"Sách Tu La! Ta quyết không đội trời chung với ngươi!"
Tày Hương rống phẫn nộ cực hạn nhìn khu lương thảo bị cháy tro rụi trong ráng chiều sậm màu. Nếu hắn về sớm hơn, có lẽ vẫn còn cứu vớt được tình hình, không để toàn bộ thê thảm thế này. Mà không, nhẽ ra hắn không nên manh động dốc toàn lực quyết chiến với Sách Thái Hà và Bách Lý Hoàng Tôn thì mọi chuyện đã không khốn đốn, không thể quay đầu lại nữa.
Bấy giờ Thục Phán mới có câu giải đáp trong lòng suốt thời gian qua. Mục đích thật sự Sách Tu La nhắm đến là kho lương thực của đại quân Nam Cương, bọn họ không muốn cướp vì sẽ khó di chuyện trong khoảng thời gian ngắn, một mồi lửa thiêu huỷ thì dễ dàng hơn rất nhiều.
Đầu hạ năm 268 TCN, Sách Thái Hà kiên nhẫn trù tính, dẫn dụ quân Nam Cương lần này đến lần khác, giương Đông kích Tây nhằm vào kho lương thảo của đại quân Nam Cương ở bình nguyên Liêng Hoa, đồng thời cũng nhẫn tâm để nhóm sỹ tử của thôn Tam Giác làm vật tế cho kế hoạch ngoan độc này. Tày Hương căm hận chuyện kho lương bị mất nên ra lệnh cho Vũ Thác Bạt đồ thán những thôn dân Tam Giác bị bắt khi trước, đồng thời đốt trụi tan tành thôn Tam Giác cùng một dãy bình nguyên hoa tam giác rộng lớn mới tạm nguôi cơn giận.
Khói bay khắp trời Liêng Hoa, hoa rũ cánh chết thảm trên cỏ xanh đại ngàn!
Trong cuộc chiến với quân Mèo ở bình nguyên Liêng Hoa, đại quân của Tày Hương thiệt hại không đáng kể, nhưng quân của Sách Thái Hà thì tổn hại đến gần một phần ba đại số. Sau khi thoát khỏi vòng vây truy quét của quân Tày Hương, Sách Thái Hà cùng Bách Lý Hoàng Tôn họp mặt nhau cách bìa rừng quân doanh cũ chừng hai mươi dặm về hướng Nam. Xong, kéo nhau một đường thẳng đến Pái Lúng thành trước khi đại quân Nam Cương nhổ trại lên đường ở phía sau.
Tày Hương gặp kích động nên vết thương cũ tái phát thành ra phát bệnh, đại quân vì thế phải lưu trú lại bình nguyên Liêng Hoa một thời gian nữa mới tiếp tục Nam tiến.
Lương thực bị đốt trụi, hoa tam giác bị giận lây thành ra biển hoá nương dâu điêu tàn mà quân lương từ Khau Lừa không thể chạy đến tiếp ứng ngay nên Cầu Ban và Mã Đề đành cho quân sỹ mổ ngựa làm lương khô chống đỡ tạm thời. Tất nhiên số ngựa này không phải là chiến mã đến từ Thạch Lâm bộ của Cầu Ban.
"Nhổ trại." Tày Hương thều thào dặn Tày Bính đang ngồi bên giường mình.
Chúng tướng nghe vậy thì ngạc nhiên, cảm thấy quan ngại cho sức khoẻ của hắn thì đúng hơn.
"Huống hồ viện lương chưa đến, nếu chúng ta mở cuộc Nam tiến ngay thời điểm này thì tình hình đại quân càng tệ. Cũng không thế giết hết chiến mã làm lương khô được."
"Số lương dự trữ ở Khau Lừa không bao nhiêu, cần phải thu gom thêm từ nhiều nơi, rồi vận chuyển chạy theo đại quân. Chi bằng đại quân cứ nhắm Pái Lúng mà đến. Trên đường đi sai người dọ thính bọn thương nhân Thương Gia hội, bảo họ cần gấp một số lương khô phải chuyển đến ngay. Bọn họ chỉ cần lạc thù, bao nhiêu mà chẳng có."
"Nhưng mà ..."
"Không nhưng nhị gì nữa, cuộc chiến kéo dài thì quân Nam Cương thiệt nhiều hơn lợi. Mùa đông đến mà không giải quyết bù lại số lương này thì chi bằng chết đói ở chân thành Pái Lúng cho rồi. Đi, miễn bàn luận nữa."
