“Etto… Chúng ta bắt đầu thôi.”
Cô ấy đang lo lắng à? Nghe giọng của Linsey có pha chút lung túng. Dường như cổ hay ngượng ngùng khi gặp phải người lạ mà tạo ra cái cảm giác nhu mì dễ bảo. Bà chị của ẻm nên học theo… Cơ mà điều này là đáng để cân nhắc à? Tôi nghĩ cô ấy đã cởi mở hơn nhiều so với lúc mới gặp mặt, nhưng có vẻ như vẫn còn giữ một khoảng cách nhất định.
Các bài học về ma pháp sẽ bắt đầu vào ngày hôm nay nên tôi không nhận thêm nhiệm vụ từ hội. Trong sân sau quán trọ, tôi ngồi đối diện với Lindsey trên một bộ bàn ghế cũ mà có lẽ là chưa bao giờ được sử dụng.
À, Elsie cũng bảo rằng sẽ không tham gia vào vụ này vì cô ấy đã rời hội từ lúc sáng để tự đi làm một nhiệm vụ riêng.
“Được rồi, Lindsey-sensei, nhờ sensei giúp đỡ em vậy.”
“Se… Sensei…! Auuu…”
Sensei đỏ ửng mặt và cụp mắt xuống. Nguy hiểm… dễ thương quá!
“Vậy, chúng ta làm gì đầu tiên đây?”
“À, phải rồi. Bắt đầu từ những điều cơ bản vậy… Có một vài thuộc tính ma pháp khác nhau.”
“Thuộc tính?”
“Phải, chúng giống như Hỏa và Thủy vậy. Etto, có tổng cộng bảy thuộc tính: Hỏa, Thủy, Thổ, Phong, Quang, Ám và Vô. Cho dù đây chỉ là một phần nhỏ, chúng ta đã xác định được Touya-san có thuộc tính Thủy.”
À, viên Pháp thạch ngày hôm qua á? Tôi đoán là mình sở hữu Thủy tính cũng vì đã làm ngập được cái bàn hôm qua.
“Cho dù không hề có vấn đề gì ngày hôm qua và chúng ta đã xác định được thuộc tính của anh là Thủy, nhưng nếu mọi chuyện không tốt lành như vậy, bọn em đã tính đến việc thử dùng các Pháp thạch của các thuộc tính khác.”
“Khi em nói vậy… có phải là mỗi người sẽ có nhiều hơn một thuộc tính không vậy?”
“Đúng vậy. Nhân tiện, em có ba thuộc tính: Hỏa, Thủy và Quang. Về bốn thuộc tính còn lại, em còn không thể dùng ma pháp cấp nhập môn nữa kìa. Ngoài ra, trong số ba thuộc tính của em, em giỏi dùng Hỏa pháp hơn là Quang pháp.”
Như vậy, khi nói về dân bản địa, họ không thể chọn con đường của riêng mình sao? Họ chắc chắn là phải để mọi chuyện lại cho Thượng đế rồi. Và ông ta thì cũng có những vấn đề của riêng mình.
“Nhân tiện, anh có thể hiểu được một chút về Hỏa và Thủy pháp, nhưng Quang, Ám và Vô pháp thì sao?”
“Một tên gọi khác cho Quang pháp là Thánh thuật. Ma pháp loại này sử dụng ánh sáng làm trung gian và phép thuật trị liệu cũng được xếp vào nhóm này. Ma thuật Hắc ám là phép thuật triệu hồi… Anh có thể biến quỷ và quái thành đệ qua một hợp đồng. Nói về Vô pháp, đây là loại pháp thuật đặc biệt mà không thể xếp cùng vào loại nào trong cả sáu loại kia. Đây là thuộc tính của phần lớn mọi người. Phép thuật tăng cường sức mạnh của onee-chan cũng là một loại Vô pháp.”
Ra là thế. Có vẻ như đây là một kĩ năng có thể sử dụng.
“Mọi loại ma pháp, trừ Vô ra, được kích hoạt ngay khi chú ngữ được hoàn thành. Đầu tiên hãy kiểm tra chúng đã, mọi chuyện sẽ vô nghiã nếu bọn em không biết được thuộc tính của anh.”
Sau đó, Lindsey lấy từ trong túi ra mấy viên đá ma thuật và đặt lên bàn. Có tổng cộng bảy viên tất cả: đỏ, lam, nâu, lục, vàng, tím và vô sắc. Tất cả đều trong suốt.
“Lần lượt, chúng là Hỏa, Thủy, Thổ, Phong, Quang, Ám và Vô Pháp thạc. Hãy lần lượt kiểm tra chúng đi.”
Đầu tiên, tôi nhặt viên đá ma thuật màu đỏ lên và tập trung vào đó. Tôi lặp lại những lời mà Lindsey đã dạy.
“Lửa, hãy đến đây!”
