Chương 13: Nam Cương

Khải Ca như nghe nhầm lời hắn nói bên tai. Hắn có thật cho các nàng rời khỏi đây? Cho nàng được tự do?

Thu Nguyệt bước đến buồn bã an ủi mọi người trong khi bóng dáng hắn đã khuất sau dãy hàng lang tối cuối đường.

"Công tử đã quyết, khó lòng thay đổi. Các ngươi thu xếp đồ đạc nhanh chóng rời khỏi đây. Còn đây là khế ước của các người. Đi mau, kẻo công tử đổi ý ta cũng không thể giúp các người được."

Thu Nguyệt cẩn thận trao cho bọn nàng gói đồ. Trong đó nàng tìm thấy tờ khế ước bán thân của mình. Nhìn nó mà hai mắt như bị hoa lên vì sung sướng. Từ nay nàng đã được tự do, không cần phải hầu hạ hay làm vui lòng chủ tử, nhìn nét mặt người để sống.

Khác với thái độ của nàng và một số người, số còn lại đều hoang mang, khóc lóc vì không muốn rời khỏi đây. Bởi họ đều xuất thân là nô lệ, không biết nơi nào để trở về. Họ xem việc phụng sự chủ tử là việc cả đời họ phải cúc cung hầu hạ. Nô lệ tứ cố vô hương, làm gì có nơi gọi là quê hương trở về. Hoan Hoan cũng nằm trong số đó. Nàng bước đến an ủi tiểu cô nương, dặn dò nàng ấy về phòng thu dọn đồ đạc trước. Một lúc sau đám hạ nhân cũng lần lượt rời khỏi khách điếm trong đêm.

Cầm chắc tờ khế thân trong tay, nàng không vội về phòng mà rẽ vào gian phòng lớn nhất khu Tây lầu. Một mặc, hắn phân phó Thu Nguyệt thu dọn áng thư chuẩn bị lên đường, mặc khác để che dấu tai mắt bên ngoài nên giả vờ thổi nến chuẩn bị ngủ, liền nghe tiếng chân người nhè nhẹ đến trước cửa nên dừng lại lắng nghe.

"Công tử, người đã ngủ chưa?" Khải Ca ngập ngừng dò hỏi.

"Sao còn chưa đi? Muốn ta bảo người đến quét ngươi sao?"

"Nô tỳ có chuyện muốn thỉnh cầu. Xin công tử ưng thuận."

"Ngươi là người mang tội bị trục xuất, bây giờ lại đến thỉnh cầu ta. Quả thật không biết trời cao đất dầy."

"Nô tỳ chẳng qua là hạt cát giữa sa mạc được công tử mang về tôi rèn trở nên óng ánh. Nay duyên phận đã hết, chủ tử từ biệt tại đây. Nô tỳ chỉ còn một tâm nguyện chưa hoàn thành, kính mong công tử rộng lượng tương trợ lần cuối. Ngày sau có dịp sẽ cảm tạ muôn phần."

Ánh trăng tròn nghiêng nghiêng đầu thành, vắt những tia sáng dịu dàng lơ lửng trên đầu gian phòng phía Tây khiến nhân ảnh mảnh khảnh của cô nương trước phòng hắn thêm cô đơn, hiu hắt. Hắn nhớ đến một đêm mưa của nhiều tháng trước, bóng dáng độc hành ấy khiến hắn chạnh lòng, thâm tâm như muốn trào dâng sự ấm áp ngọt ngào bao trọn lấy tấm thân nàng, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng. Người thiếu nữ với tâm cao khí ngạo, sự quật cường mạnh mẽ nằm dưới đôi mắt trong trẻo, băng khiết ấy khiến hắn phải lưu tâm, muốn giữ bên mình.

"Hừ! Nói đi. Nhanh rồi cút khỏi mắt ta."

"Hoan Hoan muội ấy không nơi nương tựa nên không biết trở về đâu. Muội muội một lòng trung thành muốn đi theo công tử. Người hãy thu nhận muội ấy cũng xem như tạo phước cho bản thân. Xin công tử xem xét."

"Nếu có tâm ở lại, xét nàng ấy bản tính thiện lương, ta cũng không khắc khe. Đồng ý."

