Chương 40: Tương kế tựu kế

Bách Lý Hoàng Tôn và Sách Thái Hà dăm bữa thay nhau đến giục trống khiêu chiến quân Nam Cương, nếu không ra ứng chiến thì bọn họ chửi gà mắng khỉ, không thì sỉ nhục thoái mạ không thương tiếc, lại còn đánh trống đùng đùng inh tai nhức óc.

Phụ tử Cầu Ban sao chịu ngồi yên cho đành, bèn vác búa lên, khoác chiến bào, phi chiến mã ra rượt đuổi bọn họ chạy khí thế. Đầu trận Bách Lý Hoàng Tôn và Sách Thái Hà đánh rất khí thế, nhưng lần nào cũng tầm ba mươi mấy hiệp thì đuối sức quày ngựa bỏ chạy.

Tày Hương ban đầu còn căn dặn Mã Đề canh giữ Ngọc Hồn Trấn điều binh, dần dà thấy quân Mèo không có ý muốn thả người thì chỉ còn cách để phụ tử Cầu Ban ra nghênh chiến, hòng bắt sống một trong hai tướng lĩnh kia để đổi lấy Đinh Mộ Bạch trở về.

Chiến trường phía Bắc của Đinh Toán và Hoằng Công không được thuận lợi vì thuỷ quân không điêu luyện như người Nùng, nên thất bại liên tiếp ở vực Tu Sản. Nếu hắn nghe tin nhi tử mình hiến thân cho kế trá binh vào lòng địch, Đinh Toán liệu có bình tĩnh thống lĩnh đại quân Bắc phạt nữa không?

Câu trả lời hiển nhiên ai cũng đoán được! Phóng lao thì phải theo lao, chiếc ghế Đại thủ lĩnh quân Nam Cương hắn ngồi cũng không mấy dễ dàng!

Đầu mùa xuân năm 268 TCN, tướng quân Vi Thiếu Long được Nùng quốc phong làm Bắc Bình hầu kiêm Kiêu thuỷ đại tướng quân thân chinh đánh lui đại quân Nam Cương ở biên quan hẻm vực Tu Sản.

Cuối mùa xuân cùng năm, đại quân Bắc phạt của nhóm người Đinh Toán, Nhất Kiến và Hoằng Công bị bại trận liên tiếp ở biên vực Tu Sản, đành mang quân trở lại Tả Gia Khâu chấn chỉnh quân đội, đồng thời chiêu mộ thêm một lớp thuỷ quân mới. Nhưng trong thời gian ngắn, lại không ở trung khu Nam Cương nên số người bắt vào gia nhập cũng chỉ hơn vài trăm.

Người Nùng sống bên bờ Phổ Mai nên thiện thuỷ quân, giỏi dùng pháo tiễn, ngược lại kỵ binh lại không sánh bằng Nam Cương đại tộc, càng không thể là gì trong mắt Hà Quảng bộ của Đinh Toán, vốn họ là những bậc thầy trong việc huấn luyện kỵ binh mạnh nhất trong khối liên minh Nam Cương. Cho nên, nếu biên vực Tu Sản thất thủ, kỵ binh của Đinh Toán dẫn đầu sẽ bức phá thành trì Nùng quốc như thể chẻ tre, vũ bão.

Nùng quốc không có chiến thần Sách Tu La như Mèo quốc, lại càng khan hiếm những tướng lĩnh xuất chúng như lớp người Sách Thái Hà, Bách Lý Hoàng Tôn hay Vệ Quốc Anh. Nên một khối tâm sự đều gửi gắm lên vai Bắc Bình hầu, Vi Thiếu Long. Do đó, trận đánh này đối với hắn nói riêng và Nùng quốc nói chung, chỉ có thắng, không được thua!

Nếu không, giang sơn mất, quốc thổ bị giầy xéo, hai tay dâng Nùng tộc vào miệng sói Nam Cương thì sống cũng không bằng chết, nhục nhã không gì bằng!

...