Viên đá ma thuật lập tức nổi lửa rừng rực. Ngọn lửa ấy tắt ngúm ngay khi tôi vội thả nó ra. Nguy hiểm quá!
“Đừng lo, ngọn lửa ấy sẽ không khiến người tạo ra nó cảm thấy nóng đâu. Nhưng hãy cẩn thận, anh sẽ cảm thấy nóng nếu ngọn lửa lan đến quần áo.”
“Vậy sao?”
Tôi nhặt hòn đá lên và lại ngâm câu chú ngữ. Rõ ràng là tôi không hề cảm thấy nóng khi ngọn lửa bùng lên. Liệu người dùng sẽ bị bỏng nếu ngọn lửa lan ra không? Điều đó cũng có thể lắm, bởi ngọn lửa lan tỏa không hề được cung cấp năng lượng bởi pháp thuật nữa… Nhân tiện, lửa thế này có to quá không nhỉ?
“Sức mạnh ma pháp quá mạnh à? Đừng lo, anh sẽ kiểm soát được nó sớm thôi. Đừng quá tập trung vào nó nhé. Nếu hơi bị xao nhãng, anh còn có thể ép nó xuống một chút được đấy.”
Tôi sẽ thử nó, cho dù nghe qua thì đúng là hợp lạ thật. Tôi đã kiểm tra với hòn đá xanh nên tôi bỏ qua mà cầm viên đá nâu lên. Lần này, tôi không tập trung vào viên đá mà chỉ ngâm lại câu chú ngữ một cách bình thường:
“Đất, hãy đến đây!”
Những hạt cát mịn rơi rào rào từ viên đá xuống bàn. Ặc, nó bị phủ đầy cát rồi. Tôi sẽ phải dọn dẹp nó thôi…
Tiếp theo là viên đá ma thuật màu lục.
“Gió, hãy đến đây!”
Lần này, một ngọn gió bất chợt thổi bay số cát trên bàn đi. Đúng là tôi không cần phải dọn dẹp nó nữa, nhưng ngọn gió cũng đủ để khiến mấy viên đá kia lăn lông lốc. Ối, khỉ thật.
“Ánh sáng, hãy đến đây!”
A! Chói quá! Viên đá lóe sáng như một chiếc đèn dò đường ngay trước mắt tôi.
“Bóng tối, hãy đến đây!”
Đây là điều mà tôi không biết nên miêu tả thế nào cả. Một cái gì đó giống như màn sương đen trôi lững lờ quanh hòn đá, trông khá đáng sợ.
Tôi nhận ra biểu hiện nực cười trên mặt Lindsey sau khi tôi kiểm tra với sáu thuộc tính. Cho dù em ý có vẻ khá hài lòng lúc trước, số lần em lên tiếng giảm dần cho đến lúc biểu hiện nhu mì dần trở nên cứng rắn và nghiêm trọng.
“… Chuyện gì vậy?”
“Kh… Không có gì. Đây là lần đầu tiên em thấy một người dùng được cả sáu thuộc tính… Em chỉ có ba mà thôi. Chỉ có thế mà em đã là dạng hiếm thấy rồi. Nhưng… nó tuyệt vời thật đấy, desu…”
À, đó là lí do. Uun, có lẽ Thượng đế đã hack cho tôi hơi quá. Tôi cảm thấy hơi tội lỗi bởi có nhiều người không thể dùng phép thuật cho dù họ có muốn đến thế nào đi chăng nữa.
Hừm, nhưng mà tôi có lo lắng cũng chả làm được gì. Tôi nhặt viên đá trong suốt cuối cùng lên.
“Huh? Anh kích hoạt nó như thế nào đây?”
Tôi đã sử dụng ~ hãy đến đây để kích hoạt các viên đá nhưng liệu Vô định hãy đến đây có ổn không? Nghe nó cứ kì kì kiểu gì ấy.
“Đặc tính Vô khá là đặc biệt. Không có một câu xướng ngữ cố định nào cả. Anh chỉ việc tập trung sức mạnh ma pháp và gọi tên để kích hoạt nó mà thôi.”
Hmmm, vậy ư? Tiện lợi thật đấy. Ma pháp vô sắc.
“Ví dụ, ma pháp tăng cường cơ thể của Onee-chan kích hoạt khi chị ngâm xướng Tăng tốc. Nhân tiện, Gia tăng sức mạnh bổ sung sức mạnh vật lý và Cánh cổng, một loại ma pháp di chuyển kì lạ, có thể được dùng để di chuyển qua một quãng đường dài.
Như vậy đây chính là loại pháp thuật không thuộc tính vô cùng tiện lợi mà không thể xếp chung với các thuộc tính khác.
“…Nhưng anh làm thế nào để tìm ra sức mạnh không thuộc tính và sử dụng nó?”
“Onee-chan nói chị ấy chỉ biết nó thôi. Pháp thuật vô thuộc tính cũng được gọi là pháp thuật cá nhân bởi rất hiếm khi anh tìm được hai người dùng chung một phép giống nhau.”
