Chương 24: Vị thành chủ đáng kính

Lần này Viên Hoằng tức giận hơn bèn đấm hắn mấy phát cho hả cơn nóng trong lòng:

"Nàng ấy muốn mạng của hắn còn được huống hồ chỉ mượn vài ngày. Ta thấy ngươi ăn nhiều cũng chỉ phí lương thực nuôi nô lệ. Ngày mai không phát lương thực cho hắn nữa, để xem còn nói năng hàm hồ nữa không?"

"Chủ quản, ta biết lỗi rồi. Ta nghĩ Hắc Nhai đang rất cần nô lệ làm số hàng đó nên không ai được mang chúng đi đâu hết. Chứ Thần nữ muốn lấy mạng ta, ta cũng cam lòng đưa đến huống chi lời của Viên gia người, một chữ ta nào dám quên. Tất cả cũng vì lo lắng cho người và cho cả Hắc Nhai sơn của người thôi."

Nghe mấy lời ngọt tai nên lửa giận trong lòng Viên Hoằng cũng dịu xuống đôi phần nhưng tên sai nô miệng mồm này khá lắm lời khiến hắn thấy nhức đầu thêm:

"Mang hắn đi khuất mắt, nhanh! Lương thực cấp cho hắn giảm xuống một nửa, bắt đầu từ ngày mai, để bù vào số lương cho nô lệ."

"Chủ quản, người làm vậy thật sao? Ta nhất thời lo lắng nên nói năng nhăng cuội. Ngài tha cho ta lần này được không? Viên gia, Viên gia?"

"Lấy này nhét mồm hắn."

Tên tuỳ tùng ghi chép khi nãy thấy tên này la um sùm bèn tháo chiếc vớ dưới chân mình ra đưa cho mấy tên sai nô đang lôi hắn đi. Mùi thối kinh dị lan toả trong không khí quả nhiên làm tâm phổi con người nhảy nhót gấp gáp đến muốn tranh sáng tối bay hết ra ngoài.

Sai nô kia được một phen ói tháo cả mật vàng đầy ra đất.

Mùi vớ thối và nước ói trộn lẫn vào nhau có thể khiến người chết đi sống lại như chơi!

Hôm ấy, nàng thấy Thục Phán ra ngoài, mãi không trở lại.

...

Ở Hắc Nhai không có tiếng cheng réo đầu ngày như khi còn ở trại Nam Cương vì đây là guồng bánh xe quay kéo nước khổng lồ, nó hoạt động ngày đêm không kiêng nể thời gian.

Nô lệ thay nhau chợp mắt trong vài canh giờ, sau đó trở lại công việc của mình. Nàng cũng không ngoại lệ, nhưng lần này cảm giác trống trải cứ dần xâm chiếm trong suy nghĩ, nguyên do cũng không biết từ đâu thành ra thế này. Cảm giác như hôm ấy bên bờ sông Đồn, nàng và Trác Tử đồng chôn cất mẫu thân. Từ ngày đó nàng đã không còn thân quyến nữa, chính thức trở thành hài tử tứ cố vô thân, một mình trên cõi đời đầy sóng gió. Cho đến ngày kia nàng gặp được Thục Phán, một người tâm tư luôn ẩn nhẫn, lại dè dặt tài hoa bản thân, cất giấu mọi thứ trong lòng nhưng là người luôn che chắn, bao dung nàng. Và đặc biệt, khi ở bên hắn, nàng luôn có cảm giác an toàn, tự do tự tại, không cần suy tính thiệt hơn. Hắn cho nàng có cảm giác của người bằng hữu chí cốt, đôi lúc như một vị huynh trưởng chân thành, ấm áp thâm tình. Vì thế nàng đã chẳng ngần ngại chiến đấu vì hắn, bảo vệ hắn trước người khác, đến một chữ sợ chết nàng cũng chẳng màng nghĩ đến.

Nàng không sợ chết hay chỉ sợ hắn bị sát thương?

