Sau khi ra ngoài đã là gần trưa, mặt trời sắp sửa lên đến đỉnh đầu, Lệ Băng dắt tay Ngọc Thiên đi về phía bìa rừng, Ngọc Thiên được nàng nắm tay kéo đi trong lòng cũng có gì đó thỏa mãn, bàn tay ngỏ nhắn, mềm mại trắng trẻo đang nắm bàn tay hắn. Điều này làm hắn chỉ muốn nắm thật chặt tay Lệ Băng như không muốn buông ra. Lệ Băng tự nhiên thấy hắn nắm chặt tay mình cảm giác có phần khó chịu thì lên tiếng:
– Này ! Ngươi sợ thế à.
– Đâu có. – Ngọc Thiên nhanh nhảu đáp.
– Ngươi nắm chặt tay ta thế nghĩa là ngươi sợ đi vào rừng đúng không. – Lệ Băng mỉm cười ma mãnh nhìn hắn.
– Ta sợ nàng bỏ đi lên mới nắm chặt thôi, tại ta không muốn phải xa nàng.
– Ngươi chỉ được cái nói láo.
– Ta sợ nàng bị thú dữ đuổi nên mới nắm chặt tay bảo vệ nàng mà thôi.
– Ngươi không thấy ta sống ở rừng hay sao mà sợ mấy con thú đó? Với lại ta mạnh hơn ngươi việc gì cần ngươi bảo vệ.
– Có thứ nàng vẫn chưa mạnh bằng ta.
– Làm gì có đừng có nói xạo?
– Về cái khoản “ấy ấy” ta vẫn hơn nàng đó. – Ngọc Thiên mỉm cười trêu chọc rồi kéo tay ôm Lệ Băng hôn đắm đuối vào đôi môi nàng.
Lệ Băng bất ngờ bị chiếm tiện nghi nhưng nhanh chóng đẩy hắn ra. Chạy xa hắn năm bước quay mặt mỉm cười về phía Ngọc Thiên:
– Ngươi là đồ dâm tặc đáng ghét, háo sắc, vô liêm sỉ.
Nói xong Lệ Băng lè lưỡi “lêu lêu” chọc tức hắn bộ dạng đáng yêu vô cùng rồi chạy đi. Ngọc Thiên nhìn bộ dạng của Lệ Băng đã ba ngày không ăn mà nàng vẫn còn nhiều sức thế có khi còn khỏe hơn hắn. Ngọc Thiên chạy một lúc mới đuổi kịp nàng. Hắn nhìn Lệ Băng hỏi:
– Bình thường ở đây muội sống bằng gì?
– Ta thường đặt bẫy bắt mấy con thỏ, gà rừng để kiếm sống, với một số các loại rau trồng sau nhà. – Lệ Băng đáp.
– Cái bẫy để bắt thỏ gà của nàng còn bắt được cả hổ chứ đừng nói đến gà với thỏ nhé. – Ngọc Thiên trêu chọc.
– Ta có làm bẫy chắc chỉ có con hổ nào ngốc mới dẫm phải thôi. – Lệ Băng nhìn Ngọc Thiên nhằm àm chỉ hắn là con hổ ngốc đã dẫm phải bẫy của nàng.
– Thôi ta không đùa nữa. Muội có bao giờ đi ăn ở quán trọ nào không?
– Vài lần thôi nhưng ta ít khi ra khỏi rừng lắm.
– Vậy để ta đãi muội một bữa nhé?
– Ta ăn nhiều lắm ngươi trả nổi không?
– Ta sẽ cho nàng ăn một bữa thỏa thích.
– Câu này là ngươi nói đấy nhé.
Sau đó hai người ra khỏi rừng tiến vào một quán ăn. Ngọc Thiên nhìn hình dáng của Lệ Băng nhỏ nhắn nhưng không ngờ nàng có thể ăn khỏe thế. Dù gì cũng ba ngày Lệ Băng chưa ăn gì nên đói cũng không phải lạ. Số ngân lượng chi trả cho một bữa của nàng cũng phải bằng năm bữa ăn của hắn. Cũng may là ngân lượng và ngân phiếu mà Tiểu Hoa đưa cho Ngọc Thiên cũng không phải là ít xem ra việc này cũng không phải quá lớn đối với hắn. Lệ Băng sau khi ăn no lấy tay xoa bụng mắt ra hiệu cho Ngọc Thiên tính tiền. Hắn nhìn nàng nháy mắt chọc ghẹo:
– Giờ ta mới hiểu vì sao cái bẫy của nàng có thể bắt được hổ rồi. Một con hổ cho nàng ăn cũng chưa thấm vào đâu. Hehe.
Lệ Băng thấy hắn chọc tức mình thì giận giữ dùng tay nhéo tai Ngọc Thiên một cái thiệt đau khiến hắn phải la “Ui da” một cái rõ to. Miệng Ngọc Thiên bắt đầu phát huy tác dụng:
– Thê tử xinh đẹp, đáng yêu dịu dàng, ta xin lỗi, ta sai rồi, nàng tha cho ta được không?