Err… Vậy sao? Bất tiện thật. Pháp thuật vô sắc.
“Được rồi, lúc này anh còn không biết là anh có tương thích với pháp thuật vô thuộc tính hay không…”
“Khỏi lo, chúng ta sẽ biết nếu anh thử dùng với hòn đá anh đang cầm. Kể cả khi phép thuật không được kích hoạt, nó vẫn sẽ có vài sự thay đổi như hòn đá phát sáng hay rung lắc một chút.”
“Vậy nếu không có bất kì sự thay đổi nào?”
“… Nếu vậy thì em e là anh không hề có độ tương thích cần thiết rồi.”
Hừmmm, hãy thử một điều gì đó đi chứ nhỉ?
Mọi chuyện sẽ thuận tiện hơn nếu tôi có thể dùng được ma pháp Dịch chuyển khi mà chúng tôi vẫn phải đi bộ đến rừng như ngày hôm qua chứ?
Thôi được rồi. Cầm lấy hòn đá trong suốt không màu trong tay, tôi lẩm nhẩm.
“Cánh cổng.”
Bất chợt, ánh sáng phát ra từ hòn đá và một bức tường trong suốt phát sáng nhạt nhòa hiện ra ở bên cạnh chúng tôi. Nó to ngang ngửa một cánh cửa bình thường. Tôi tưởng tưởng ra một chiếc cổng, nhưng độ dày của nó còn không đến một xăng-ti-mét nữa kia. Nó giống với một mặt phẳng hơn.
“Như vậy, câu trả lời là có thể.”
“Đúng vậy…”
Lindsey trả lời trong khi vẫn đang chăm chú quan sát cánh cổng với sự sững sờ.
Khi tôi từ từ chạm vào mặt phẳng, một gợn sóng lan ra từ điểm tiếm giáp. Nó khiến tôi nghĩ cánh cổng được dựng nên từ mọt màng nước. Tôi ấn cánh tay vào sâu bên trong và rút ra khi đã đảm bảo là không có vấn đề gì cả. Liền đó, tôi quyết định ấn đầu của mình vào trong.
Ngay lập tức, hình ảnh cánh rừng choán hết tầm mắt và tiếp đó là một Elsie vẫn đang sững sờ.
“Elsie, em đang làm gì vậy?”
“A… A… An… Anh nói gì… Touya? Chuyện này xảy ra như thế nào vậy?”
Tôi rút ra ngoài một chút, cầm lấy tay Lindsey và cả hai người chúng tôi đi vào trong cánh rừng.
“Cả Lindsey nữa? Hở? Chuyện gì đây? Hai người đi ra từ đâu vậy?”
Lindsey tóm tắt ngắn gọn câu chuyện cho một Elsie vẫn đang hoảng loạn. Dường như, đây cũng là cánh rừng phía đông mà chúng tôi đến vào ngày hôm qua. Elsie đang thu hoạch thảo dược dùng để chế thuốc thì bất chợt thấy một bức tường ánh sáng xuất hiện và một cánh tay thò ra. Có vẻ như em ấy không thể đứng lên vì sợ hãi. Và đó là tất cả những gì diễn ra.
“Có vẻ như cánh cổng này có thể dẫn đến bất kì nơi đâu, miễn là người tạo ra nó đã đi qua. Có lẽ khi Touya-san kích hoạt ma pháp, anh đã nghĩ đến nơi này.”
Ah… đúng vậy. Tôi đã mong là ngày hôm qua chúng tôi không phải đi bộ mà.
“Ha! Nói gì thì nói, điều này có nghĩa là anh có thể sử dụng mọi thuộc tính… Anh đúng là một người kì lạ đấy.”
Elsie lẩm bẩm. Hừm, đúng là tôi cũng có thể hiểu được nó nữa mà.
“Em chưa bao giờ nghĩ một người như anh lại có thể sử dụng được mọi thuộc tính cả. Touya-san đúng là tuyệt vời mà, desu.”
Trái với Lindsey, Elsie lại đang tỏ ra ngưỡng mộ, đến mức mà tôi thấy hơi ngượng ngùng.
Có vẻ như Elsie đã thu hoạch đủ thảo mộc. Như đã tìm ra một con thuyền mà Chúa ban cho, chúng tôi cùng bước qua cánh cổng và trở về sân sau của quán trọ.
“Em có thể ngay lập tức trở về cho dù đi đến đó lại mất đến hai giờ. Pháp thuật này quả là tiện lợi.”
Elsie nói rằng nhiệm vụ đã hoàn thành nên em ấy đi về bang hội để báo cáo.
Chúng tôi kết thúc bài học ma pháp ở đây và trở vào trong quán trọ. Dù gì thì cũng đã sắp đến bữa trưa rồi. Chả biết thực đơn hôm nay là gì đây… Tôi đói quá.