“Tại sao?…Tôi phải mặc nó?”
Cô gái tên Francesca nghiêng đầu một cách dễ thương. Gì cơ, bộ có quy định nào đó cấm cô không được mặc váy hoặc quần sao!? Hãy gọi người chịu trách nhiệm ra đây! Vì tôi có lời khen ngợi dành cho người đó!
Tuy nhiên, tình huống này không tốt cho tinh thần của tôi. Tôi phải làm điều gì đó với việc này.
“Để xem nào… Francesca, đúng không?”
“Vâng. Xin hãy gọi tôi là Shizuka.”
Tôi đã nghĩ rằng biệt danh cho Francesca đúng ra phải là Fran, nhưng điều đó cũng không quan trọng nữa.
“Trước hết, cô có thể mặc cái gì đó vào giúp tôi không? Umm, tôi đang gặp rắc rối vì không biết phải nhìn vào đâu…”
“Nhưng, không phải là tôi có mặc pantsu?”
Cô có mặc nó! Nhưng nó không phải là điều mà tôi muốn nói!
Kuu… Bình tĩnh nào, bình tĩnh. Tôi nên nghĩ rằng đó là một cái đồ bơi. Là đồ bơi, nó là đồ bơi… Nhìn.
Nó không phải đồ bơi! Nó là pantsu! Đích thị là pantsu!
“Ngài vừa nhìn, phải không?”
“Xin lỗi!”
Tôi đã bị bắt quả tang rồi…
“Ờ thì, nếu ngài đã đi xa đến thế rồi thì tôi sẽ kiếm cái gì đó mặc vào.”
Chẳng biết từ đâu, Shizuka lấy ra một cái váy đen với vải xếp trắng và mặc nó vào. Nếu như cô đã có nó ngay từ đầu, hãy mặc nó vào!
“… Ngài sẽ không làm gì hết chứ?”
“Tôi sẽ không làm gì hết. Và vì tôi sẽ không làm gì, cho nên xin hãy mặc nó vào nhanh lên.”
“Ngài biết đấy, nếu chỉ là động chạm một chút thì cũng không thành vấn đề?”
“Tôi ổn! Mặc vào nhanh lên!”
(TL: black skirt with white frills: kiểu váy đen, ở dưới có cái váy gấp viền màu trắng lộ ra ấy. Edit gánh giúp em nhé, em không biết phải gọi là gì
Edit: Chắc kiểu váy maid?)
Tôi bắt đầu muốn khóc rồi đây. Cuối cùng thì tôi cũng có thể bình tĩnh lại, và vì Shizuka đã mặc váy vào nên giờ chúng tôi có thể bắt đầu nói chuyện. Dù vậy, tôi đã vô cùng kiệt sức.
“Tốt, tôi có rất nhiều thứ muốn hỏi, liệu điều đó có ổn không vậy?”
“Ngài cứ tự nhiên.”
“Nơi này là đâu?”
“Đây là Babylon [Sky Garden]. Một số người còn gọi nó là [Ocean Paradise].”
Khu vường trên mây? Nhìn xung quanh thì đúng thật đây là một khu vườn, nhưng nhìn nó giống một thảo cầm viên hơn.
Khi tôi nhìn lên, tôi có thể thấy cái mái vòm bằng kính ở trên cao. Đi theo Shizuka đến cuối khu vườn, tôi nhìn thấy một bức tường kính.
Đằng sau nó là biển mây trải dài. Không còn nhầm lẫn gì nữa. Nơi này thật sự đang lơ lững trên trời… Đây thậy sự là một khu vườn trên mây.
“Nơi này là sao đây? Mục đích của cơ sở này là gì?”
“Cái “khu vườn” này được xây dựng bởi tiến sĩ như một sở thích.”
“Tiến sĩ?”
“Tiến sĩ Regina Babylon. Người sáng tạo ra bọn tôi.”
Người sáng tạo? Nghe thật lạ khi đặt nó vào. Giống như cô ấy nói rằng mình được tạo ra… có thể nào!?
“Goshujin-sama. Người này không phải là con người. Tôi không thể cảm nhận được dòng chảy sinh mệnh.”
“Làm sao…!”
Sango đã xác nhận nó, nhưng cái cảm giác “Đúng như tôi nghĩ” và suy nghĩ “Không thể nào” vẫn đang mâu thuẫn trong tôi.
“Tôi là thiết bị điều khiển đầu cuối được tạo ra cho [Khu vườn] bởi tiến sĩ. Đã 5092 năm trôi qua kể từ đó.”
