Chương 4: Kẻ Đến Từ Thế Giới Khác( hàng trộm)

Mới đó đã xế chiều, Tiểu Ngọc mơ màng tỉnh lại nhận thấy mình không mảnh vải che thân nằm trong lòng nam nhân nọ thì vừa lo lắng vừa phấn khích. Tiểu Ngọc vội đứng dậy mặc lại y phục, sau đó đắp chăn lên mình Ngọc Thiên, không quên dọn dẹp tô cháo đánh rơi ban sáng. Lúc sau Ngọc Thiên cũng bắt đầu tỉnh dậy, nhận thấy người mình trần như nhộng lại nghĩ đến sự việc ban nãy thì không khỏi tủm tỉm cười.

Ngọc Thiên đứng dậy, cảm thấy trong người mình cũng đã hết mệt, họa chăng chỉ còn một chút sau vụ ân ái với nữ nhân vừa rồi. Ngọc Thiên mặc vào chiếc quần của mình rồi tạm ở trần. Lúc được Lục tiểu thư cứu thì y phục rách nát đã bị vứt đi rồi, sau đó băng bó khắp cơ thể, chỉ cho Ngọc Thiên mặc mỗi chiếc quần dài mà thôi. Ngọc Thiên thấy trên bàn còn bát thuốc lúc sáng bèn cầm lên uống một mạch.

“Eo ôi! Đắng vãi chưởng.” Ngọc Thiên vừa nhăn mặt vừa cố uống hết bát thuốc. Một lúc sau Tiểu Ngọc đến bước vào phòng tay cầm theo một bộ y phục nam tử trên tay, nở nụ cười ôn nhu với Ngọc Thiên:

– Công tử, đây là y phục mới của chàng.

Nói rồi không đợi Ngọc Thiên trả lời, Tiểu Ngọc tiến đến giúp Ngọc Thiên thay y phục. Ngọc Thiên thấy thế nhưng cũng không phản đối cứ để thiếu nữ giúp mình thay đồ. Khi ấy nhân lúc Tiểu Ngọc đang mải thay áo, Ngọc Thiên lại nhằm má mỹ nhân hôn trộm một cái làm Tiểu Ngọc ngây người mắng yêu:

– Chàng là kẻ bại hoại, vô liêm sỉ.

– Ta vô liêm sỉ, bại hoại như vậy thì mới có thê tử xinh đẹp như nàng chứ.

Nói rồi Ngọc Thiên lại vòng tay ôm mỹ nhân vào lòng làm cho nàng khuôn mặt ửng hồng thầm mắng ”đáng ghét”.

Ngọc Thiên lại nhằm cái miệng nhỏ nhắn thơm tho của Tiểu Ngọc mà quấn lấy, Tiểu Ngọc cũng đáp trả nồng nhiệt với Ngọc Thiên. Đầu lưỡi hai người quấn lấy nhau. Lưỡi của Tiểu Ngọc vừa mềm vừa ngọt làm cho Ngọc Thiên như ngây ngất. Phía dưới hạ thể của Tiểu Ngọc cũng đã rỉ nước. Cả hai đang say sưa quấn quýt thì một tiếng đẩy cửa phát ra làm cho Ngọc Thiên bất giác đẩy thiếu nữ nọ ra khỏi lòng mình.

Người bước vào không ai khác mà chính là Tiểu Hoa, đây vốn dĩ là phòng cô nên khi bước vào cô mới không gõ cửa, cũng may là cô bước vào hơi chậm nên không chứng kiến được sự việc vừa rồi. Vừa vào cô đã thấy Tiểu Ngọc đang đứng bên cạnh Ngọc Thiên thì lo lắng hỏi:

– Thế nào rồi Ngọc nhi, bệnh tình Thiên ca thế nào rồi.

– Dạ, dạ Thiên công tử, vết thương đã sắp lành với lại sức khỏe đã tốt hơn ban sáng nhiều rồi.

