hắn cần thấy chính là Lý Chiến trong ký ức của mình.
Vô Ngân biết đại não con người là vô hạn trí nhớ, nhưng làm thế nào để chủ động nhớ lại từng chi tiết một về các sự việc đã xảy ra trong quá khứ quả là một điều không tưởng. Hắn là người có trí nhớ siêu phàm, điển tịch, bí kíp đọc một lần sẽ không quên, nhưng cũng không đủ để giúp hắn nhìn lại từng chi tiết nhỏ trong trận chiến ba năm về trước, cái ngày mà hắn mất đi Mộc hồn. Và thứ có giúp hắn làm điều ấy chính là Diệp Shisha phiên bản mới.
Vô Ngân không lập tức sử dụng thuốc, quá trình Luyện Mộc làm hắn tiêu hao quá nhiều tinh lực. Phải biết, trước đây hắn một tay nâng cả trăm cân không hề hấn gì, vậy mà ba năm nay, cái thứ nặng nhất mà hắn nâng mỗi ngày chỉ có mười cân, đúng, chỉ có mười cân thôi, nói ra ai cũng biết thứ hắn nâng là gì rồi – bình rượu Trúc Mỹ Nhân tửu lầu Xuân Phong. Với sự soa đọa như vậy, Vô Ngân hắn cũng chẳng dám tin tưởng vào bản thân lúc này cho lắm, hắn biết mình cần phải điều chỉnh tinh khí thần về trạng thái tốt nhất. Nghĩ rồi, hắn lật lại chiếc giường về vị trí cũ, hắn ục ịch leo lên, rồi xếp bằng hai chân, hai mu bàn tay thì đan lại với nhau, mắt hắn nhắm nghiền, hắn điều chỉnh hơi thở đều đặn như hòa nhập với tự nhiên. Nhìn từ ngoài vào, nếu thân hình hắn nhỏ đi một xíu, gầy đi một xíu thì trông hắn rất có phong thái của một đạo gia. Ấy vậy mà, chưa đầy mười phút, thân hình ấy bắt đầu cứ lắc lư qua trái rồi lại lắc lư qua phải, sau một hồi gắng gượng, cái ý chí cuối cùng của hắn cũng bị tan vỡ, hắn ngã sõng soài lên chiếc giường ấm êm của mình, hai chân duỗi thẳng, miệng bắt đầu o o ngáy. Có lẽ, đây mới là cách hồi phục tinh khí thần phù hợp với hắn nhất ngay lúc này.
----------- HẾT CHƯƠNG 3 -----------