“Năm-…!!”
Dẫu cho tuổi của Rin là 612 (ý kiến cá nhân), cô ấy thậm chí còn lớn hơn Rin đến 4480 năm!
Hay đúng hơn, tôi nên nói, cô ấy là một người máy được đã được tạo ra từ rất lâu. Android… Hay trong trường hợp này, liệu có thể nào là gynoid? (TL: Người máy nữ???)
“Vậy thì, có phải Shizuka là một cỗ máy?”
“Tôi không hoàn toàn là một cổ máy. Cơ thể sống được dựng lên bằng phép thuật sử dụng lò nung ma thuật và những thứ tương tự, một sự kết hợp giữa hình thức sống ma thuật với máy móc… đó chính là tôi.”
Golem, Cyborg, Homunculus – những thứ đó có vẻ giống hơn, tôi nghĩ vậy. Nếu nhìn qua thì tôi chắc chắn rằng cô ấy chỉ có thể là con người. Dù tôi có nhìn cô ấy như thế nào đi nữa, cô ấy là một cô gái.
“… Tôi không thể có con, nhưng tôi có thể làm chuyện đó, ngài biết không?”
“Tôi không nghe thấy nó! Này, đừng kéo váy lên!”
(TL: black skirts and white frills ß nó đây nè!! :D)
Đứa nhóc này không được lập trình sự xấu hổ! Tiến sĩ, đồ ngốc!
“Nó vẫn chưa được sử dụng.”
“Như đã nói, tôi không nghe thấy gì cả!”
(TL: ý bé ấy nói là mình vẫn còn “zin” nhưng cách nói hơi ngộ…)
Trông có vẻ bất mãn, Shizuka hạ váy của cô ấy xuống. Tôi cảm thấy như tôi bằng cách nào đó đã hiểu được con người của vị tiến sĩ đã tạo cô ấy. Một kẻ bất thường.
“Cô ấy vẫn còn là một đứa trẻ, chưa hiểu biết nhiều, phải không.”
Kuroyou, trong khi đang lắc đầu, nó lầm bầm trong khi nhìn vào Shizuka. Tôi cũng nghĩ như thế.
“Dẫu sao, để giữ cho nó vận hành suốt 5000 năm… Không chỉ Shizuka mà cả cái [Khu vườn trên mây] này cũng thế, vẫn chưa bị hư hỏng, nó không hỏng sao, chưa từng?”
“Cái [Khu vườn] này đã được cường hóa bởi phép thuật. Tôi đã vào chế độ ngủ đông vì lợi ích của việc bảo dưỡng trong suốt 5000 năm, và vẫn ở chế độ chờ trừ khi có trường hợp khẩn cấp xảy ra. Sự quản lý của [Khu vườn] được tiến hành tự động.”
… Chờ chút đã. Nếu giờ Shizuka đã vận hành, chẳng phải đây là một trường hợp khẩn cấp sao? Tôi hỏi Shizuka như thế, cô ấy gật đầu nhẹ.
“Nói về trường hợp khẩn cấp, đây chính là trường hợp khẩn cấp. Có một vị khách sau 4907 năm. Nhắc mới nhớ, tên của ngài là gì vậy?”
“Oh, Touya. Mochizuki Touya.”
“Touya-sama. Ngài được công nhận là đối tượng thích hợp như một người tương thích. Kể từ giờ, khung số 23, cả thể tên [Francesca], sẽ được chuyển nhượng cho ngài. Xin hãy chăm sóc tôi lâu dài.”
“Hả?”
(TL: Eng con bé dùng airframe… không biết có phải do end dịch thô hay không, edit gánh giúp em… :*Edit: Xong)
Người tương thích là gì? Không, quan trọng hơn, chuyển nhượng gì cơ? Shisaka chỉ vào ma trận pháp thuật mà tôi đã dùng để đến đây và bắt đầu giải thích.
“Người bình thường không thể nào kích hoạt được ma trận phép thuật đó. Vì nó không thể được kích hoạt bởi nhiều nhiều. Nói theo cách khác, ma trận phép thuật đó chỉ có thể được kích hoạt bởi ai đó sỡ hữu tất cả thuộc tính phép thuật… Tương tự với đặc tính đặc biệt của giáo sư.”
Vị giáo sư tạo ra Shizuka hình như cũng sỡ hữu toàn bộ thuộc thính phép thuật giống tôi. Mà đó cũng đã là hơn 5000 năm trước. Ngay từ đầu, có vẻ như bạn không thể đến được đây trừ khi có đặc tính giống với giáo sư.