Tiểu Ngọc vẫn chưa kịp định thần lại chuyện ban nãy, nay nghe tiểu thư hỏi không dấu được ấp úng đáp.

Tiểu Hoa nghe thế cũng khá là hài lòng hướng về phía Ngọc Thiên nói khẽ:

– Xin lỗi nhé Thiên ca, cả sáng muội có việc phải đi cùng phụ thân không chăm sóc được huynh, giờ thấy huynh khỏe mạnh thế này muội cũng khá yên tâm rồi.

– Hoa muội không phải xin lỗi, kẻ xin lỗi là ta mới đúng. Nếu không có muội cứu ta trong rừng đem về đây thì ta sớm đã bị thú dữ ăn thịt rồi. – Ngọc Thiên đáp.

– Sức khỏe bây giờ của huynh đã đỡ hơn rồi, muội sẽ cho người chuẩn bị phòng khác cho huynh. Ngày mai muội sẽ giới thiệu huynh với phụ thân. Huynh cứ nói với phụ thân muội chúng ta là bạn thôi nhé. Còn chuyện huynh dưỡng bệnh trong phòng muội tuyệt đối không được cho ai biết nhé. Cha muội mà biết, huynh chỉ còn nước lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân thôi biết chưa ?

– Điều này không cần muội nói ta cũng hiểu, muội cứ cho người dẫn ta đến đó là được.

– Được vậy để muội bảo với Tiểu Ngọc.

Nói rồi Tiểu Hoa quay sang Tiểu Ngọc dặn dò :

– Ngọc nhi, bên trái hậu viện vẫn còn vài phòng trống cho khách, muội dẫn Thiên ca ra đó nhé, nếu gặp ai cứ bảo Thiên ca là bạn ta mời đến phủ làm khách.

– Nô tỳ hiểu thưa tiểu thơ.

Tiểu Ngọc chỉ lặng lẽ đáp trong lòng có vẻ mừng thầm vì tiểu thơ của mình đã tạo điều kiện cho mình dễ dàng đến gặp phu quân hơn. Sau đó nàng dẫn Ngọc Thiên cùng mình rời khỏi phòng của Tiểu Hoa đi về phía hậu viện. Tối đến Tiểu Ngọc không quên lén lút sang thăm Ngọc Thiên để hai người tiếp tục “công việc” ban sáng bị bỏ dở.

Ngọc Thiên nhìn thấy Tiểu Ngọc vào thăm mình trong lòng mừng thầm liền đè nàng nọ ra mà nắn bóp cặp nhũ phong nẩy nở khiến cho Tiểu Ngọc không giữ được bình tĩnh rên lên một tiếng. Khi đó môi của hai người lại áp vào nhau, lưỡi tìm đến lưỡi mà quấn quýt. Ngọc Thiên vận dụng tất cả các tuyệt chiêu mình đã học ở sách đen, phim ảnh hồi còn ở thế giới cũ hết nắn bóp lại bú mút se, thỉnh thoảng còn vuốt ve cái âm hộ non nớt đã ứa đầy dâm thủy của Tiểu Ngọc khiến nàng nọ sướng như lên tiên. Ngọc Thiên vừa hôn một tay nắn bóp, tay còn lại nhằm vào âm hộ mà chọc ngoáy làm cho mỹ nữ rên rỉ liên hồi. Sau đó y quay sang đùa giỡn với Tiểu Ngọc :

– Nương tử này, mới đó đã ra nhiều nước thế này, có phải nàng hay … một mình có phải không?

Tiểu Ngọc được phen mặt đỏ ửng quay lại đánh nhẹ một cái vài vai Ngọc Thiên mắng yêu :

– Chàng nói linh tinh cái gì vậy. Chứ không phải chàng ấy ấy thiếp thì làm gì có chuyện đó.

– Thế ấy ấy là ấy thế nào nàng kể ta nghe coi.