Cao Lỗ đến bên cạnh, hắn vỗ vai, an ủi nàng càng khiến tâm tư Khải Ca như có tảng đá nặng ghì chặt hơn:

"Có lẽ hắn đã theo Thần nữ về Bản Phủ luôn rồi. Nếu là ta, phải đổi thân phận nô lệ thành nô dịch ở nội thành Bản Phủ chẳng phải tốt hơn sao? Huống hồ Thần nữ ấy còn đến tìm hắn không ít lần."

"Huynh nói sao chứ? Ả đến tìm hắn không ít lần?" Nàng ngây người hỏi lại như một kẻ ngốc.

"Ừ, đúng đó. Lần nào nàng ấy đến cũng bắt hắn ra kiểm tra quân khí giúp mình, thỉnh thoảng còn múa kiếm để xem độ tinh tế của kiếm rèn thế nào nữa. Ngươi không biết những chuyện này nữa à?"

"Biết, biết chứ. Tại nhất thời không nhớ ra."

Khải Ca cười trừ giả lả biết hết thảy chuyện đó để tránh phải nghe những câu nói sát thương khác của Cao Lỗ, hắn nào biết được lòng nàng đang dậy từng cơn sóng ngầm nặng trĩu.

"Tên này đúng là con người tệ bạc, ra đi chẳng thèm nói với ta lời nào. Những ngày đầu các ngươi đến đây chẳng phải ta là người hướng dẫn làm mấy việc này sao? Rèn quân khí không phải là chuyện dễ dàng như lên rừng đốn củi hay gặt hái hương thảo trên đồng, nó cần một chút tỉ mỉ và tay nghề thành thạo. Người như hắn quả thật đáng để đào tạo, nhưng rồi sao? Hắn đi không lời từ biệt. Giận, thật đáng giận biết dường nào. Tiểu tử, nãy giờ ngươi cứ im lặng vậy? Giữ chặt đầu kiếm bên kia giúp để ta đập thêm vài nhát nữa cho mũi kiếm sắc hơn mới được."

"Uhm, huynh cứ làm tiếp đi, ta giữ nó lại rồi."

"Tất cả nô lệ của trại Nam Cương tập trung trước cửa động chờ lệnh."

A Ngưu đứng trên dãy hành lang cao giữa động nói to xuống bên dưới, ngữ khí có phần nghiêm trọng hơn thường ngày.

"Trời ơi, nô lệ đã kiếm không đâu ra đủ mà còn bị lấy về trại nữa thì số hàng này của Hắc Nhai biết tính làm sao?"

Viên Hoằng đau khổ vò đầu bức tóc đi qua lại trước cửa động. Xung quanh là mấy người sai nô từ trại Nam Cương vừa đến sáng nay. Họ đến mang theo lệnh từ Tào A Sến để đưa nhóm nô lệ bị phạt khi trước đến khu tập kết, chuẩn bị sung quân nô cho trận chiến sắp tới giữa các bộ lạc Nam Cương và liên minh người Mèo, người Nùng.

"Viên gia yên tâm, các chủ buôn từ Phong Châu thành sắp đến nơi, bọn họ vừa đến thì Pa trại quân sẽ dẫn nô lệ đến ngay cho ngài." Tên sai nô trại Nam Cương an ủi hắn vài câu trong lúc đợi nô lệ ra tề tựu đông đủ.

"Phải đợi bao lâu? Nô lệ giờ bị triệu vào quân nô mà số quân khí này cũng phải ra tiền tuyến, ngươi bảo ta yên tâm sao được?"

"Một hai hôm nữa thôi. Không lâu đâu."

"Hầy dà, ta chỉ đành đợi người đến vậy, có chạy đằng trời cũng không thể tránh được kiếp nạn này."

"Thế nào? Không sớm thì muộn ngày này cũng đến, ta cũng được triệu hồi về trại, còn ngươi, chuẩn bị mục rữa nơi này đi."

A Ngưu xuất hiện trước mặt Viên Hoằng ra chiều đả kích kệch cỡm. Viên Hoằng đã sớm hết sự dè dặt với a Ngưu, chó cùng đường thì gặp ai cũng cắn, đặc biệt những kẻ không biết điều và gian ác như tên này.

