Chương 3: Kẻ Đến Từ Thế Giới Khác( hàng trộm)

Hai người bất giác buông tay nhau ra, trên mặt Tiểu Hoa vẫn không che giấu được vẻ thẹn thùng đỏ ửng lên.

– Tiểu thư, trang chủ có chuyện đang muốn tìm người.

Tiếng nói ngoài cửa vang lên.

– Ta ra ngay đây.

Tiểu Hoa đáp rồi quay về phía Ngọc Thiên nói nhỏ:

– Đó là nha hoàn của muội tên Tiểu Ngọc. Chuyện muội giấu huynh trong phủ chỉ có muội và Ngọc nhi biết, hiện cha muội cũng chưa biết chuyện này. Nơi đây xung quanh đều có người canh gác vậy nên huynh nên ở đây nghỉ ngơi đừng có đi lung tung nhé. Khi nào huynh khỏe muội sẽ giới thiệu huynh với phụ thân. Còn giờ muội sẽ kêu Tiểu Ngọc đem bữa sáng và thuốc đến cho huynh.

– Ta biết rồi, phiền muội nhé.

Ngọc Thiên đáp trong lòng không khỏi suy nghĩ: ”Lục trang chủ mà biết chuyện mình ở trong phòng con gái ông ấy không biết sẽ như thế nào nhỉ, chắc bị lột da mất”. Ngọc Thiên trong lòng vừa suy nghĩ vừa cảm thấy ớn lạnh sống lưng.

Tiểu Hoa bắt đầu rời khỏi chỗ ngồi rồi lặng lẽ mở cửa đi ra ngoài không quên nói với Tiểu Ngọc:

– Ngọc nhi, Thiên ca vừa mới tỉnh dậy, phiền muội mang điểm tâm và thuốc ta đã kêu nhà bếp chuẩn bị sẵn mang đến cho y. Nhớ canh trừng y cẩn thận nhé, nếu chuyện này cha ta biết được thì cha ta sẽ giết huynh ấy mất. Giờ ta phải đi gặp phụ thân đây.

– Vâng ! Thưa tiểu thư, xin người đi thong thả.

Tiểu ngọc cúi đầu đáp rồi đi về phía nhà bếp dáng vẻ vội vã.

Tiểu Hoa ngó liếc xung quanh một hồi rồi khép cửa lại đi về phía trang viên không quên nháy mắt một cái về phía Ngọc Thiên đang nằm nghỉ trên giường. Ngọc thiên trong phòng nằm nghỉ trong đầu không ngừng suy nghĩ ”Liệu đây có phải là thế giới khác chăng? Hay đây chỉ là vượt thời gian, cũng có lẽ là ta đang mơ?”. Nói rồi Ngọc Thiên cho tay lên má véo thử một cái, cảm giác đau nhức tràn về, má hắn lại trở nên đỏ ra.

“Không, không thể có giấc mơ nào thực tế đến thế được, nhưng rốt cuộc ta đang ở đâu? Đang ở thời đại nào chứ ? Nhìn cách ăn mặc của họ thì có vẻ đây là Trung Quốc cổ trang, nhưng sao ta và họ lại không bất đồng ngôn ngữ? Mặc kệ đi, quan trọng bây giờ là phải tìm hiểu về nơi này. Mà đã xuyên không đến đây thì cũng nên khám phá về thế giới này xem sao.”