– Ai thèm là thê tử của ngươi chứ. Hứ.
– Ta hứa tối nay sẽ nhẹ nhàng hơn.
– Ngươi ! Ngươi là tên bại hoại vô liêm sỉ.
Lệ Băng thấy hắn nói vậy giữa chốn đông người thì trong lòng cảm thấy xấu hổ. Véo một cái nữa thật mạnh vào tai Ngọc Thiên rồi chạy ra ngoài để mặc cho hắn ở lại tính tiền. Trên đường về Lệ Băng hai mắt dưng dưng cứ lảng tránh không thèm nói chuyện với Ngọc Thiên. Nàng có vẻ rất giận hắn chuyện vừa rồi. Đời nào ai lại đem chuyện ái ân ra nói giữa chốn đông người chứ. Lệ Băng dù dì cũng là một cô gái xinh đẹp nên có tự trọng và sĩ diện cao lại bị hắn chọc ghẹo như vậy cũng cảm thấy xấu hổ nhưng cũng không hề tức giận với hắn. Ngọc Thiên biết nàng giận mình nên hay lại gần để an ủi nàng nhưng trái lại hắn càng làm Lệ Băng khóc to hơn.
– Ngươi.. hức… ngươi chỉ giỏi bắt nạt ta huhu. Hức.
Ngọc Thiên thấy tình cảnh này giống như lúc hắn với Tiểu Ngọc vậy. Đúng là cô gái nào dù mạnh mẽ đến đâu nhưng trong lòng vẫn là tâm hồn nữ nhi, vẫn yếu đuối, vẫn cần được người mình yêu quan tâm chăm sóc bảo vệ. Ngọc Thiên thật sự bó tay với nàng. Trên đường chỉ biết vừa đi vừa xin lỗi năn nỉ nàng việc vừa rồi. Lệ Băng dường như cũng không còn giận hắn nhưng nghĩ lại thì hắn trêu ghẹo nàng như vậy thì ngu gì nàng không xỏ lại hắn một phen. Hai người gần về đến nhà thì Lệ Băng dùng dây thừng phóng về phía người Ngọc Thiên sau đó treo hắn lên cái cây trước nhà. Ngọc Thiên bất giác bị dây thừng quấn chặt vào chân không kịp phản ứng thì bị treo ngược lên cây. Ngọc Thiên hoảng hốt lên tiếng:
– Thê tử ta xin lỗi mà, nàng đừng làm quá lên thế.
– Ta cho ngươi ở đó hai canh giờ xem sau này ngươi còn dám bắt nạt bổn cô nương nữa không. – Lệ Băng cười trêu chọc rồi chạy một mạch vào nhà.
Hai canh giờ sau Lệ Băng thả hắn xuống như đã nói. Ngọc Thiên vừa được thả toàn thân rũ rời chắc vì dùng lực giẫy giụa nhưng không thể thoát được dây thừng chứa linh lực của nàng.
– Ta chỉ định giỡn với nàng một tí chứ đâu có ý gì khác. – Ngọc Thiên khuôn mặt đẫm mồ hôi nhìn Lệ Băng.
– Đáng đời, ai bảo ngươi trêu ta, lần sau thì ta cho ngươi ở trên đó 1 ngày đêm xem như thế nào. Hức. – Lệ Băng quay mặt không thèm nhìn Ngọc Thiên.
– Còn sáu tháng nữa là đến ngày tuyển sinh rồi. Xem ra trong người ngươi cũng có thủy nguyên tố, xem ra có khả năng ngươi vào được Thiên Hoa Môn.
– Sao lại có khả năng? Chồng của muội chắc chắn sẽ vào được cho muội coi.
– Ngươi tưởng ngươi vào được dễ thế à.
– Muội tự nhận làm vợ ta rồi nhé hihi. – Ngọc Thiên vừa nói vừa cười cười nhìn Lẹ Băng chám chọc.
– Ta không giỡn với ngươi nữa tên bại hoại. Nếu từ mai ngươi không chăm chỉ luyện tập thì đừng mong đặt được gót chân vào đó.
– Ta hứa ngày mai ta sẽ cố gắng không để người vợ xinh đẹp của ta thất vọng.
– Chắc ngươi thích ngủ một ngày trên cây lắm nhỉ?
– Ấy ấy, đừng làm thế ta… ta chừa rồi. – Ngọc Thiên biết Lệ Băng là người có cá tính mạnh mẽ không thích đùa nên cũng cảm thấy sợ hãi vội xin lỗi nàng không khéo nàng làm thật hắn chỉ có nước treo trên cây đến sáng. Hai người nói chuyện vui vẻ suốt buổi chiều. Đến tối cả hai đều tiếp tục công việc mình ân ái của mình đến thỏa mãn mới thôi.