Nhân vật phản diện vào thời điểm sắp chết thường nói rất nhiều, còn nhân vật chính thì lại ngu ngốc chờ đợi nhân vật phản diện biến thân hoàn thành, sau đó bị nhân vật phản diện ngược đãi, loại chuyện ngu ngốc này Phương Tu cũng không biết làm.
Phương Tu vào thời điểm phát hiện ra chuyện không đúng liền bóp cò không có một chút do dự nào, vừa lui về phía sau, vừa dùng hai tay cầm súng liên tục nã đạn vào đối phương, đối phương vừa định nhào tới, đầu liền bị nã thành cái sàng, sau đó ngã nhào trên mặt đất.
Phương Tu cũng không quá yên tâm, lại hướng về phía trái tim của đối phương nã thêm hai phát súng, sợ hãi con quái vật này giống như hắn lúc trước, sử dụng chiêu giả chết để phản sát.
Sau khi xác định đối phương đã chân chính chết đi, Phương Tu bắt đầu lục soát thân thể của đối phương, lấy đi toàn bộ ví tiền, đồng hồ đeo tay, điện thoại di động trên người của đối phương.
"Phải làm gì với cỗ thi thể này bây giờ?" Phương Tu nhìn vào cỗ thi thể dài gần 2m, hoàn toàn không có bộ dáng nhân loại, chuyện này đã hoàn toàn phá vỡ nhận thức của Phương Tu, ở trong xã hội hiện đại, làm sao lại tồn tại loại quái vật như thế này?
Phương Tu quan sát bốn phía, vừa vặn nhìn thấy một nắp cống thoát nước, Phương Tu dùng sức nhấc nắp cống lên, sau đó đẩy cỗ thi thể vào, rồi đậy nắp cống lại.
Sau khi xác nhận không bỏ sót thứ gì, Phương Tu cởi chiếc áo bị nhuộm đỏ bởi máu tươi ra, lau sạch máu tươi của đối phương và sốt cà chua lúc trước hắn bôi lên trên khuôn mặt, sau đó lại lau qua đơn giản máu tươi trên mặt đường một chút.
Vào lúc này, Phương Tu đã thấy được cái khăn trùm đầu màu đen của người đàn ông da trắng lúc trước, hắn nhặt lên, đội ở trên đầu của mình, sau đó nhảy lên xe điện của đối phương, mở ra rương thức ăn ở phía sau ném chiếc áo đẫm máu vào, vừa vặn nhìn thấy khẩu súng bắn tỉa ở bên trong rương thức ăn.
"Ngày hôm nay rốt cuộc mình đã gặp phải chuyện quái quỷ gì?" Phương Tu đậy nắp rương thức ăn lại, ở trần khởi động xe điện lái đi, kéo vành mũ xuống thấp, che kín khuôn mặt của mình, cứ như vậy di chuyển thật nhanh, cách xa nơi này đối với Phương Tu mà nói, quả thật giống như là bước ngoặc của cuộc đời.
---
Tại một khách sạn nhỏ ở phụ cận khu Đông Môn, Phương Tu tạm thời thuê một căn phòng, trong mấy ngày này hắn cũng không dám trở về căn hộ cho thuê của mình, ít nhất phải đến lúc hiểu rõ tình huống, xác định không có nguy hiểm gì, Phương Tu mới dám trở về.
Sau khi Phương Tu tắm xong liền tựa vào phía trước cửa sổ, đốt lên một điếu thuốc, nhìn xe tới xe đi ở dưới lầu, vào lúc này Phương Tu mới cảm giác được một cỗ sợ hãi cùng với áp lực xông lên tận óc.
Phương Tu cho tới bây giờ cũng không thể tin được là mình lại có lá gan lớn như vậy, làm ra cử động điên cuồng như vậy, hơn nữa còn không có một chút hoảng hốt nào thực hiện kế hoạch một cách điềm tĩnh.
Vào thời điểm đối mặt với viên đạn bắn ra từ trong họng súng, hắn cảm thụ được viên đạn đã sượt qua cạnh cổ của mình, mà tâm tình lại không có một chút dao động nào, thật giống như khi đó khống chế thân thể bản thân không phải là hắn, mà là một người khác vậy.