"Ta dù có mục rữa đến đâu thì thân phận cũng hơn ngươi một bậc. Bao nhiêu năm qua, ngươi là cái thá gì ở trại Nam Cương? Chẳng qua chỉ là cẩu nô tài biết tiếng người, được chủ nhà ban cho chút ân huệ đã vênh váo thái độ trước bàn dân thiên hạ. Ta khinh! Về đặng làm cẩu nô tài cho tốt hơn, đừng để quay lại nơi này lần nữa để ta phỉ nhổ bọt khí vào người thì dơ bẩn vô cùng!"

A Ngưu bị khinh miệt trước mặt mọi người thì xấu hổ đến đỏ cả mang tai, hắn hận không một đao chém chết tên chủ quản Hắc Nhai ngay tại chỗ cho đã giận.

"Ngươi nói xem, đao này sắc hay cổ họng ngươi cứng hơn?"

Thanh đao của a Ngưu kề chặt ngay cổ Viên Hoằng khiến hắn có chút rùng mình, nhưng thấy sai nô của trại Nam Cương ở xung quanh nên biết a Ngưu có mười lá gan cũng không thể ra tay hiểm ác quang minh chính đại như vậy, nếu không hắn khó lòng ăn nói với Tào A Sến. Viên Hoằng tuy bị đẩy đến trông coi Hắc Nhai nhưng địa vị ở trại Nam Cương không hề thấp kém, cho nên a Ngưu dù ghét hắn ra mặt cũng phải kiêng nể Tào A Sến đôi phần.

"A Ngưu, hôm nay ngươi ra tay với ta thì mười cái mạng của ngươi cũng không thoát khỏi người của trại Nam Cương. Săn nô lệ là nghề của trại Nam Cương, đặc biệt đối với những tên phản nghịch như ngươi thì dù có chạy đến Kattigara đi nữa trại chủ nhất định truy sát đến cùng. Giết đi, xin mời."

Sai nô biết hai người này thường ngày đã không ưa gì nhau nên luôn tìm lời công kích suông đấu khẩu đối phương rồi thôi, nhưng nay a Ngưu lại động tay chân với Viên Hoằng thì thành ra chuyện lớn. A Ngưu là tên cục súc, ác bá nhất trại nên những lời hắn nói há mà khinh thường, hắn quen ngửi mùi máu tanh nên có thêm một viên quản sự Hắc Nhai sơn nữa nằm dưới đao thì hắn lẽ nào ngần ngại?

"Ngưu gia bớt giận. Viên gia nhất thời lo lắng chuyện thiếu nô lệ làm đơn hàng cho Thành chủ nên nói như vậy chứ địa vị của Ngưu gia trong lòng chúng tôi vẫn như trước đây, không mảy may thay đổi. Hôm nay người giết ngài ấy, chúng ta e rằng khó về trại phục mệnh, ngài cũng không thoát khỏi tội. Vậy hà cớ gì gây thêm rắc rối cho bản thân? Nhân vô viễn lự, tất hữu cận ưu. (1)"

(1) Người không có nhận thức sâu xa, ắt có ngày sẽ gặp phiền phức âu lo.

Sai nô vừa nói vừa kéo hạ thanh đao trong tay a Ngưu xuống, thấy hắn có vẻ nới lỏng nộ khí thì nhẹ nhàng đẩy hắn sang một bên. Viên Hoằng không nói không rằng chỉ hừ một tiếng hậm hực rồi bỏ đi chỗ khác. Lúc này nô lệ đã tập trung đông đủ bên ngoài động, sai nô thấy vậy bèn bước lên chỉnh đốn người, đằng hắng ra tiếng để lấy khí thế của kẻ bề trên, định một phen cáo mượn oai hùm, lời chưa nói ra thì bên vai đã thấy nắm tay của ai đó thật chặt bóp lấy da thịt mình. A Ngưu đang trừng mắt nhìn như muốn nuốt chửng cả người hắn:

"Ở đây có chỗ cho ngươi đứng?"

"Ặc, ặc đau đau Ngưu gia. Người bỏ tay ra rồi hẵng nói tiếp nhé. Ta chỉ muốn bảo bọn họ đứng ngay ngắn hơn thôi. Chỗ đứng? Chẳng phải đó là vị trí của ngài sao? Ta nào dám chứ?"