Khuôn mặt của Ngọc Thiên lại hiện lên vẻ thích thú. Ngọc Thiên vẫn đang mải mê tự sướng thì một tiếng đẩy cửa bước vào kèm theo một tiếng nói nhỏ của nữ:

– Công tử, cháo và thuốc vừa sắc nô tỳ đã đem đến mong công tử dùng cho

– Phiền Ngọc cô nương quá, cô nương cứ để ở bàn cho tại hạ khi nào đói tại hạ sẽ ăn

Ngọc Thiên đáp rồi vươn người cố gắng dùng chút sức lực còn lại ngồi dậy. Cảm giác đau nhức, mệt mỏi tràn về cứ như vừa bị tảng đá to hàng chục ký đè lên người vậy. Lúc này ngước mắt lên mới thấy dung mạo xinh đẹp như hoa của Tiểu Ngọc không kém chủ nhân của mình là bao, cô còn mặt một bộ y phục màu xanh lục không giống với một nha hoàn chút nào, nếu không được Tiểu Hoa báo trước thì Ngọc Thiên cũng lầm tưởng Tiểu Ngọc chỉ là chị em ruột với Tiểu Hoa mà thôi. Vẻ đẹp ấy lại làm cho Ngọc Thiên không khỏi nuốt nước bọt ” Ực ” một cái.

Tiểu Ngọc lúc ấy cũng ngây người nhìn Ngọc Thiên. Lúc cô chỉ nghe tiểu thư nói về việc đưa về một nam nhân bị thương nặng giấu trong phòng mình làm cô cũng có chút nghi ngờ không hiểu nam nhân nọ là ai mà được chủ nhân của mình coi trọng như thế. Bây giờ mới nhận ra nam tử nọ khuôn mặt lãng tử đẹp trai anh tuấn vô cùng mới hiểu ra. Mặt cô chợt đỏ bừng lên, tim đập thình thịch.

”Cảm giác này là gì đây, sao ta lại bị như vậy.” – Tiểu Ngọc lẩm bẩm.

Tiểu Ngọc vốn là một cô nương trẻ tuổi được gia đình tiểu thư nhận nuôi khi còn bé lên từ nhỏ đến giờ cô chỉ biết đi theo hầu hạ tiểu thơ mà thôi chứ chưa từng biết yêu là gì. Ngọc Thiên thấy Tiểu Ngọc khuôn mặt bỗng trở lên đỏ bừng thì không khỏi lo lắng hỏi :

– Ngọc cô nương, nếu cảm thấy không khỏe thì cứ về trước để tại hạ tự dùng bữa.

– Nô tỳ đâu có, công tử nhầm rồi, sức khỏe của công tử không tốt cứ để nô tỳ đút cho công tử, với lại tiểu thư dặn nô tỳ phải ở lại chăm sóc công tử lỡ công tử có mệnh hệ gì thì nô tỳ biết làm sao ăn nói với tiểu thư. – Tiểu Ngọc đáp

– Tại hạ thấy mặt cô nương đỏ như vậy chắc chắn là bị nhiễm bệnh rồi.

Ngọc Thiên trả lời trong lòng vốn không biết vì sự đẹp trai của mình mới làm say đắm nữ nhân nọ.

Tiểu Ngọc sờ lên mặt mình thấy nóng ran thì được một phen xấu hổ như chưa từng có nhưng vẫn kiên quyết trả lời :

– Đây là lệnh của tiểu thư, nô tỳ không thể làm trái mong công tử hiểu cho.

– Vậy phiền Ngọc cô nương rồi.

Ngọc Thiên nghe lời nói của Tiểu Ngọc biết không thể làm khác đành miễn cưỡng đồng ý để mỹ nữ đút cho ăn. Tiểu Ngọc nghe thế trong lòng mừng thầm cầm tô cháo tiến lại ngồi gần giường với Ngọc Thiên. Nhưng người vui nhất lúc này lại chính là Ngọc Thiên, được mỹ nữ ngồi canh đút cháo cho ăn thì còn gì bằng, họa chăng có 10 thằng đàn ông thì 9 thằng không giữ được bình tĩnh, thằng thứ 10 chắc là giới tính 3 nên không nói làm gì. Ngọc Thiên đương nhiên là chuẩn men không khác gì 9 thằng kia.

