Tấm thẻ kế tiếp nhìn qua càng thêm thần bí khó lường, ở mặt sau in một vũng nước xoáy màu đen, ở mặt trước chỉ có một con mắt, không có chữ viết gì cả, căn bản là không biết tác dụng.
Tấm thẻ cuối cùng là một tấm thẻ quán bar, tấm thẻ này có màu đỏ, cũng không phải là màu đỏ thường gặp, lần đầu tiên Phương Tu nhìn qua, liền cảm thấy cái màu đỏ này rất giống với máu tươi phun ra từ trên cổ của gã sát thủ người da trắng, màu đỏ sẫm như máu tươi.
Ở phía trên dùng tiếng Trung viết bốn chữ quán bar Hắc Đường, LOGO là một viên kẹo màu đen, nhưng Phương Tu sau khi nhìn qua lại có cảm giác cái này giống như là một dấu son môi.
"Số 103, đường Trung Tây, khu Thượng Hà!" Phương Tu ghi nhớ cái địa chỉ này, quyết định đi đến chỗ này kiểm tra một chút, tấm thẻ quầy bar này được gã sát thủ người da trắng mang theo người, chứng tỏ là hắn thường xuyên đi đến cái quán bar này, hoặc là cái quán bar này có một số điểm đặc biệt, bất luận là loại nào, đều đáng giá cho Phương Tu đi đến xem một chút.
Phương Tu vứt bỏ ví tiền, bỏ tiền cùng với thẻ vào trong túi quần.
Sau khi sửa soạn một phen, Phương Tu cầm súng lục lên, đây là một khẩu súng lục Glock 17, chốt an toàn ở phía trên cò súng, nhìn qua một lần liền có thể tìm được, vô cùng tinh xảo, Phương Tu bình thường rất thích xem phim đấu súng, nhưng đây vẫn là lần thứ hai hắn được cầm trên tay một khẩu súng lục.
Phương Tu mở chốt an toàn ra một lần nữa, hai tay cầm súng, nhắm vào bầu trời bên ngoài cửa sổ, sau đó dùng miệng phát ra một âm thanh giống như tiếng súng nổ: "Bằng!"
Chơi đùa một chút, Phương Tu liền hài lòng thu khẩu súng lục lại, sửa sang lại những kiện đồ vật lấy được trên người của gã sát thủ người da trắng, bắt đầu cuộc thám hiểm tiếp theo của mình.
Hắn tìm một cây bút ở trong phòng và rút ra một quyển sổ ghi chú trong chiếc quần jean rộng thùng thình.
Phương Tu không viết nhật ký, nhưng lại ưa thích ghi chép một số điều quan trọng, phòng ngừa bản thân quên đi, hắn cũng không sử dụng điện thoại di động để ghi chép lại những điều này, so sánh với nhau, hắn càng ưa thích ghi chép trên sổ ghi chú hơn, có lẽ đây là thói quen được hình thành từ khi còn bé, hắn là một người làm việc có tổ chức.
Phương Tu nhớ lại giấc mộng tối hôm qua của bản thân, còn có những lần tử vong sau đó xuất hiện ở trong một thế giới trắng phau cùng với chiếc đồng hồ màu bạc, phân tích từng chút loại năng lực quỷ dị ở trên người của mình, dựa vào loại năng lực này hắn đã giết ngược đối phương trong nghịch cảnh, đây chính là một loại năng lực trọng yếu mà sau này Phương Tu dựa vào để sinh tồn, cho nên Phương Tu nhất định phải hiểu rõ hết thảy về loại năng lực quỷ dị này cùng với chiếc đồng hồ báo thức quỷ dị kia.
"1. Đồng hồ báo thức màu bạc, có khả năng có liên quan đến năng lực sống lại của mình."
"2. Năng lực sống lại được kích hoạt sau khi tử vong, mỗi một lần tử vong đều sẽ tự động kích hoạt đồng hồ báo thức màu bạc, trở lại ước chừng mười lăm phút trước."