“Và giáo sư đã quyết định là sẽ giao phó lại bọn tôi cho người tương thích trước khi chết, người đi ra từ ma trận phép thuật đó. Kể từ đó đến nay đã là 4907 năm.”
“Vậy người tương thích, là người sỡ hữu toàn bộ thuộc tính phép thuật…”
“? Ngài sai rồi, biết không?”
“Eh? Tôi sai sao?”
Nó bị bác bỏ một cách thẳng thừng. Vậy sỡ hữu toàn bộ thuộc tính phép thuật không phải là điều kiện để trở thành người tương thích, phải không? Thế thì điều kiện để trở thành người tương thích là gì? Tôi tự hỏi.
“Vì Touya-sama đã bảo tôi phải che người lại khi nhìn thấy pantsu của tôi, do đó ngài là người tương thích.”
“Thật sao?! Cái kiểu tương thích gì vậy? Tôi không thể hiểu được!”
“Nó rất là quan trọng, ngài biết không? Nếu như Touya-sama bị bản tính chi phối và tấn công tôi, thì ngài sẽ bị ném thẳng xuống đất. Và bên cạnh đó, nếu pantsu của tôi vẫn ở nguyên hiện trạng như ban đầu thì ngài cũng sẽ không được công nhận là người tương thích và ngài sẽ bị yêu cầu trở lại mặt đất một cách lịch sự.”
(TL: Mặt đất ở đây là dưới kia chứ k phải đất ở trong vườn bay.”)
Eh, thật sao? Cái vụ khoe pantsu đó có tính quan trọng đến thế sao? Thật sự là cực kỳ đáng nghi.
“Chúng tôi và Babylon sẽ được giao phó cho ai đó có lòng nhân ái và biết quan tâm đến người khác, và tiến sĩ cũng chính là người đã nghĩ ra bài kiểm tra này.”
“Uh huh, vị tiến sĩ đó thật kỳ quặc.”
“Tôi không phủ nhận điều đó.”
Cô không phủ nhận nó. Như tôi nghĩ, kỳ quặc.
“Chúng tôi đã được dặn là quyết định sau cùng phụ thuộc vào ý kiến cá nhân của từng cá thể. Thay vì một gã đàn ông đào hoa, kẻ cực kỳ dịu dàng và có kinh nghiệm với phụ nữ, thì mẫu người lý tưởng nên là người có khả năng tự kiềm chế bản thân trong khi vẫn có hứng thú nhìn lén, một người trầm mặc và giả bộ như không có sở thích đó sẽ tốt hơn.”
Có vẻ như người tương thích được lựa chọn dựa trên những tiêu chuẩn đó… Hay đúng hơn, có vấn đề gì với người trầm mặc hả! Thật thô lỗ! Đừng đem sự an toàn ra đùa giỡn!
“Với điều đó, tôi đã trở thành tài sản của ngài. Xin hãy đối xử tốt với tôi kể từ bây giờ, Chủ nhân.”
“Ha…”
Tôi có cảm giác như vừa bị dính vào một rắc rối đáng sợ. Ngay cả khi vẫn chưa gặp qua giáo sư, một gương mặt giả dối đã hiện ra trong tâm trí tôi.
Trước mắt thì, tôi sẽ mang mọi người đến đây. Sẽ tốt hơn nếu như thảo luật triệt để truyện này với họ. Sau khi nói chuyện với Shizuka, tôi mở [Gate] ngay trên mặt đất.
“Khu vườn trên mây… phải rồi. Rất có khả năng đây chính là di sản từ Nền văn minh Paruteno cổ đại.”
Trong khi nhìn ngón xung quanh, Rin say đắm chìm đắm vào cảm xúc.
Nền văn minh cổ đại Paruteno. Một nên văn minh siêu nhiên đã tạo ra những phép thuật đa dạng, và công cụ, thứ đã tạo ra chúng, những cỗ vật.
Babylon cũng là một trong số những di sản được nền văn minh đó tạo ra, do đó, bản thân nó cũng chính là một cổ vật. Và nếu là như thế, Shizuka rất có thể cũng là một cổ vật.
Mọi người đang nhìn xung quanh khu vườn. Khi tôi hỏi Shizuka, cô ấy nói rằng Khu vườn bao gồm bốn Paruteno phân đoạn vòm… Đầu tiền, tôi không biết chính xác mức độ của một mái vòm Paruteno là bao nhiêu. Nhưng dù sao thì, nó chắc chắn là rất lớn.