Mấy hôm trước, Bách Lý Hoàng Tôn mang quân đánh phụ tử Cầu Ban một trận thừa sống thiếu chết, khó khăn lắm mới về lại quân doanh thì hôm nay lại xuất quân lần nữa. Nhưng ngoài kia rõ ràng rất huyên náo, chốc chốc nghe tiếng bàn ghế bị vỡ, cốc dĩa loảng xoảng, rất ư ồn ào.

Từ ngoài đi vào hai lính vệ mới, bọn họ đến thay ca cho người gác đêm qua, sẵn tiện thay cho Đinh Mộ Bạch túi nước mới.

Lính vệ suốt đêm bị đóng chân tại nhà giam chung với Đinh Mộ Bạch nên nghe tiếng ồn ào bên ngoài cũng tò mò nghe ngóng, lân la dò hỏi người mới đến, thì biết được Bách Lý tướng quân háo thắng kiêu ngạo, đã dẫn binh đánh quân Nam Cương mấy lần phải tháo chạy về nhưng quyết tâm không từ bỏ. Hôm nay lại muốn xuất chinh, nào ngờ Sách tướng quân ngăn lại, bảo để binh sỹ dưỡng thương thêm ít hôm hãy ra tuyên chiến với Nam Cương.

"Bách Lý tướng quân không nghe theo nên hai người xảy ra tranh cãi?" Một trong hai viên lính vệ canh giữ đêm qua ngạc nhiên hỏi.

"Không phải chuyện này."

"Cụ thể sao? Ngươi nói nhanh hơn chút được không? Các tướng bất hoà thì quân lính chúng ta cũng khó bề yên ổn, giận gà chém cẩu là chuyện thường tình."

"Ừ, ừ để ta nói, làm gì vội vậy chứ?

Sau một hồi suy nghĩ thì Bách Lý tướng quân thấy Sách tướng quân nói chí phải bèn thu binh trở vào. Nào ngờ, gần đó có mấy tên lính tụm lại to nhỏ với nhau mấy câu, mà những câu này thật sự rất chối tai. Ai dè đến tai ai không đến, lại nhầm tai Bách Lý tướng quân mà lọt vào. Thế là có chuyện ban nãy các ngươi nghe thấy."

"Có chuyện như vậy sao?"

"Sách đại tướng về thiên kinh để lại nhi nữ của mình cùng Bách Lý tướng quân nghênh chiến quân Nam Cương. Ngoài mặt là trên thuận dưới hoà nhưng thật ra gia tộc Bách Lý luôn xem thường Sách thị là môn hộ lưu vong, bị Nam Cương ruồng bỏ. Quốc chủ lại rất ưu ái Sách đại tướng nên Bách Lý thị ghim cái đinh này đã lâu. Trong quân còn truyền nhau nói rằng Sách đại tướng đi rồi để lại đại quân cho hai vị này trông giữ nhưng thật ra Sách tướng quân mới là chủ tướng thật sự, còn Bách Lý tướng quân chỉ là phò tá mà thôi. Ngươi nghĩ xem, Bách Lý thị trên cả vạn người nhưng dưới tay một nữ nhân gia tộc lưu vong thì mặt mũi nào ngẩng cao đầu được nữa?"

"Ây da, chuyện này các ngươi cũng nghe thấy rồi à?"

"Uhm, suỵt nhỏ thôi. Tạp chuyện truyền tai nhau. Không biết mấy phần là thật!"

"Thật rồi! Đám lính nói với nhau lúc nãy từ chuyện này mà ra. Nói gì nào, uhm, nữ tướng quân thống lĩnh đại binh, nam tướng quân lon ton chạy theo."

"Trời đất ơi! Còn ra thể thống gì nữa?"

"Nói nhỏ thôi chứ! Ta kể các người nghe đến đây đủ rồi. Cấm không bàn luận gì nữa. Mau, đi. Trời sáng bảnh mất rồi."

"Ừ, ừ, chúng ta đi đây. Trông coi người kia cho cẩn thận đó."

"Cút, nhiều lời quá!"