Hắn lườm sai nô hung tợn xong thì lên giọng của kẻ chăn nô lệ với đám người đang đứng trước mặt:

"Ta tập trung tất cả ở đây để báo một tin quan trọng, từ hôm nay, các ngươi không cần làm việc ở Hắc Nhai nữa. Quân tình khuẩn cấp nên Tào chủ đặc biệt xá tội lần này. Lần sau chưa chắc được may mắn như hôm nay, tất cả nghe rõ không?"

"Đã rõ." Nô lệ đồng hô to.

"Chuyến này các người không về thẳng trại mà đến khu vực tập kết quân sự của chín bộ lạc Nam Cương. Sau chuyến xung quân dịch này kết thúc, những ai may mắn còn sống sót, trại Nam Cương sẽ luôn mở rộng vòng tay chào đón tất cả. Nhớ kỹ, trại Nam Cương chính là nhà của các ngươi, nếu ta phát hiện bất kỳ nô lệ nào có ý định đào quân thì không cần đến Thành chủ xử tội mà chính tay ta sẽ lấy thủ cấp của các người xuống. Đã hiểu chưa?"

"Đã hiểu."

Trại Nam Cương là nhà của nô lệ hay nấm mồ chôn sống quyền làm con người chân chính? Mớ lý thuyết phục tùng rác rưởi, tàn bạo của bọn chăn dắt nô lệ được tiêm vào tâm trí những con người khốn khổ, một nơi nhân quyền được xem như trò chơi của kẻ có vũ lực trong tay thì nô lệ đã được thuần hoá đến đáng thương tột cùng.

Nô lệ nhanh chóng lên đường ngay sau đó đến nỗi nàng không kịp quay vào động để nói lời tạm biệt với Cao Lỗ.

Sông núi bao la, tứ cứ, bát hoang là nhà, bằng hữu như bèo mây trôi dạt vô tình va vào nhau tạo nên những khoảnh khắc vui vẻ nhất thời. Tất cả rồi cũng sẽ phân ly mà không thể báo trước điều gì.

"Vạn vật được sinh ra ở khắp đại địa đã được định sẳn những sứ mệnh của riêng mình."

"Dù là quân tử hay nữ nhân, chúng ta đều có trọng trách thiên hạ chúng sinh như nhau."

Lời của Cao Lỗ và mẫu thân bên tai như ánh sáng dẫn dắt nàng đi trong đường hầm tăm tối không có điểm dừng. Đó là những tháng ngày vô tri, vô vị, thậm chí đớn hèn và đáng hổ thẹn trong hang động Mã Pì Lèng sơn. Lắm lúc, còn có tính bốc đồng, tuỳ hứng của những hài tử thích ngựa non háo đá.

...

Doanh trại được dựng ngay bìa rừng Khau Lừa, trên khu đất trống nằm giữa ranh giới của chín bộ lạc Nam Cương và tộc người Mèo. Ngay trung khu doanh là bản doanh của Tày Hương, tộc trưởng Nam Cương, cũng là vị thành chủ Bản Phủ mà bọn người ở Hắc Nhai thường nhắc đến trong những ngày gần đây, người chưa biết ra sao như tên tuổi đã vang danh khắp các ngọn núi tai mèo. Các doanh bạt xung quanh theo hướng từ Đông sang Tây lần lượt là của các bộ lạc từ Thạch Lam, Hà Quảng, Bảo Lạc, Thạch An, Thương Lang, Quảng Nguyên, Thái Bình, Quy Sơn, Phúc Hoà. Vì đây là thời điểm mới bắt đầu tập kết nên quân đội các bộ lạc vẫn đang trên đường đến, một số khác đến sớm nên vào doanh trại của mình nghỉ ngơi một chốc. Sau đó họ lại tập trung trước bản doanh của mình để nghe phổ biến tình hình tác chiến sơ lược từ các vị thủ lĩnh bộ lạc.