Nơi đây có cả một khu vực trông giống như một thảo cầm viên, một đài phun nước, những tảng đá lót đường, các thảm hoa, ao nước và những thứ tương tự, đây là khu vườn mà bất cứ người làm vườn nào cũng ao ước.
Vì đây là một khu vườn mà bạn có thể trở nên thích thú khi dạo bước, tôi phần nào hiểu được lý do vì sao mà mọi người lại bị cuốn hút vào nó. Julio sẽ rất vui nếu anh ta nhìn thấy nó.
Tại một cái rạp che trong một góc của khu vườn, đó là nơi để nghĩ ngơi nằm kế một cái ao. Tôi, Rin và Shizuka đang thư giãn ở đây.
“Rồi thì, thứ mà Rin muốn có ở đây không?”
“Ai mà biết được. Tôi đã nghĩ rằng mình có thể sẽ tìm được một vài phép thuật cổ đại, nhưng bằng cách nào đó, tôi đã tìm thấy được một thứ thú vị hơn.”
Đúng là thế, nếu nói bản thân cái khu vườn Babylon này chính là kết tinh của nền phép thuật cổ đại thì cũng không hẳn là sai. Một Khu vườn trông có vẻ như không thể nào tồn tại được quá 5000 năm, nhưng hoa cỏ vẫn không úa tàn, còn có một màn chắn để trở nên vô hình trước kẻ thù, tôi thật sự không biết rằng họ đã sự dụng loại phép thuật cổ đại nào, nhưng đó thật sự rất là phi thường.
Người được gọi là Regina Babylon, người tạo ra những thứ này, không còn nghi ngờ gì nữa là một thiên tài, tôi nghĩ thế.
Tuy nhiên, cô ta là một kẻ biến thái, người đã ép buộc đứa trẻ do chính tay mình tạo ra để lộ pantsu chỉ để làm rõ nhân cách của tôi.
“Shizuka, khu vườn này có còn thứ gì khác không?”
“Không, không còn gì khác. Đây chỉ là một khu vườn tư nhân, thứ chỉ trôi nổi trên bầu trời-gozaimasu, khác với những nơi khác. Ở đây không có kho báu, không có vũ khí. Chỉ là một khu vườn đáng yêu trôi nổi trên không trung-gozaimasu.”
“Tôi phản đối, có thể nói rằng bản thân nơi này chính là kho báu rồi.”
“Cảm ơn-gozaimasu. Tuy nhiên, ngài đã là chủ nhân của Babylon “Khu vườn trên mây” rồi-gozaimasu.”
Gì cơ? Ý của cô là sao?
“Tôi là người quản lý và điều khiển Babylon này-gozaimasu. Và tôi là vật sỡ hữu của Chủ nhân. Babylon của tôi cũng chính là của Chủ nhân.”
“… … Là thế sao?”
“Đúng vậy-gozaimasu. Đó chính là của hồi môn-gozaimasu.”
Của hồi môn như thế là quá lớn. Bên cạnh đó, tôi không có ý định sẽ nhận dâu. Bản thân nó sẽ gây ra rất nhiều phiền toán không mong muốn.
“Này, Shizuka. Có một vài thứ mà tôi vẫn còn băn khoăn. Trước đó cô đã nói ‘Đây chỉ là một khu vườn tư nhân, thứ chỉ trôi nổi trên bầu trời, “khác với những nơi khác” ’. Ý của cô là gì khi nói như vậy?”
Rin hướng một ánh nhìn sắc bén về phía Shizuka. Nhắc mới nhớ… Trong cái “khác với những nơi khác”, cái “những nơi khác” nghĩa là gì?
“Ý mà tôi muốn nói đó là Babylon trôi nổi trên không trung và phân tán ra rất nhiều khu vực khác. Ngoài [Khu vườn] mà tôi quản lý, nó còn đó [Phòng thí nghiệm], [Xưởng máy bay], và [Thư viện] được điều khiển bởi những người chị em của tôi. Nó được biết đến với tên gọi chung là [Babylon].”
…Gì cơ?
(TL: giờ hiểu hồi nảy con bé nói 4 phân vòm Paruteno là gì rồi đó, kiểu như 4 cái này là 4 cái vòm tách ra, khi ghép lại sẽ ra kích thước chung của babylon là 4 Paruteno dome… =”=)
(TL: do lời thoại của Shizuka ban đầu k có –degozaimasu, nên giờ nhờ edit gánh nhoa :”> )