Khải Ca mừng rỡ trong lòng, định cúi đầu cảm tạ hắn. Dường như hiểu được những suy nghĩ trong đầu nàng, hắn đã vội tiếp lời:

"Ngươi khoan mừng vội. Ta đồng ý cho Hoan Hoan ở lại nhưng không phải bây giờ. Mùng mười tháng sau bảo nàng ấy cầm vật này đến Tang Ca đô gặp thủ lĩnh Thiết Tâm quân, tức khắc sẽ có người dẫn Hoan Hoan đến gặp ta."

Nói đoạn từ bên trong, một đoạn băng thạch màu lam bị nội lực phóng ra ngoài, Khải Ca nhanh tay phóng người lên đón lấy. Đoạn, đèn bên trong phụt tắt nhanh chóng như đuổi khéo người. Khải Ca thấy vậy nên chắp tay cúi đầu cảm tạ hắn. Dù hắn có thấy hay chăng nữa, nàng cũng phải hành lễ cho trọn đạo nghĩa.

Dù sao, người giúp nàng ra khỏi cỗ xe chết người kia cũng là hắn. Tái sinh cho nàng một thân phận mới khi bước chân vào giang hồ cũng là chính hắn.

Tính tình cổ quái, ra tay độc ác. Một con người như vậy, mãi về sau nàng cũng không muốn gặp lại lần nữa.

Khải Ca nhanh chóng về phòng mình thì Hoan Hoan đã ra ngoài kiếm nàng. Thấy chia tay ngậm ngùi không nỡ nhìn nhau nên nàng không đi tìm Hoan Hoan từ biệt mà chỉ để lại miếng ngọc bội cùng vài dòng chữ. Thiết nghĩ, Hoan Hoan sẽ hiểu nỗi khổ của nàng.

Một lúc sau, nàng trở lại cổng thành, lần này mang giấy khế thân ra làm bằng, viên quan vệ nọ không làm khó nàng nữa. Trong khi hắn đang lui cui viết tên khách điếm nàng đang ở vào sổ thì nàng đã lẻn chộp lấy tờ giấy bán thân lại từ trong túi bên hông hắn, thần không biết quỷ không hay, nhanh chóng lẩn vào bóng đêm khuất dạng.

"Ê, ê, ta chưa ghi chép xong sao đã đi rồi. Mà ngày nào cô nương trở lại để ta ghi nốt vào đây? Cô nương, cô nương quay lại đây. Ta chưa nói xong mà."

Khải Ca cười khì sảng khoái. Nàng hít một hơi thật sâu. Đây là lần đầu tiên nàng được thở trong bầu không khí tự do của riêng mình, khí trời của mình, cảm giác thoải mái, hạnh phúc tràn trề. Thì ra tự do có mùi vị ngọt ngào như vậy! Nàng thầm nghĩ.

...

Số phận như một trò đùa, còn vận mệnh thì liên tục đố kỵ với nàng.

Mỹ nhân tự cổ như danh tướng,

Bất hứa nhân gian kiến bạch đầu. (*)

(*) Người đẹp từ xưa như tướng giỏi. Không hứa với nhân gian thấy bạc đầu. Tiểu cô nương Khải Ca tự hận mình là mỹ nhân kiều diễm nên số phận luôn khiến nàng phải lao vào chỗ hiểm, không thì cũng thừa sống thiếu chết.

Một lần nữa, nàng rơi vào tay những người bán nô lệ.

Lão thiên gia, ông trêu ta, bỡn cợt ta!

Thủ đoạn vô cùng nhanh gọn, chỉ một cái chụp tay có tẩm chút hương mê, nàng đã thiếp đi trong vài canh giờ, bấy nhiêu đó thời gian bọn họ cũng đủ đưa nàng đến cái nơi quỷ quái chết tiệt này, mà người ta vẫn thường cảm giác sợ sệt, bất an khi nhắc đến:

Chính là Nam Cương!

Vùng đất của những nô lệ bị đánh cắp, bị mua hoặc bán qua tay lái buôn vì túng tiền, thiếu ngặt.

Không giống Dạ Lang Thiên, miền Tây hoang bốn mùa khắc nghiệt, ẩm ướt quanh năm, cho nên số nô lệ bị chết vì bệnh dịch cũng ngang ngửa với số người bị kiệt sức vì khổ sai, lao động đến trút hơi tàn lực kiệt.

Khải Ca cố gắng vùng vẫy, bao lần tìm kế thoát thân là bấy nhiêu trận đòn hung ác chúng xả vào nàng, thêm vào là sợi dây xích chân thêm nặng hơn, phần thưởng cho những kẻ không biết giữ phận của mình.