Khuôn mặt Ngọc Thiên biến đỏi trở lên dâm đãng vô cùng.

Tiểu Ngọc lại giận dỗi mắng :

– Sắc lang, đáng ghét, biết thế từ giờ thiếp không sang thăm con quỷ háo sắc như chàng nữa.

Ngọc Thiên được phen hoảng hốt, khuôn mặt tỏ vẻ ăn năn ôm mỹ nữ vào lòng năn nỉ:

– Ta có hơi quá đáng với muội, cho ta xin lỗi nhé.

– Lần này muội tha thứ cho huynh, còn lần sau thì muội bơ huynh luôn. Tiểu Ngọc nhoẻn miệng cười, nụ cười xinh đẹp khiến Ngọc Thiên không chịu nổi lại đem mỹ nữ ra mà hôn rối rít, nàng nọ cũng đáp trả lại Ngọc thiên. Mới đó trên người cả hai đã không còn mảnh vải che thân. Ngọc Thiên bắt đẩu để thằng em của mình trước khe động đào nguyên của thiếu nữ nọ mà nhấp khiến cả hai như chìm trong khoái lạc đê mê như lên chín tầng mây. Hai người cứ tiếp tục đến hai canh giờ sau mới chịu ngừng lại.

Tiểu Ngọc hướng về phía Ngọc Thiên hỏi khẽ :

– Tướng công, khi nào chàng mới nói chuyện của chúng mình cho tiểu thư ?

Ngọc Thiên nghe thiếu nữ hỏi vậy cũng suy ngẫm một lúc rồi trả lời :

– Hiện giờ vẫn chưa phải lúc, ta vẫn chưa đủ sức mạnh để bảo vệ muội. Hiện giờ muội cứ tạm ở đây. Ta định vài ngày sau sẽ ra ngoài ngao du một chuyến khi về sẽ trở lại đây rước muội. Muội chờ ta chứ.

– Được, thiếp sẽ chờ, chàng hứa rồi đó nhé, chỉ mong cho chàng đừng phụ bạc thiếp là được rồi.

Ngọc Thiên thấy Tiểu Ngọc nói thế thì hôn nhẹ lên má nàng một cái mắng yêu:

– Nương tử ngốc, làm gì có chuyện ta phụ bạc nàng chứ.

Hai người cười nói một hồi thì ôm nhau chìm vào giấc ngủ sâu.

Sáng hôm sau khi Ngọc Thiên đã tỉnh dậy thì thấy Tiểu Ngọc đi từ lúc nào, bèn xuống giường mặc lại y phục rồi bước ra ngoài hít thở không khí trong lành. Từ xa đã thấy Tiểu Hoa chạy về phía chàng dáng vẻ vội vã. Vừa nhìn thấy Ngọc Thiên, tiểu cô nương đã nở nụ cười duyên dáng hút hồn nam nhân vô cùng. Tiểu Hoa hỏi:

– Thiên ca, đi theo muội, muội sẽ dẫn huynh đến gặp phụ thân.

– Ta cũng muốn đến gặp cha muội một phen để xem nhân dạng lão nhân gia ra sao mà có phước sinh ra một mỹ nhân như muội. – Ngọc Thiên trêu đùa.

– Huynh đừng có chọc muội nữa mà.

Tiểu Hoa nhằm lấy tai Ngọc Thiên mà nhéo một cái khiến cho y đau đớn ”a” lên một tiếng.

– Tiểu thư, công tử lão gia cho mời hai người.

Thì ra Tiểu Ngọc đã đến từ lúc nào rồi thấy tình cảnh 2 người như vậy cô cũng không muốn xen vào, trên mặt có chút buồn rầu không vui.

– Ta biết rồi muội cứ lui ra trước đi.

Tiểu Hoa đáp.

– Dạ thưa tiểu thư.

Tiểu Ngọc cúi đầu đáp rồi đi về phía phòng mìnhhụcmìnhmìnhmình