Giờ Ngọ vừa tới, viên lính vệ mang vào cho Đinh Mộ Bạch ít lương khô, loại binh lính Nam Cương vẫn thường mang theo dùng. Không biết bọn họ tìm đâu ra được loại này mà mang vào cho hắn mấy hôm nay. Sách Thái Hà tuy dặn lính vệ chỉ mang nước cho hắn mỗi ngày nhưng sau đó cũng thay mèn mén thành lương khô. Không biết ả có ý đồ gì mà làm vậy, nhưng ít ra hắn không bị kiệt quệ sức lực, vẫn có miếng ăn để cầm chừng qua ngày.

Ớ! Cháy rồi mọi người ơi! Dập lửa mau!

Lối này! Đến nhanh đi!

Đinh Mộ Bạch đang nhâm nhi miếng lương khô buồn chán trong ngục thì thấy ngoài cửa sổ nhỏ khói trắng nghi ngút, lại có tiếng hỗn loạn người chạy qua lại bên ngoài. Lúc sau khói cũng tuồn vào cửa ngục rồi đến phòng giam của hắn. Lính vệ ngoài kia lúc đầu còn nghe thấy tiếng la thất thanh, sau đó đã biến mất tăm hơi.

Đinh Mộ Bạch xé miếng vải trên người ra quấn quanh miệng, sau đó dùng cả sức người bắc trớn bay vào khung cửa phòng giam. Hắn dùng hết sức lực nhưng cửa phòng vẫn kiên cố vô cùng, nhắm chắc có khi mất mạng ở nơi quỷ quái này.

Anh hùng chết nơi trận mạc, chứ vùi thân chết bởi khói bụi thì thảm thương làm sao!

Nghĩ đến, Đinh Mộ Bạch tức giận bản thân mình, vô năng vô lực, làm xấu hổ Hà Quảng bộ vô cùng!

Khói đã lan vào mù xám gần hết phong giam mà hắn lại bất lực nhìn song cửa sắt kiên cố lạnh lẽo. Một tia sáng chợt loé lên, hắn bật dậy giật mạnh khung cửa sổ nhỏ trên cao, rồi dùng nó đánh gẫy ổ khoá bên ngoài phòng giam. Sau một lúc đập muốn tê dại mấy đầu ngón tay thì khoá cũng gãy, cửa phòng giam được mở ra, hắn ngại ngần gì không một bước vượt ngục, thoát ra khỏi chỗ này chứ?

Tìm đường trở về đại doanh Nam Cương không là chuyện khó với hắn, bởi qua những cuộc nói chuyện của lính vệ mỗi ngày, hắn cũng mường tượng nơi này là ở đâu. Một khi đã xác định vị trí thì đại quân Nam Cương như một cục nam châm, hút hắn một mạch trở về thuận lợi vô cùng!

Tày Hương cùng các Đại thủ gia thấy Đinh Mộ Bạch thân nguyên vẹn trở về thì mừng rỡ vô cùng. Tiên phong quân cùng nô lệ đội Nhất cũng không ngoại lệ. Mọi người chạy đến xúm quanh hắn mà hỏi chuyện không ngớt, khiến hắn bối rối ra mặt, vì không ngờ ngày thường mình nghiêm khắc như vậy nhưng Tiên phong quân chẳng những không ghét bỏ mà còn ưu ái tình cảm với hắn. Đinh Mộ Bạch có chút tự mãn hãnh diện trong lòng.

"Điệt nhi còn nhớ vị trí doanh trại chúng không? Ngày mai, đại quân tiến vào quét trọn luôn thể." Tày Hương vui mừng dặn người mang rượu thịt lên thiết đãi hắn trở về. Trong doanh trướng bấy giờ có đầy đủ những tướng lĩnh Nam Cương, không thiếu một ai.

"Bẩm Thành chủ, tất nhiên nhớ rất rõ ràng. Đường về của mạt tướng quá thuận lợi, e rằng đây là cái bẫy chúng đặt ra để dẫn dụ quân ta vào đó. Không chừng chúng lại một mẻ nuốt chửng ngược lại đại quân cũng nên."