Sau mười ngày đêm, cuối cùng bọn họ cũng đưa nàng vào sâu lãnh thổ Nam Cương. Khác những nơi khác, nô lệ sau khi được đem đến từ nhiều vùng khác nhau, một số sẽ được bán dần cho các phú hộ hay thương gia tìm mua hạ nhân về nô dịch cho phủ thất. Số nô lệ còn lại Nam Cương đều thu nhận tất cả.

"Mang chúng đi."

Một người đàn ông có dáng người thô kệch, đầu quấn khăn rằn vòng ra phía sau đỉnh đầu rồi cuộn lên thay cho mũ đội đầu, sắc mặt không chút gợn sóng, hắn vừa lên tiếng. Người đàn ông vận y phục vải thô với hai ống tay áo rộng thùng thình, vạt xẻ đôi hai bên được cố định bởi một sợi dây lưng sẫm màu. Bên ngoài khoát thêm một áo khỉ mỏng nhạt màu. Mọi người đều gọi hắn là Tào chủ, Tào A Sến là tên của hắn. Hắn là người phụ trách trông coi nô lệ vùng này. Nàng ngó trước sau đánh giá một lượt con người này.

Nô lệ được một người đàn ông khác có vẻ ngoài hung tợn, hàng mày rậm kéo đến tận mang tai dẫn đầu đám tay sai lôi xềnh xệch đoàn người theo sau. Đã gần nửa tháng trôi qua trong đói khát nên nhiều nô lệ không cầm cự nổi nên té giữa đường hoặc bước đi xiêu vẹo. Tức khắc những trận roi da như mưa sấm chớp đổ xuống ào ào, cắt da, rách thịt đến rùng mình.

"Chừa này. Làm biếng à?" Tên tùy tùng một tay cầm roi quất liên tục vào một người đàn ông đang ngã sấp trên mặt đất, máu từ tay chân rỉ ra do bị roi quật vào người lấm lem cả quần áo.

"Đương gia, xin người nương tay, đã mấy ngày quachúng tôi không có hạt cơm nào trong bụng. Xin các người hãy cho chúng tôi một ít lương khô."

"Đúng đó, chút thôi cũng được!"

"Muốn ăn?" Hắn há to miệng ra vẻ giễu cợt đến hống hách, sau đó liên tiếp quật roi vào người vừa lên tiếng nhằm thị uy những người còn lại mặc cho người đó vùng vẫy gào khóc.

"Đừng, đừng mà." Một thiếu phụ đứng phía sau chạy đến ôm người đàn ông nhầm đỡ cho hắn trận đòn cắt da cắt thịt. Tên tùy tùng thấy vậy càng hăng máu, quật không thương tiếc vào hai người khiến nô lệ xung quanh đều thất kinh, mặt cắt không còn miếng máu.

Một nô lệ khác định vượt lên phản đối thì Khải Ca đã kịp giữ tay hắn lại và ngầm ra hiệu cho hắn bình tĩnh. Vì càng phản kháng, những tên tùy tùng này càng hung tợn và tàn nhẫn hơn.

"Dừng tay!"

Gã hung tợn dẫn đầu đã quay lại, bước đến chỗ tiếng kêu khóc ồn ào, hắn vừa lên tiếng.

Tức khắc tên tùy tùng thôi đánh người bên dưới nữa, mọi người đều ngước lên nhìn người vừa đến, ngạc nhiên và có chút sợ sệt vì vẻ ngoài hung ác của hắn.

"Pa trại quân, bọn chúng cố tình lười nhác làm chậm trễ giờ tập kết."

"Hừ." Gã hung tợn trừng đôi mắt diều hâu nhìn hắn rồi quay sang đám nô lệ cười gằn, điệu bộ vô cùng bỡn cợt:

"Muốn ăn? Lại đây."

Nô lệ đã nhiều ngày qua vẫn chưa có chút lương thực lót dạ, tay chân hoang mang đến tê dại đầu óc, theo quán tính nghe có ăn liền mừng rỡ, kéo nhau bước đến, thậm chí còn muốn tranh nhau miếng ăn.