Bản thân cứ như vậy giết chết một sát thủ máu tanh khủng bố, giống như giết heo giết chó, vào thời điểm đối mặt với tử vong, hắn bình tĩnh đến mức không coi tử vong là gì.
Sau đó nổ súng, đẩy cỗ thi thể vào cống thoát nước, rời đi, một mạch lưu loát đến mức mà Phương Tu cho đến bây giờ vẫn không thể tin được, hắn có cảm giác chính mình đang khiêu vũ trên mũi đao, mấu chốt là hắn đã khiêu vũ vô cùng trót lọt, giống như là một vũ công trời sinh.
Phương Tu hít vào một hơi khói thuốc, phả ra ngoài: "Là do lúc đó mình bị ác quỷ bám vào người hay sao? Hoặc nói là, ở sâu trong nội tâm của mình, cho tới bây giờ vẫn khao khát loại cảm giác phấn khích và căng thẳng này."
Phương Tu dụi điếu thuốc còn đang cháy dở vào gạt tàn thuốc, sau đó đứng lên từ cạnh cửa sổ.
"Hiện tại nên sửa sang một chút suy nghĩ, tiếp theo nên làm cái gì?"
"Thứ nhất, phải tìm hiểu nguyên nhân tại sao gã sát thủ kia muốn giết mình, gã rốt cuộc có thân phận như thế nào?"
"Thứ hai, loại năng lực không ngừng sống lại của mình này, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
Phương Tu khởi động chiếc điện thoại di động một mực được hắn tắt máy, ném lên trên bàn, sau đó lấy ra những đồ vật mà hắn lục soát được ở trên người của gã sát thủ da trắng.
"Ví tiền, điện thoại di động, đồng hồ đeo tay! Cộng thêm một khẩu súng lục, một khẩu súng bắn tỉa, một chiếc xe điện!"
Ngoại từ chiếc xe điện đang được dựng ở dưới lầu, năm kiện đồ vật còn lại đều được xếp thành một hàng ở trước mặt của Phương Tu, trong đó ngoại trừ khẩu súng bắn tỉa được đựng ở bên trong rương thức ăn, Phương Tu còn nhìn thấy được các viên đạn và băng đạn súng lục ở bên trong.
Đầu tiên Phương Tu cầm điện thoại di động của đối phương lên, ở cái thời đại này, điện thoại di động sẽ ghi chép hết thảy thói quen sinh hoạt của một người, muốn tìm được đầu mối gì, dựa vào điện thoại di động nhất định là nhanh nhất.
Bất quá Phương Tu lại phát hiện ra điện thoại di động của đối phương ngay cả khoá cũng không có khoá, ở bên trong cũng không có bất cứ thông tin gì, không có người liên hệ, không có tin nhắn cũng như không có ảnh chụp, ngay cả phần mềm cũng là phần mềm mặc định, không có bất kỳ một dấu hiệu sử dụng nào, sạch sẽ giống như là vừa mới mua ra từ cửa hàng bán điện thoại di động vậy.
"Chẳng lẽ là ở trong điện thoại di động có hai hệ thống, một cái hệ thống là sử dụng bình thường, một cái khác là hệ thống mã hóa?" Phương Tu nhìn qua chiếc điện thoại di dộng thông minh không có nhãn hiệu này, cảm thấy loại khả năng này là rất lớn, liền quyết định chút nữa sẽ đi tìm người khác hỏi một chút.
Trong ví tiền có hai ngàn đồng, ba tấm thẻ, không có thẻ chứng minh thân phận. Tấm thẻ thứ nhất là thẻ ngân hàng màu xanh da trời mà Phương Tu không nhận ra, ở mặt trước có số thẻ ngân hàng, ở mặt sau in số điện thoại cùng với trang web của cái ngân hàng này, Phương Tu lên mạng tìm kiếm một chút, nhưng căn bản là không thể tìm được tên của cái ngân hàng này, cũng càng không có cái trang web này.
—— ——
Edit by Tứ_Nhãn
Truyện Kẻ Thống Trị Thời Không được cập nhật nhanh nhất tại truyen yy . com