Mã Đề cũng nói thêm vào:

"Giáo quân nói không sai. Phàm chuyện gì quá thuận lợi ắt có biến trá. Cũng may ngươi suy nghĩ thấu đáo nếu không đại quân ta phải gặp tổn thất nặng nề rồi."

Tày Hương gật gù mấy câu, đoạn nâng ly lên chúc mừng Đinh Mộ Bạch cùng chúng tướng sỹ. Bọn họ quyết định mở cuộc tổng phản công lại Mèo tặc lần cuối nếu bọn chúng còn dẫn quân đến khiêu chiến.

Nếu không, nội trong ba ngày đại quân sẽ san bằng thôn Tam Giác, một đường thẳng đến Pái Lúng.

Tày Hương lại sai người dặn dò truyền tin đến Vũ Thác Bạt, bảo hắn thả con dân thôn Tam Giác đang bắt giữ và lập tức trở về đại doanh cùng thiết quân Quy Sơn đợi ngày tổng tiến công Mèo tặc.

"Tuân lệnh Thành chủ!"

Chiến mã thám quân vừa ra khỏi đại doanh hơn mười dặm thì đột nhiên rống lên một tiếng, cả người và ngựa đều ngã nhào xuống đất. Sau đó bị hai người khác chạy đến lôi hết thảy vào nơi hẻo lánh, ít người lui tới gần đó.

Trung tuần Mai Nguyệt (1), Tày Hương mang đại quân Nam Cương mở cuộc tổng tiến công quân Sách Thái Hà tại bình nguyên Hoa Liêng sau gần ba tháng giữ quân treo bài miễn chiến. Sách Thái Hà và Bách Lý Hoàng Tôn cũng biết quân Nam Cương đã mất dần sự kiên nhẫn ắt sẽ tập trung toàn lực đánh trả quân Mèo, nên họ cũng không ngần ngại mang năm vạn binh mã của mình ra chống đỡ với bảy vạn đại quân Nam Cương hùng hổ.

(1) Mai Nguyệt: Tháng tư.

Tày Hương ngó quanh không thấy bóng dáng Vũ Thác Bạt cùng thiết quân Quy Sơn luôn đi theo hắn ở đâu thì có chút không vui.

"Người đâu còn chưa đến?"

"Bẩm Thành chủ, thám quân đã lên đường thông báo cho Thế thủ gia từ mấy hôm trước. Có lẽ đang trên đường đến đây. Ngài đừng quá lo lắng!"

Tày Hương không nói không rành, nheo mắt nhìn về đại quân Mèo tặc, quả nhiên tướng tốt, sỹ khí hiếm có. Rất tiếc, bọn chúng sẽ bỏ mạng ở bình nguyên Liêng Hoa hôm nay, nên có chút xót thương!

Nếu hắn tiêu diệt được năm vạn đại quân của Sách Thái Hà thì con đường đến Pá Vi Thượng của hắn dễ như trở bàn tay!

"Tiến! Thấy tướng giết tướng! Thấy quân giết sạch!"

Yahhhhh ...

Đinh Mộ Bạch trở về nên Tiên phong quân được tiếp thêm sức mạnh, sỹ khí tăng lên không ngừng. Đội Nhất của Thục Phán ngày càng thuần thục giáp chiến với địch quân, lại thêm sự đoàn kết của những người trong đội luôn đặt lên làm đầu nên đội Nhất đi đến đâu, giặc Mèo nằm xuống như ngã rạ. Nô lệ ngoài vũ khí trên tay còn có Thiết Xích dưới chân, thỉnh thoảng lại dùng nó hỗ trợ phản đòn rất hiệu quả.

Nàng gào một tiếng lớn, đạp lên đầu một tên lính Mèo phóng đến chém bay đầu viên tướng lĩnh dưới trướng Bách Lý Hoàng Tôn khiến máu văng phọt cả vào người. Suối tóc đen dài được cột gọn ghẽ trên đỉnh đầu đã trở nên rối tung, một bên tay áo bị chém rách để lộ cánh tay thon dài, săn chắc hơn nữ tử bình thường.