Gã lấy một túi nhỏ bên hông ra, bên trong có vài cái màn thầu. Hắn lôi ra hết rồi cầm trên tay. Nô lệ háo ăn, thèm khát nuốt nước miếng từng đợt dâng trào cổ họng, chăm chú nhìn bàn tay hắn. Trái với sự mong đợi của nô lệ, hắn khoan thai ngắt bánh ra thành từng miếng vụn nhỏ, sau đó hất tất cả xuống đất. Một nụ cười man rợ vang lên khiến mọi người đều chấn động. Chưa hả hê với màn "ban phát", hắn còn hậu hĩnh bồi thêm vài cú đá chân mang theo vô số đất cát pha trộn vào những vụn bánh.

"Ngươi"

Một nô lệ lớn tuổi tức giận trân trối nhìn hắn. Khải Ca đứng đó chứng kiến một loạt những hành động điên rồ của hắn, hỏa khí bốc lên đến lòng bàn tay bị siết chặt đến in hằn mười dấu máu ngón tay.

"Không phải các người muốn ăn sao? Sao không đến đây?"

Hắn bước nhanh đến túm lấy cổ áo thiếu phụ đang quỳ trên mặt đất, dùng sức mạnh của những gã đồ tể đẩy mặt thiếu phụ xuống sát mặt đất, mặc cho nàng ấy vùng vẫy. Người đàn ông bên cạnh nhanh tay đến kéo thiếu phụ giật trở lại cũng bị gã tóm gọn. Hắn ra sức dồn ép hai người nọ cúi người dùng bữa hắn "ban phát".

"Có ngon không? Mùi vị màn thầu Nam Cương có phải rất thú vị?"

Thịch! Thịch! Tên tùy tùng đạp mạnh vào chân những nô lệ đứng quanh. Một số người tỉnh táo hơn vội vã lùi về phía sau hoặc di tản ra hai bên. Số người còn lại sở dĩ không tránh kịp cũng bởi vì mệt lả người hoặc đầu óc đã trở nên mụ mẫm, thiếu minh mẫn nên hai tay liên tục cào trên mặt đất để tìm bánh vụn vừa rơi xuống.

"Hài tử, đừng tìm nữa. Đừng tìm nữa mà." Thiếu phụ chạy đến ôm đứa trẻ vào lòng, khóc nức nở.

"Mẫu thân, hài nhi đói. Rất đói mà, khụ khụ ... "

"Hài tử, khụ khụ ... con đừng như vậy mà. Khụ khụ ... "

"Các người hãy nghe cho rõ đây. Ta không cần biết trước đây các người sống như thế nào. Một khi đã đặt chân đến Nam Cương, nô lệ chẳng qua cũng như một con chó của chủ nhân. Con chó thì không biết nói tiếng người, có quyền cầu xin. Hãy lẳng lặng sống theo lệnh của chủ nhân sai khiến. Đây chỉ là bài học nhỏ để giáo huấn các ngươi. Nếu ai còn manh động ta sẽ cho kẻ ấy nếm mùi vị sống cũng không bằng chết."

Đồ ác nhân! Khải Ca căm phẫn lên đến hai khóe mắt đỏ ngầu. Tuy vậy nàng vẫn không thể phản kháng được chúng, bởi sợi xích vừa to vừa nặng dưới chân làm nàng không thể có bất kỳ sức vùng vẫy nào để cứu bản thân và đám nô lệ ở đây. Đám đông cũng im lặng vì hoảng sợ, không ồn ào nào như lúc nãy nữa. Gã ác nhân thấy không khí lắng xuống thì thôi không quát tháo nữa, bèn quay người đi nhanh về vị trí dẫn đầu đoàn khi nãy.

Pa Dí, tên gọi của gã ác nhân. Cái tên vô cùng ấn tượng và chứa nhiều oán giận với nàng nhất ngay những ngày đầu đặt chân đến Nam Cương!

Tên tùy tùng bấy giờ đứng dạt ra bên ngoài đoàn người để quan sát nô lệ, tay hắn vẫn cầm chắc nịch sợi dây đai to bản, chuẩn bị ra đòn bất cứ lúc nào.

Nhẫn!

Tiểu bất nhẫn, tắc loạn đại mưu! (*)

(*): Không nhịn được chuyện nhỏ ắt sẽ làm hư chuyện đại sự.

Khóe mắt kiên cường, bất kham của thiếu nữ không còn màu đỏ tươi như lúc nãy mà trở nên sắc bén như ngàn mũi dao đâm thấu trời xanh.

Sẽ có một ngày, nàng sẽ biến sạch Nam Cương này không còn một bóng dáng nô lệ nào.

Nhà tù, nô lệ sẽ vĩnh viễn biến mất trên thế gian!