"3. Mỗi một lần tử vong, không gian màu trắng cùng với đồng hồ báo thức màu bạc, ở dưới phần đáy đều sẽ bị lực lượng màu đen xâm nhập, ô nhiễm linh hồn của mình, ô nhiễm không gian màu trắng cùng với đồng hồ báo thức màu bạc, đây có lẽ là cái giá phải trả khi kích hoạt năng lực sống lại, năng lực sống lại cũng không phải là không có hạn chế, sau khi số lần sống lại đạt đến một con số nhất định, mình có thể sẽ trực tiếp chết đi, hoặc là phát sinh ra một chuyện quỷ dị đáng sợ mà khủng bố nào đó."
"4. Đợi bổ sung."
Đóng quyển số ghi chú lại, duỗi người, Phương Tu cầm điện thoại di động của mình lên, quả nhiên là có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, đều là do quản lý của công ty thiết bị gia dụng mà hắn làm gọi tới, còn có mấy cái tin nhắn, ngữ khí ở bên trong tin nhắn phi thường ảo não cùng với nổi nóng, trực tiếp nói cho Phương Tu biết là ngày mai cũng không cần phải tới nữa.
Phương Tu vừa mới tốt nghiệp, làm nhân viên bán hàng của cái công ty kia, đã làm được gần một năm. Bất quá bây giờ xem ra là Phương Tu đã không thể tiếp tục làm cái công việc này, chỉ có thể gửi tới một tin nhắn xin thôi việc, ngay cả ý tưởng trở về công ty thu dọn đồ đạc cùng với nhận tiền lương tháng này cũng không có.
Vào giờ phút này trời đã tối, cả ngày hôm nay phát sinh đủ loại tình huống, đã khiến cho Phương Tu có một chút sức cùng lực kiệt, cả ngày cũng chỉ ăn không đến một ổ bánh mì, giờ phút này Phương Tu cảm thấy rất đói bụng.
Phương Tu đi tới một cửa hàng bán đồ ăn ở đối diện khách sạn gọi một đĩa thịt và súp, sau khi ăn xong, Phương Tu liền ngã trên giường ngủ thiếp đi, mãi đến lúc một giờ sáng, Phương Tu mới bị âm thanh đồng hồ hẹn giờ đánh thức.
Phương Tu vẫn cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng hắn biết là mình phải dậy ngay lập tức, bởi vì hắn phải thừa dịp vào lúc nửa đêm không có ai, xử lý cho xong cỗ thi thể ở bên trong con hẻm kia.
Ném cỗ thi thể kia vào bên dưới cái ống cống chật hẹp kia, chẳng qua chỉ là kế tạm thời, Phương Tu còn chưa ngu ngốc đến mức cho rằng chỉ làm như vậy là đã xong chuyện.
Qua mấy ngày nữa, thi thể sẽ thối rữa bốc mùi, nhất định sẽ bị người khác phát hiện ra, đến lúc đó thông qua camera giám sát, sẽ rất dễ dàng tra ra việc này có liên quan đến Phương Tu, hơn nữa trên cỗ thi thể kia còn có nhiều chỗ quỷ dị lắm, càng là sau khi chết, cái bộ dáng hiển lộ ra kia, căn bản cũng không giống như là nhân loại, mà là một con quái vật.
Phương Tu cũng không muốn chọc phải loại phiền toái này, nhất định phải thừa lúc nửa đêm, nhanh chóng xử lý xong cỗ thi thể kia.
Chỉ cần xử lý xong cỗ thi thể kia, lấy thân phận quỷ dị và thần bí của gã sát thủ, lại là người ngoại quốc, sau một thời gian dài, chuyện này sẽ qua đi.
Phương Tu lấy ra bạt chống nước, bao tải và dây thừng mà hắn đã chuẩn bị vào buổi chiều, mở điện thoại di động lên, nhìn vào đường đi đã được đánh dấu từ trước, đi vòng qua các địa phương có thể có cảnh sát giao thông và cảnh sát tuần tra, tránh né những con đường có nhiều camera giám sát, sau đó chuẩn bị lên đường.