『Đừng…đùa với ta…đồ khốn, goraaaaaa!!』
Con rắn đen kêu rên ầm ĩ trong khi lăn lộn lung tung. Giọng của hắn nghe khác với lúc trước. Tôi nghĩ rằng, có lẽ hắn là một Okama?(TL: hình như là loại đàn ông thích mặc đồ nữ thì phải, not trap)
Từ cái cái miệng bị nứt của con rắn, một viên đạn nước bắn ra. Hắn tạo ra nó trong lúc ngã xuống nên nó hoàn toàn bay lệch hướng và bắn vào rào chắn của ma trận ma thuật.
Thật nguy hiểm. Những người khác đều an toàn ở ngoài cái ma trận này nhưng sẽ rất tệ nếu tôi bị trúng, nhỉ? Ngắm bắn chỉ bằng khoảng khắc ngắn ngủi trong lúc trượt trên trời, lần này đến lượt con rùa há miệng.
“Ăn kẹo này đi con.”
Nhưng tia nước nén lại trông như tia la-ze. Ừ thì, nó cũng đi lệch nốt. Có phải nó cũng tương tự đòn [Thuỷ trảm] của Lindsey không nhỉ? Thật rắc rối.
Trong trường hợp nếu bạn di chuyển dù chỉ là 1mm thì sẽ khiến bạn bị trượt đi, bạn sẽ không bao giờ có thể đứng vững được. Điều này sẽ khiến việc ngắm bắn gặp khó khăn, nhưng vẫn có khả năng tôi bị trúng đạn.
“Hết nước rồi, cho chúng mày vồ ếch vài lần nữa vậy.”
“Hở???”
Tôi lại lấy hai viên đạn từ trong túi ra, yểm phép lên rồi nạp vào súng, nhưng lần này tôi bắn thẳng vào con rắn và rùa chứ không phải mặt đất.
“Neaaaaaauuuuu!?”
“Unyaeaaaaaaaaa!?”
Cả hai tên ấy tiếp tục trượt còn kinh hơn lúc nãy, khiến cho tụi nó không thể sử dụng tấn công tầm xa. Xoay vòng vòng như thể bị vứt vào trong máy giặt,bọn chúng cứ quay quay và lên xuống, lên xuống đều đều.
“Này, cậu đã làm gì với chúng vậy!?”
“Hm?Tôi chỉ tặng chúng một cái phép gia tốc thôi.”
“ÁC QUỶ!!!!” x4
Ma pháp không thuộc tính [Gia tốc]. Đây là một ma pháp làm tăng tốc cho ma pháp sư nhưng nó cũng có thể dùng cho người khác. Tôi cũng có thể ểm lên rào chắn để tạo ra hiệu ứng cho một khu vực nhưng tôi quyết định để mặc nó,chỉ lúc này… Uhm, tại sao mấy người nhìn tôi như thế?
Ngoại trừ Kohaku, người đang cười lăn cười bò ra, những người đều cười rất cứng ngắc… có lẽ tôi đã làm hơi quá… có lẽ thôi.
“Uaaa… Uoeeu… Q-Quay quay, cả thế giới đều quay quay…”
“D-Dừng lại đi… việc này thật khó chịu… tôi không muốn nữa đâu…”
Tôi đã làm quá đà rổi nhể. Con rắn đen đã ngất trong khi mắt trợn trừng và con rùa thì cứ khóc lóc nãy giờ.
“Aa, xin lỗi xin lỗi. Tôi đã làm hơi quá. Cho nên, xin lỗi nhé.”
Tôi có thể cảm nhận được những cái nhìn đầy đau đớn ở sau lưng mình. Tôi hủy phép [Trượt chân] khi Huyền Vũ chấp nhận đầu hàng và đồng ý đi liên lạc nhưng tôi đã phải vật lộn với việc xoa dịu cho mấy cô gái sau đó.
“Aa,thật đúng là một kinh nghiệm đau đớn… Hỡi vị chủ nhân được Bạch Hổ công nhận, chúng ta cũng đồng ý…”
Trong khi thì thầm, con rắn vẫn còn đang ngơ ngác vì chóng mặt. Con rùa thì đã ngừng khóc lóc và nhìn về phía tôi đầy kiên quyết.Tôi xin lỗi một lần nữa trong khi vuốt ve đầu rùa. Con rùa nhắm mắt lại và hạ mình xuống.
“Mochizuki Touya-sama. Ngài là một người xứng đáng để trở thành chủ nhân của chúng ta. Xin hãy thành lập giao ước chủ-tớ với chúng thần.”
Nói vậy, cả hai đều cúi đầu mình xuống.
“Etto, Nếu không nhầm thì tôi phải đặt tên mới cho hai người?”
“Chính là như vậy.Xin hãy cho chúng tôi một cái tên thật đáng yêu. Goshujin-sama.”
