Chương 1: Kẻ Ngốc Nghe Nhạc Buồn!

Kẻ Ngốc Nghe Nhạc Buồn!

Đời ai cũng có những giây phút chót yêu dại khờ. Bận lòng chi nữa…

Giây phút bên nhau… em sẽ quên mau. Chỉ có anh thôi… chỉ có anh giữ mãi bóng hình xưa…

Và anh đã biết em sẽ chẳng bao giờ yêu anh đâu!

Một kẻ thông minh tại sao biến thành tên ngốc? Tôi nói rằng vì hắn đã yêu…

Hắn yêu một người con gái vốn tưởng rằng bản thân không thể yêu. Hắn tự dối lòng đó chỉ là sự quan tâm từ những người bạn, của một người anh với một cô em gái nhỏ bé, đáng yêu và vô tư. Hóa ra cuối cùng hắn chỉ là một tên thông minh ngốc nghếch.

“Chỉ còn lại chúng ta. Kỉ niệm giờ đã qua. Một thời đã xa…”

Tiếng nhạc da diết chậm rãi hát lên. Thường ngày hắn cũng nghe đấy, tại sao lòng không chĩu nặng như bây giờ. Sự lo lắng, những lời nói bông đùa, cái ôm từ phía sau thật ấm áp trên đường phố mùa đông – chính là sự hiểu lầm của chính bản thân hắn mà thôi.

Hắn hiểu bản thân đã yêu cô gái đó, nhưng rồi ba ngày không liên lạc. Cô gái nhắn cho hắn một tin nhắn gờn gợn tiếng lòng. Hay đó là một lời cảnh báo! Hắn chợt biết cô không muốn yêu hắn. Phải chăng ba ngày không một tin nhắn kia đã xảy ra chuyện gì? Hay vốn hắn đã tự mộng tưởng. Một hồi nhắn qua nhắn lại, vài ba cái icon vốn dễ thương mà thành ra đáng ghét, hắn bị từ chối. Hắn là người hay do dự, nhưng lần này sao hắn quả quyết đến thế. Hắn tưởng rằng không gì có thể lay chuyển quyết định của mình. Hắn tưởng rằng chỉ cần kiên trì, hắn có thể lay động cô. Nhưng hắn sai rồi…

“Anh chưa từng nói yêu ai, chỉ nói thích người đó. Nhưng…

Anh yêu em”

Hắn nhắn như thế. Và cô từ chối, một cách kiên định!

Hắn là kẻ sáng tạo, trong đầu nảy ra hàng ngàn ý nghĩ để tiếp tục theo đuổi thứ tình cảm viển vông vốn không thuộc về hắn.

Cô nói cô mệt mỏi vì hắn, vì sự “bướng bỉnh không căn cứ” của hắn. Hắn xin cô được ích kỉ một lần đầu tiên từ khi hai người quen nhau. Cô nói dường như ai quen cô cũng muốn ích kỉ như vậy. Và cô nói hắn muốn phát tác lên cô thì cứ việc.

Cô thực sự giận hắn!

Và hắn thực sự muốn dày xéo cô?

Hắn nhắn:

“Cho anh biết lí do… Hãy thành thật nếu như em thật sự trân trọng anh như em nói…”

Cô nói vì cô muốn một người cưới cô và vì cô không thích hắn. Cô nói đâm đầu vào một tình yêu không có kết quả là ngu ngốc. Cô thật sự thông minh!

Hắn thực sự muốn biết, thực sự truy cầu cách giải quyết:

“Là vì bố mẹ em? Hay vì điều kiện tương lai công việc của anh không đủ? Nếu vì bố mẹ em, chưa gặp mặt sao biết không đồng ý. Nếu vì công việc, hãy cho anh vài năm…

Còn chuyện em không thích anh. Một chút tình cảm cũng không có sao?”

Và cô nói cô không sống cho riêng mình, trên vai cô còn là gia đình và người thân. Cô không phải loại người đâm đầu vào tình yêu. Gia đình cô đã nhắm sẵn những đối tượng cho cô, và rằng với gia đình cô, chuyện hôn nhân của cô thực sự quan trọng.

Tim hắn thắt lại, thực sự kì lạ thắt lại!

Gia đình sao? Hắn rất nặng tình cảm với gia đình. Có lẽ cô cũng thế. Có lẽ cô nói sự thật. Hắn muốn tin và tự nói với bản thân rằng cô nói sự thật.

Nếu là như vậy, hắn còn gì để nói. Hắn không muốn và không đủ khả năng bắt cô chọn lựa. Thâm tâm hắn không muốn cô buồn, đưa cô vào thế khó xử…

Cô thấy hắn im lặng, cô nói khoảng cách địa lí cũng là một vấn đề. Hắn nói hắn có thể chuyển công tác vì cô. Thâm tâm hắn đã sẵn sàng đánh cược tất cả, cả sự nghiệp vì cô. (Mẹ hắn sẽ mắng hắn thật ngốc nếu bà biết trong lòng hắn nghĩ gì…)

Nhưng hắn cũng hiểu, đó chỉ là một phần lí do mà thôi. Dù hắn có nói gì nữa, cô cũng sẽ tìm một lí do khác, bởi vì gia đình cô đã quyết định và với cô, vị trí của hắn không phải như của cô trong lòng hắn…

“Cám ơn em. Ít nhất cho anh biết em thực sự nghĩ gì.

Hãy quên hết đi. Làm một cô gái vô tư và vui vẻ như cũ…”

Hắn chỉ còn biết nói như vậy.

Và tất nhiên cô đáp lại một cách lịch sự: “Cám ơn anh”, cùng một lời chúc phúc: “Chúc anh sớm tìm được cô gái thích hợp hơn với anh!”. Có lẽ cô nghĩ như vậy là lời an ủi. Hắn cũng tự lừa mình rằng lời an ủi đó có tác dụng lắm. Hắn cũng nói với cô rằng cô không cần lo lắng cho hắn bởi hắn rất mạnh mẽ. Không phải bao lâu nay hắn cho rằng mình cứng rắn lắm hay sao? Nhưng hóa ra lúc đó hắn là tên thông minh. Giờ hắn đã biến thành tên ngốc. Một tên ngốc chót yêu một cô gái.

“Và anh sẽ không trách… không trách em nữa. Giờ thì anh chẳng trách em đâu…”

Lời bài hát vẫn hát lên cùng tiếng gõ phím của tên ngốc tưởng rằng mình thông minh…

Trong đêm tối vắng lặng…

Một tâm hồn không rõ đã gục ngã hay chưa?!