Mùi hương thơm do mỹ nữ tỏa ra khiến hắn như ngây ngất. Ngọc Thiên vừa ăn cháo được bón bởi Tiểu Ngọc, đôi mắt không ngừng nhìn vào hai trái đào tiên căng phồng đầy đặn dưới lớp y phục màu lục che kín nhưng cũng không làm mất đi sự khêu gợi vốn có làm cho thằng nhỏ dưới quần ngóc dậy biểu tình. Tiểu Ngọc nhận ra Ngọc Thiên cứ dán mắt vào ngực mình khuôn mặt lại càng trở nên đỏ hơn chẳng khác gì một trái gấc chín nhìn đáng yêu vô cùng. Không những thế cô còn nhận thấy vật gì đó dưới quần của nam tử nọ đang phất cờ liền biết là thứ gì thì không khỏi kinh hãi làm rơi tô cháo trên tay sau đó dùng hai tay đẩy mạnh nam tử nọ xuống giường hét lên:

– Á ! Công tử, đồ bại hoại.

Ngọc Thiên không hiểu vị cô nương này vì sao mà đẩy ngã y nên bất giác túm chặt 2 tay Tiểu Ngọc lôi xuống theo. Cả hai cùng ngã nằm đè lên giường, lúc này miệng của Tiểu Ngọc đã áp sát vào miệng của Ngọc Thiên làm anh chỉ biết ngây người hưởng thụ. Lúc này cậu nhỏ của Ngoc Thiên đã áp sát vào khe đào trinh nguyên của thiếu nữ khiến hắn có một cảm giác phấn khích lạ kì, nhưng hắn nhanh chóng trấn tĩnh, vội vàng đẩy Tiểu Ngọc ra khuôn mặt tỏ vẻ lo lắng:

– Tại hạ đã thật sự đã thất lễ, mong Tiểu Ngọc cô nương bỏ qua, cô nương muốn trừng phạt tại hạ thế nào thì cứ việc.

– Công tử bắt nạt nô tỳ huhu, danh tiết của muội bị công tử vấy bẩn rồi sau này muội biết gả cho ai đây… Hức…

Tiểu Ngọc nước mắt dâng trào mếu máo.

– Vậy bây giờ tại hạ phải làm gì để cô nương tha thứ cho tại hạ.

Ngọc Thiên không chịu nổi nước mắt nữ nhân nên đành phải tìm cách dỗ dành tiểu mỹ nữ này.

– Công tử có coi thường nô tỳ không.

Tiểu Ngọc nín khóc mặt đượm buồn nhìn nam tử hỏi nhỏ nhưng vẫn nhìn thấy những giọt nước mắt khi nãy còn đọng lại trên mặt mỹ nhân.

– Cô nương xinh đẹp, hiền dịu tại hạ nào dám coi thường.

– Công tử đã hại danh tiết của tiểu nữ thì chỉ còn cách gả tiểu nữ cho công tử mà thôi. – Tiểu Ngọc thủ thỉ.

– Cái gì ? Cô nương… vừa nói… tại hạ không hiểu ?.

Ngọc Thiên như không tin vào tai của mình nên hỏi lại.

– Công tử có phải chê tiện thiếp không xứng với công tử. Vậy tiểu nữ chỉ còn cách ở vậy mà thôi, hu hu. – Tiểu Ngọc nghĩ nam tử nọ chê mình nên bật khóc nói vậy.

”Trời ơi, ở đây tán gái dễ đến như thế sao. Ở chỗ ta sống muốn tìm một cô gái tốt tinh hiền dịu làm bạn gái còn khó mà ở đây mỹ nữ còn muốn trở thành vợ ta thế này thì còn gì bằng.” – Ngọc Thiên vừa suy nghĩ vừa lẩm bẩm. Anh bất giác đem tiểu mỹ nhân ôm vào trong lòng thủ thỉ:

– Đâu có ! Kiếm được một nương tử xinh đẹp, giỏi giang như muội còn khó hơn lên trời chứ nói gì đến chê bai muội.