“Đối với mấy tên này thì [Rắn] với [Rùa] là ổn rồi.”
“Khoan,gi cơ? Ngươi, câm miệng! Làm ơn đừng như vậy.”
Con rắn nhe răng hăm he Kohaku khi nghe cậu nói vậy. Này nó đang nhỏ a-xít kìa, là a-xít đó!!
Tôi cũng đang nghĩ là [Rắn] với [Rùa]. Thật nguy hiểm. Chắc là tên kiểu như Hebiko hay Kameko không xài được rồi, tôi đoán thế…(TL: Hebiko-rắn con, Kameko-rùa con)
Huyền Vũ… Hắc cùng Thủy.
“Vậy, tên là Kuroyou và Sango thì sao?”
“Kuroyou?” (TL: đá vỏ chai )
“Sango?” (TL: san hô)
Tên của Kohaku được đặt dựa trên đá quý,cho nên như vầy là hợp rồi. Những thứ đó làm ta liên tưởng đến màu đen và nước nữa.Rắn sẽ là [Kuroyou] còn rùa sẽ là [Sango] (TL: Cho những người đã quên thì Kohaku là ‘hổ phách’)
“Như thế nào?”
“Tôi sẽ nhân cái tên [Kuroyou] với tất cả lòng vinh hạnh.”
“Vậy, kẻ này từ nay cũng sẽ tự gọi mình là [Sango] với tất cả sự chân thành trong tim.”
Thật tốt là họ thích những cái tên đó. Ma thú triệu hồi đã có tên thì có thể rời khỏi ma trận.Sango chậm chạp đi ra khỏi vòng chắn ma pháp.
“Chờ đã Huyền Vũ… Không đúng, Sango. Chúng ta có thể duy trì hiện thân là nhờ năng lượng ma thuật của chủ nhân . Tuy nhiên, ngươi sẽ gây rắc rối cho ngài với hình dạng đó, mau đổi đi!”
“… Thật sao?”
“Bạch Hổ… Nếu tôi nhỏ như Kohaku-chan thì sẽ ổn thôi phải không? Như vậy thì… ne!”
Bùm một tiếng, Kuroyou và Sango biến nhỏ lại.
Trên lưng con rùa có cái mai dài khoảng 30cm là một con rắn đen, chỉ lớn bằng một con rắn thường, đang cuộn mình. Họ trông rất bình thường, nhưng cả hai đều đang lơ lửng trên không.
“Hai người các ngươi bay được à?”
“Trong dạng này thì có nhưng không được nhanh lắm…”
Sango lững lờ bay trên không và nó thật sự không nhanh cho lắm. Gần như chỉ bằng với đi bộ. Tuy nhiên hình ảnh một con rùa biết bay vẫn rất phi thực tế.
Dù sao thì, với kích thức đó thì chúng tôi có thể mang họ theo.
“Hân hạnh được làm quen, Kuroyou , Sango.”
Tôi dịu dàng sờ đầu Kuroyou và Sango bằng ngón tay khi họ ở trên vai mình.
“Kuroyou này sẽ cho ngài thấy sự hữu dụng của mình.”
“Tôi,cũng,sẽ rất có ích, thưa ngài.”
Vậy tôi nên để hai người thể hiện sự hữu dụng ngay ?
“Liệu ngài có muốn chúng tôi làm cho ngài có thể thở dưới nước?”
“Cám ơn, có thể sao?”
“Không thành vấn đề. Nói về khả năng phòng thủ thì không ai hơn chúng tôi đâu.”
Dù cho là vậy, chuyện này vẫn nguy hiểm. Từ giờ chỉ mình tôi sẽ đi thử và kích hoạt tất cả đá ma thuật. Bởi vì bản thân tôi có thể kích hoạt mọi loại thuộc tính.Sau đó thì tôi sẽ dùng [Cánh cổng thần kỳ] để những người khác có thể tới.
“Nếu có gì xảy ra,cậu hãy lập tức dùng [Cánh cổng thần kỳ] để quay lại.”
Tôi đặt Kuroyou và Sango lên vai trong khi nghe lời dặn dò của Elsie, sau đó tôi thử nhảy vào biển trong khi còn mặc đồ. Ooh, nó thật sự không bị ướt chút nào. Trông như là có một vòng phép tách nước biển khỏi người tôi trong phạm vi 1cm. Đây là năng lực của họ sao?
Chậm rãi, tôi đi sâu vào lòng biển. Nước biển dần lên tới cổ tôi,rồi cuối cùng cả người tôi cũng ngập trong nước.
Tuy nhiên, hoàn toàn không khó thở, tôi có thể hít thở bình thường. Tôi còn không thấy khó chịu do áp suất nước nữa.
“Vậy thì, thứ này mạnh cỡ nào?”
“Nếu chỉ là tấn công vật lý thì cho dù là nhận 1 đòn từ rồng cũng không ăn thua nhưng nếu là phép thuật thì còn tùy vào năng lực của đối phương.”