Bách Lý Hoàng Tôn thấy tướng lĩnh của mình bị thảm sát thì phóng ngựa chạy đến sống mái với nàng. Bấy giờ, quanh nàng gồm năm chiến mã cùng tướng lĩnh Mèo tặc, siết chặt vòng vây vô cùng kín kẽ.

Bách Lý Hoàng Tôn nghiến răng quát giận:

"Giết tướng sỹ của ta, không thể sống sót! Giết!"

Vừa thương, vừa mâu, vừa kiếm cùng nhau đâm xuống người nàng, đạo lực như sấm sét. Nàng vốn đứng dưới đất nên khả năng xoay chuyển càn khôn khó gấp vạn lần, chỉ kịp lách mình sang bên để tránh trường mâu sắc nhọn đâm tới. Nhân tiện, nàng quét mũi kiếm quay tròn dưới chân chiến mã. Chiến mã đau đớn hí vang trời chổng hai chân trước lên hất tung người đang ngồi rớt xuống.

Khải Ca!

Thục Phán phóng như tên bay đáp xuống chỗ nàng, vẻ mặt không chút sợ hãi.

Quân Mèo xung quanh thấy nàng một kiếm chém đứt chân ngựa của mấy tướng sỹ liền đến vây kín nàng và Thục Phán thành một vòng tròn lớn. Chính giữa là Bách Lý Hoàng Tôn, hắn một người một ngựa vẫn còn nguyên vẹn, không mảy may tổn thất.

"Trốn đâu được?"

Hắn vừa phất nhẹ tay thì đám đông chạy ào vào nàng và Thục Phán hỗn chiến. Thục Phán đi đường kiếm nhanh gọn, dứt khoát như ngoạ hổ tàng long, biến hoá khôn cùng. Nàng tựa nhẹ lưng mình vào lưng Thục Phán, cảm giác ướt sũng một mảng, không rõ đó là mồ hôi hay máu người, chung quy căng thẳng cực độ.

"Nếu sống sót qua hôm nay ngươi sẽ làm gì?"

Nàng không ngờ hắn vẫn còn bình tĩnh nói những lời này!

"Ăn tám cái màn thầu, không mười mới đúng!"

"Được! Vì mười màn thầu của ngươi ta sẽ giết hết bọn chúng!"

A a a!

Ở một nơi khác, Sách Thái Hà vung tay múa trường đao không ngừng biến đổi. Đinh Mộ Bạch lại ra đòn quyết liệt, không hề kém cạnh nàng. Đánh một hồi lâu thì Cầu An Bảo chạy đến tiếp ứng. Một nữ hai quân, Sách Thái Hà trở nên yếu thế, xoay chuyển trường đao vừa tiến vừa thủ, mà thủ thì nhiều hơn tiến.

Thấy tình thế bất lợi, Sách Thái Hà mượn thời cơ quất ngựa lui binh, chạy bán sống bán chết về bản doanh của mình. Phía sau quân Đinh Mộ Bạch và Câu An Bảo quyết không bỏ cuộc, phải chém vị nữ tướng quân này mới yên lòng hả dạ.

Tày Bính cùng Cầu Ban lại hỗn chiến với toán binh Mèo khác, khiến lính Mèo thương vong vô số. Cầu Ban truy cùng giết tận, quân sỹ chết dưới tay hắn cũng khoảng trăm người không ít.

"Giết! Không sót tên nào!"

Mã Đề vừa hét vừa chạy theo sát Bách Lý Hoàng Tôn, sỹ khí quân Nam Cương không ngừng tăng lên, thừa thắng xông lên truy quét tàn binh Sách Thái Hà và Bách Lý Hoàng Tôn đến mấy đường khác nhau. Đến khi chạm đến bìa rừng xanh đậm thì chiều tà buông xuống mới suy nghĩ thiệt hơn mà quày ngựa trở về.

Mặt trời quét đậm màu đỏ rực cuối chân trời, mang theo đám khói nghi ngút bốc lên như hoả trận!

"Thành chủ, đó là hướng đại doanh Nam Cương!"