Tiểu Ngọc được Ngọc Thiên ôm vào lòng thì vừa xấu hổ vừa có gì đó phấn khích đấm mạnh vào ngực nam nhân nói nhỏ:

– Tướng công cứ đề cao thiếp hoài.

Lúc này Ngọc Thiên ôm mỹ nữ vào trong lòng thì cảm nhận được mùi hương con gái ngày càng rõ nét, cậu nhỏ dưới quần càng được dịp phất cờ trỗi dậy. Tiểu Ngọc cảm nhận thấy cây gậy dài của nam tử đâm vào dưới quần mình thì nói lớn:

– Sắc lang, chàng dê đến thế sao?

– Chứ không phải tại muội quyến rũ ta à?

Ngọc Thiên vừa trả lời vừa nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của nữ nhân đang trở nên đỏ ửng.

Ngọc Thiên bắt đầu hôn vào cái miệng nhỏ xinh của Tiểu Ngọc, mỹ nhân không hề né tránh cứ để cho hắn tha hồ làm tới. Lưỡi của Ngọc Thiên bắt đầu tìm đến lưỡi của mỹ nhân mà quấn quýt trao gửi men tình khiến toàn thân Tiểu Ngọc như bị sét đánh, vô lực mềm nhũn mặc cho nam tử nọ muốn làm gì thì làm. Ngọc Thiên được nước lấn tới dùng ma thủ bóp lấy hai cặp nhũ phong của mỹ nữ làm cô phát ra những tiếng rên rỉ mê người.

Lúc này Ngọc Thiên đem toàn bộ y phục của mỹ nữ lột ra, y phục trên người mình cũng không ngoại lệ, những vết thương trên người hắn cũng đã khỏi hẳn. Trước mắt Ngọc Thiên giờ đây chỉ có thể nói là ”tuyệt tác của tạo hóa”, khuôn mặt xinh đẹp, hai cặp bưởi trắng ngần đầu ti hồng hồng cương cứng, đôi chân thon dài trắng trẻo. Khe đào trinh nguyên được bao phủ bởi một rừng cây xanh ngắt. Tiểu Ngọc bị hắn đè ra giường mà bú liếm bầu vú, bất giác rên lên thành tiếng :

– Tướng công…. ah… đừng… ah.. làm thế… thiếp sướng.

Ngọc Thiên nghe thấy tiếng rên thì càng trở nên phấn khích, tiếp tục bú mút. Sau đó hướng xuống khe đào trinh nguyên ẩm ướt đã rỉ nước của mỹ nữ, dùng tay công phá khiến cho mỹ nữ đầu óc trống rỗng, thân hình uốn éo, miệng tiếp tục rên rỉ:

– Ah… Ah.. thiếp chết mất….

Ngọc Thiên biết mỹ nữ đã đạt cơn cực khoái thì dùng cậu nhỏ của mình đặt trước lỗ âm hộ, chuẩn bị công phá.

– Nhẹ thôi nhé, đây là lần đầu của thiếp.

Tiểu Ngọc khuôn mặt ửng hồng nhìn Ngọc Thiên nói khẽ.

– Đây cũng là lần đầu của ta. – Ngọc thiên đáp

” Phụp ” Tiêu Ngọc rú lên một tiếng, cả thân hình rung lên. Ngọc Thiên biết mỹ nữ đang đau nên cũng để yên một lúc rồi bắt đầu từ từ nhấp. Tiểu Ngọc cũng dần cảm thấy cơn đau dịu dần và thay vào đó là cảm giác sướng khoái như lên chín tầng mây. Căn phòng bây giờ chỉ vang lên những tiếng lạch bạch của đôi trai gái đang âu yếm nhau. Hai người tiếp tục đến hai canh giờ sau mới chịu nhừng lại. Ngọc Thiên ôm mỹ nữ vào lòng rồi hai người chìm vào giấc ngủ sâu.