Kuroyou vừa nói vừa lắc đầu.
“Kết giới của tụi này rất mạnh, nhưng nó cũng có giới hạn. Nếu một phép thuật được dùng để xóa bỏ kết giới thì tụi này cũng không có cách nào khác.”
Tôi lắng nghe lời giải thích của Kuroyou, người đang ở gần tai tôi.Ổn thôi, bạn không thể quá tham lam ,đúng chứ?
Tôi tiếp tục đi dưới đáy biển.Aree, tôi chợt nhận ra điều này, liệu còn có thể tự nổi lên không? Cơ thể tôi không lơ lửng nhưng nếu tôi quạt tay với đạp chân thì vẫn có thể.
Trong khi làm vậy, tôi thấy một đống đá lớn. Ở giữa đó là một công trình có bậc thang. Tôi dùng ma thuật để chiếu sáng và đi vào đó.
Tôi nhanh chóng đến đại sảnh lớn, nơi đặt ma trận pháp thuật. Sau đó tôi thấy sáu viên đá ma thuật vây quanh ma trận mà tôi thấy khi dùng [Viễn giác]
Tôi đến chỗ cái có viên đá màu đỏ và thử đưa năng lượng thuộc tính lửa vào viên đá đã được gắn.
Ngay khi tôi làm vậy, cây cột có viên đá sáng lờ mờ trong màu đỏ. Tôi nghĩ là nó đã được kích hoạt.
Tôi tiếp tục kích hoạt từng cái khác cũng với cách như vậy. Khi đã có năm cái được kích hoạt, tôi kích hoạt cái cuối cùng bằng năng lượng hệ nước và cái ma trận bắt đầu phát sáng trong im lặng.
“Vậy là đã kích hoạt được rồi,nhỉ?”
Tôi cẩn thận bước lên ma trận và… Chẳng có gì xảy ra hết. Are ?
Giờ sao đây? Cả sáu cái trụ đều đã sáng rồi mà, tất cả phải xong hết rồi chứ… Aa…
Có thể là, có lẽ thiếu năng lượng không thuộc tính.
Bây giờ nghĩ lại thì [Cánh cổng thần kỳ] cũng là không thuộc tính. Nếu ma trận dịch chuyển này cũng tương tự vậy thì…
Đứng giữa ma pháp trận, tôi thả ra năng lượng không thuộc tính. Một luồng sáng bừng rực rỡ lên từ ma trận, và tôi dịch chuyển từ đó.
Khi tôi chậm chạp mở mắt sau khi bị lóa, tôi thấy một khu vườn. Có chim ca, hoa nở khắp vườn, và một cái mương với đầy hoa.
Dưới chân tôi là một cái ma trận tương tự với cái ở đáy biển, nhưng không có viên đá ma thuật nào để kích hoạt. Có vẻ như chỉ có thể đi từ một bên.
“Chủ nhân… Chúng ta đang ở đâu?”
“Ai mà biết được?”
Sau khi đi ra khỏi ma trận, tôi nhìn quanh vườn và thấy một người đang tiến về phía mình. Đó là … một cô gái?
Dần dần, hình dáng đó càng rõ hơn. Khi tôi thấy rõ,tôi nhanh chóng chuyển hướng nhìn đi chỗ khác.
Mái tóc màu xanh ngọc bích ngắn được cắt tỉa tỉ mỉ,làn da trắng như sứ, một đôi mắt vàng. Đó là một thiếu nữ với khí chất bí ẩn. Tuổi cô ấy chắc chỉ ngang với nhóm Elsie, tôi đoán thế, thật tốt.
Một cái nơ hồng nhạt trên cái áo khoác đen không tay. Chiếc tất chân trắng cùng với đôi giày màu đen bóng. Qúa tuyệt vời rồi.
Tuyệt, quá tuyệtttt!
“Hân hạnh được gặp ngài, tôi là [Francesca]. Tôi là người vận hành hệ điều hành của [Babylon Sky Garden].”
Vườn trời? Hệ thống điều hành? Tôi có rất nhiều thứ cần hỏi nhưng có một thứ quan trọng hết tôi cần hỏi ngay bây giờ!
“À… Thì…”
“Vâng. Có chuyện gì ạ?”
“Tại sao… cái kia… cô không mặc gì ở phía dưới…?”
Tôi đã chặn lại không nhìn, nhưng chỉ cần hơi lướt qua thôi cũng đủ rõ là cô ấy không mặc bất cứ váy hay quần gì cả.
Chỉ có một mẩu đồ trắng nhỏ ở đó, nhưng mà, đó là… Quần chíp của cổ đang lồ lộ ra kìa !!!
Tôi không hiểu gì cả. Cái khỉ gì thế này!?
…Nhưng mà, tôi xin cảm ơn!