Nô lệ nối gót theo a Ngưu đi ngang bản doanh Quy Sơn thì nghe tiếng người đàn ông cao lớn đang hô to khẩu lệnh duyệt quân với chất giọng ồm ồm khàn đặc. Vốn lẽ, cuộc chiến này chung quy là thanh trừng tộc dân người Mèo vì những lần đốt nhà, cướp của càn rỡ của họ nhưng thật chất là mượn cớ để xoá sổ những tộc người không quy thuận khối liên minh Nam Cương. Kẻ đồ tể có thể tuỳ tiện giết người trong nháy mắt không cần lý do. Nhưng những bộ lạc chân chính, đại diện cho con cháu ngàn đời của Xích Quỷ Vương thì không thể vì vài chuyện ngông cuồng mà tiến hành cuộc bạo sát. Họ cần lý do chính nghĩa cho cuộc chiến một cách đường hoàng, để điển tích còn lưu danh tấm lòng cốt thiết đại nghĩa đó trên quyển Hồng Bàng thị ký cho người đời sau chiêm nghiệm.

"Tiêu diệt bạo dân! Hoà bình bền vững!"

"Tiêu diệt bạo tộc! Liên minh trường tồn!"

Dưới ánh chiều tàn, tộc trưởng Nam Cương đầu mang mũ lông cầm điểu trong khôi khải giáp màu ánh nhũ, châu thân được bọc bởi những vảy đồng được chạm khắc, nổi bật lên những đường vân tinh xảo, bên ngoài là tấm áo choàng lông thú dầy sẫm màu.

Quả là một thủ lĩnh có ngạo khí bất phàm, chả trách chín bộ lạc Nam Cương bao năm qua luôn răm rắp cúi đầu phục lệnh, không mảy may có ý đồ tư lợi cho bộ lạc của mình.

A Ngưu đứng trước đoàn người, dùng cách chào thần phục của kẻ bề dưới để ra mắt thủ lĩnh thần tộc. Phía sau nô lệ cũng nương đó mà theo một cách đồng điệu.

"Thành chủ thiên cát, chúng ta đến từ trại Nam Cương, nguyện lắng nghe Thành chủ sai khiến."

"Thì ra người của Tào A Sến. Khá lắm, đến nhanh hơn ta mong đợi. Người đâu, dẫn bọn họ đến doanh khu của mình đi."

"Đa tạ Thành chủ đã sắp xếp. Luận là việc ngài cần, trại Nam Cương quyết sẽ tận tâm đến cùng."

"Ha ha, chuyện đó còn phải hỏi sao? Trại Nam Cương đóng một phần không nhỏ trong cuộc chiến này. Vị trí chủ lực quân tiên phong, không thể không có người của trại các ngươi."

A Ngưu cười khẽ rồi nói:

"Được Thành chủ trọng dụng như vậy thì còn gì bằng, mọi nỗ lực của chúng ta đều đáng giá. Đa tạ, đa tạ."

"Mỗi phần tử ở Nam Cương đều là tộc dân của ta, là chúng sinh thần tộc của Xích Quỷ Vương, ta không để tâm đến các ngươi thì làm sao đối diện được với ngài?! Khà khà. Chắc đi đường cũng mệt, mau về bản doanh nghỉ ngơi. Mọi chuyện ngày mai hẵng tính tiếp ha?!"

"Vậy tạm biệt ngài ở đây."

"Ngưu đầu, mời đi lối này."

Viên chấp sự mặc đồ thường phục áo dài tay tận tình đưa bọn họ đi một đoạn về hướng hữu của trung khu quân mới thôi, sau đó quay về phục mệnh. A Ngưu dẫn nô lệ đi tiếp nữa, qua thêm ba doanh trại thì gặp một bản doanh trông có vẻ tuềnh toàng, nhưng trên đỉnh bản có cắm nô kỳ của trại Nam Cương thì biết mình đã đến đúng nơi bèn dừng lại.

"Tất cả vào hết đi."

"Khải Ca."

Nàng nghe gọi tên mình giật ngược từ phía sau thì lòng hân hoan như vừa thắng trận trở về, liền quay phắt người lại để nhìn rõ khuôn mặt ấy.