Cuối tháng Hà Nguyệt (1) năm 268 TCN, đội quân Nam tiến của Vũ Nhung và Nặc Anh thất bại khi công thành Pá Vi. Tuy quân Nam Cương người đông khí mạnh nhưng Pá Vi là toà thành lâu đời nhất nằm ở phía Tây Mèo thổ, hào sâu, tường cao mấy trượng, thành dầy cả khối, chắc chắn vô cùng. Tướng giữ thành bấy giờ là Hoàng Đại Mông kiên trì thủ thành không ứng chiến, cửa thành đóng im ỉm suốt mấy tháng liền, nội không bất xuất, ngoại không bất nhập. Thành ra đại quân Nam tiến của Vũ Nhung ngày ngày mòn gối đợi đến ruồi bu kiến đậu.
(1) Hà Nguyệt: tháng sáu.
Đoàn quân chi viện từ Khau Lừa do Tày Hương phái đến, vừa hay đến nơi, sát nhập với đại quân Nam tiến sẵn có thành một đám ăn không ngồi rồi.
Cuối cùng, Vũ Nhung và Nặc Anh đành thay đổi kế hoạch tấn công chuyển về Nà Dầu. Nà Dầu nằm ở phía Nam của Mèo thổ, chiếm được Nà Dầu ắt sẽ cắt đường lương thực từ nội thổ Mèo sang các hướng Đông, Tây, Nam, Bắc dễ dàng. Đồng thời từ Nà Dầu có thể trợ giúp các cánh quân đang ở Pá Vi và Mèo Vạc thành, một đường đánh vào đại kinh Pá Vi Thượng của Giang Chí Hùng. Pá Vi thành không đánh cũng bị đói khát bên trong, tự sẽ bại vong, hai tay dâng thành trong gang tấc.
Tày Hương thả chiến thư của Vũ Nhung trên tay xuống bàn, ánh mắt đăm chiêu trũng sâu vì bệnh tật hành hạ, lại thêm thiếu thốn lương thực nên sức khoẻ suy yếu rõ rệt!
"Hắn cần Tiên phong quân đến trợ giúp đánh chiếm Nà Dầu, làm bàn đạp trợ giúp Mèo Vạc và Pái Lúng sau này. Các người nghĩ sao?"
"Chẳng phải ngầm nói đại quân Nam tiến của bọn họ mới là đội quân chủ lực của toàn quân Nam Cương lúc bấy giờ? Vũ đại thủ đề cao bản thân quá rồi!"
Cầu Ban trước giờ không mấy thuận hoà với người ở Quy Sơn bộ nên Vũ Nhung cũng không ngoại lệ. Nhân thấy Vũ Nhung đánh Pá Vi không thành mà còn dâng thư xin viện quân thì ngữ khí đã có sự khinh rẽ, chê bai.
Vũ Thác Bạt bấy giờ đang ở trong đại quân của Tày Hương nên mấy lời kia nào thấy lọt tai, liền lên tiếng thay cho phụ thân, không kiêng nể trưởng bối là các Đại thủ gia nào hết.
"Phụ thân lĩnh binh xuất chinh, một tay chiếm đoạt Đồng Văn thành, một chân chạm đến Pá Vi nhanh như đại mã phi giữa trời cao. Nay vì kế hoạch không như mong muốn nên trù tính đường khác, tính ra cũng tốt cho tất cả. Một Tiên phong quân có là bao để đoạt thiên hạ? Cầu đại thủ nhìn xa hiểu rộng một chút sẽ thấu tình đạt lý dễ dàng hơn."
"Ngươi dám khinh vọng cuồng ngôn, buông lời bàn luận trưởng bối như vậy sao?" Cầu An Bảo tức giận mắng Vũ Thác Bạt một hơi thay cho Cầu Ban lúc này đã bị chọc tức đến không nói nên lời.
Vũ Thác Bạt cười giễu, lời nói càng xấc xược không để ai vào mắt.
"Chỉ là ăn miếng trả miếng, người kính ta một bậc, ta kính người cả trượng!"
"Ngươi ..."
"Đủ rồi! Hai ngươi cút ra ngoài đi. Ta và các Đại thủ gia còn đây mà đám tiểu bối các người đã không xem ra gì, bảo ta làm sao giao khối liên minh vào tay các ngươi cai quản chứ? Cút, mang bọn chúng ra ngoài hết cho ta."
Khụ khụ ...
Vũ Thác Bạt với Câù An Bảo thấy Tày Hương cả giận liền thôi không tranh cãi nữa, cùng dập đầu xin lỗi rồi kéo nhau cáo lui ra ngoài.
Tày Bính lúc này quay sang bảo người mang nước đến cho Tày Hương:
"Phụ thân bớt giận, bọn họ tuổi trẻ nông cạn, nhất thời manh động. Sau này ắt trưởng thành hơn, chứ không như bây giờ."
"Cầu Ban nói năng không thận trọng, lại dạy nhi tử không tốt, khiến Thành chủ lo lắng. Cảm thấy có lỗi vô cùng. Nguyện nghe lời Thành chủ phân phó, quyết không nói nửa lời."
Tày Hương vừa uống ngụm nước do Đại nội vụ mang đến, vừa thở dài:
"Trước mặt bọn chúng, ông nói năng cẩn thận một chút. Đầu các ông đã mấy thứ tóc rồi mà vẫn còn tranh chấp với nhau mấy chuyện thế này, huống chi bọn trẻ? Bọn chúng sao học được tính khiêm nhường, biết người biết ta chứ?"
Lời của Tày Hương nghe ra có vẻ khuyên nhủ chân thành giữ yên ổn nội bộ nhưng ẩn tình muốn nhắc khéo Cầu Ban nên lượng sức mình, đừng đụng đâu nói đó, chẳng như gặp người Quy Sơn bộ nên thận trọng vẫn hơn.
"Cầu Ban thiếu suy nghĩ, xin nhận lời chỉ giáo của Thành chủ nhiều hơn."
Tày Hương cười xì xoà để lộ mấy nếp chân chim dưới đuôi mắt, tuổi tác đã ăn mòn trong thân thể hắn, giờ đây chỉ còn là một thân thể bệnh tật, già yếu.
"Chỉ giáo gì chứ? Chúng ta ngần tuổi này còn chỉ dạy ai được nữa? Có chăng là cho lớp trẻ chúng. Còn ông, đã chẳng biết nhưng vẫn làm thế thôi. Vẫn câu nói cũ: biết liệu sức mình. Ngươi hãy nhớ lấy."
"Cầu Ban đã rõ, đa tạ Thành chủ chiếu cố."
"Uhm. Mã đại thủ ... khụ khụ."
"Bẩm, có Mã Đề. Thành chủ cần căn dặn điều gì?"
"Ông dẫn Tiên phong quân đến Nà Dầu thành tiếp Vũ đại thủ một tay. Chỗ này lương thực đang khan hiếm, Tiên phong quân đến đó âu cũng vẹn cả đôi đường. Đi đi."
"Mã Đề nhận lệnh, lập tức lên đường."
Khi Mã Đề đang ra khỏi đại doanh thì gặp Đinh Mộ Bạch đi vào, lúc bất giờ hắn đang phụ trách thăm hỏi quân lương cho đại quân. Đinh Mộ Bạch không nói gì chỉ khẽ lắc đầu. Mã Đề có phần thất vọng hiện lên ngay mặt.
"Bẩm, mạt tướng đã dò hỏi nhiều nơi nhưng vẫn chưa tìm được người bên Thương Gia hội. Nghe đâu, lần trước Thành chủ xua đuổi vị thiếu chủ của họ ra khỏi Nam Cương, nên từ đó Thương Gia hội dường như biệt vô âm tích ở nội thổ Tây hoang. Đến giờ vẫn chưa có ai từng gặp lại họ, dù chỉ một lần. Nếu Thương Gia hội muốn gặp ắt sẽ xuất hiện, còn không sẽ rất khó tìm thấy."
"Còn những thương nhân khác thì sao? Khắp Lạc Hồng đâu có mỗi Thương Gia hội làm ăn mua bán nông phẩm?" Tày Bính ngạc nhiên chất vấn lại Đinh Mộ Bạch.
"Bẩm Thái chủ, những chỗ khác đều thu hoạch rồi bán lại Thương Gia hội. Tổng đà của họ lớn mạnh đến nỗi khắp Tây hoang không đâu không đặt chân tới, từ đó thôn tính tất cả những đường huyết mạch giao thương. Có thể nói, Thương Gia hội được xem như Trương Khiên (2) thứ hai cho đến bây giờ."
(2) Trương Khiên: người sống ở phiên ngoại thuộc Bắc phận, Lạc Hồng đại địa, là người đầu tiên mở ra con đường tơ lụa từ Đông sang Tây.
"Chẵng lẽ khoanh tay đứng nhìn đại quân chết dần dưới chân thành Pái Lúng? Mang quân đi đánh nước người, cuối cùng lại chết vì đói khát. Hẳn là câu chuyện buồn cười nhất thiên hạ." Cầu Ban không chịu được tình thế này mà ngẩng đầu ca thán buồn bã.
"Còn cách nào không?" Tày Hương hỏi lại Đinh Mộ Bạch.
"Bẩm, còn một cách này, nó phụ thuộc vào quyết định của Thành chủ."
"Ta? Hừ, nói mau."
"Lạc khiết xưa nay có giao tình với thiếu chủ tổng đà, ắt có cách liên hệ với vị đó. Nhưng mạt tướng nhớ không lầm thì ..."
"Đừng nói nữa, chuyện này không được. Ngươi tìm cách khác đi." Tày Hương ngắt lời Đinh Mộ Bạch.
"Thành chủ ..."
"Đại cục làm trọng. Phụ thân ..."
Phụ tử Cầu Ban bước đến khuyên can nhưng hắn nhất mực không nghe, lại còn sai người đưa bọn họ ra ngoài hết.
Trung tuần Quế Nguyệt (3) cùng năm, Mã Đề mang theo Tiên phong quân đuổi kịp đại quân Nam tiến của Vũ Nhung ở Nà Dầu thành. Hiện đại doanh đang đóng quân cách chân thành Nà Dầu hai trăm dặm về hướng Tây Bắc.
(3) Quế Nguyệt: tháng tám.
Đứng trên tường thành cao ngất là người đàn ông trung niên có dáng vẻ oai phong nghiêm trang cùng tư thái đĩnh đạc, bất phàm hiếm thấy. Sở dĩ nàng nhận xét hắn như vậy cũng vì mấy mươi năm gần đây, Tây hoang luôn ngủ say trong không khí an yên, bình ổn. Phía Tây Bắc, giặc Khuyển e dè, không dám vọng động. Đông Bắc nội chiến cùng với loạn phiến quân nên không rãnh rỗi xuôi Tây hoang gây hấn. Giang Nam có Văn Lang mải mê trong quá khứ vàng son suốt một thời gian dài đến nỗi quên cả cách cầm binh ra trận. Thiên Hải thành quá xa miền lục địa Lạc Hồng nên càng không thể.
Cho nên, đến thời điểm này, một vị tướng quân vẫn còn giữ được phong thái uy dũng đến dường này quả nhiên làm người ta phải kinh ngạc, chỉ một từ hình dung: Nể trọng!
"Chuẩn bị!"
Pháo xa được lắp đầy khuôn, tâm pháo vừa hay bén lửa mồi. Bắn!
Quân Nam Cương đứng thành một hàng ngang dài, mỗi hai người điều khiển một cây pháo xa. Một mớm lửa, một bắn pháo. Động tác linh hoạt, phối hợp nhẹ nhàng, pháo bắn ào ạt trên không trung như màn mưa sao băng giữa đêm đại tinh tú.
Bùm! Bùm!
Nhưng tiếng nổ lớn đồng loạt vang lên trên tường thành Nà Dầu, lâu lâu lại thấy máu thịt người văng ra dính cả trên mặt quân lính Nam Cương. Đội Nhất quân Tiên phong may mắn khi có được vinh hạnh này. Đơn giản đội Nhất luôn là đội đi đầu trong mọi trận chiến nên may thì Nhất chịu, rủi thì Nhất mang!
Bát công tử, A Lục và những người có thân hình cao lớn lợi dụng ưu điểm của bản thân mà phóng dây thừng móc lên gờ thành. Sau đó những người khác lần lượt leo lên, người này ngã, người khác chạy lên thay.
"Bắn tiễn!"
Nàng đang leo đến lưng chừng tường thành đã nghe tiếng hô lớn từ người đàn ông khi nãy, chính là Thái Minh Mộc Trị. Khải Ca nghe người trong doanh kể lại, Thái Minh Mộc Trị chính là phu tử của Giang Chí Hùng khi còn tuổi thiếu niên. An dân, trị quốc, bình ổn thiên hạ, khí chất của đấng quân vương thăng trầm giữa các thời cuộc, đều là những học lý uyên bác đã tạo nên một Giang Chí Hùng lúc bấy giờ.
Nhìn Thái Minh Mộc Trị mà nàng thầm ngưỡng mộ Giang Chí Hùng vô cùng!
Ash!
Mặc dù không dễ dàng gì để nàng leo lên đến bờ tường thành, vậy mà thoắt cái đã ăn phải một tên của hắn.
Bản lĩnh chiến đấu trong quân doanh thời gian qua đã khiến tay chân nàng linh hoạt hơn rất nhiều. Gắng gượng nuốt cơn đau nhức vào trong, nàng bẻ gãy cây tên gần chỗ vết thương trên cánh tay, nắm lấy dây thừng đang treo lủng lẳng giữa không trung, một chân đá vào thành tường mà phóng người lên lại.
Ngoài suy nghĩ của nàng, hắn vẫn còn đứng đó, mắt dán lên người nàng có vẻ ngạc nhiên, cười khẽ lạnh lùng.
Daaaa ...