Dường như vào lúc này, có vẻ như Lyon-san và nhóm chiến binh của anh ta đang nhận lệnh đóng quân đồn trú tại đây. Dù gì đi chăng nữa, sau vụ này, sẽ còn rất nhiều thứ phải hoàn thành và công việc sẽ đình trệ nếu chẳng có người nào từ Belfast lo những thủ tục hành chính. Với tư cách cận vệ của Yumina, một người lính lên tiếng rằng, tốt hơn hết là nên quay lại Belfast, nhưng Yumina dứt khoát từ chối, với lý do: hoàn thành công việc của chính mình đi.
Trong khi ấy trên thực tế, chúng tôi có ý định sử dụng “Cánh cửa thần kỳ” để trở về ngay lập tức, nếu họ đi cùng thì sẽ xảy ra rắc rối lớn. Khi rời đi, tôi đưa cho Lyon-san một bộ gương cổng thư (tôi mới đặt tên cho nó đấy). Mặc dù ở rất xa nhau, nhưng họ có thể gửi thư qua lại cho nhau hàng ngày. Nếu đưa một chiếc khác cho Olga-san thì họ sẽ liên lạc được với nhau ngay cả sau khi Lyon-san đã trở về Belfast. Anh ấy trông vô cùng căng thẳng khi được tôi trao cho chiếc gương. Thực lòng thì, tôi đã có ý định quẩy nhiệt hơn một chút cơ.
Thú Vương-heika, Thủ tướng Graz-san, Olga-san và Chiến binh Trưởng nói lời chào tạm biệt. Tôi muốn tạm biệt cả Rin và Pola nữa nhưng họ lại vắng mặt. Thật không may, nhưng đành chấp nhận vậy. Sau khi rời lâu đài, tôi mua vài món đồ lưu niệm cho bé Sue và những người làm thuê tại căn hộ của mình sau đó đi lấy toàn bộ hành lý. Mọi thứ còn lại chỉ là mở “Cánh cửa thần kỳ” và trở về Belfast……
“Xin lỗi, anh để quên món đồ lưu niệm.”
Tôi từ chối lời mời của mọi người và khi ở thị trấn tôi trà trộn vào dòng người sau đó vừa ẩn thân, vừa mở ứng dụng bản đồ và tìm kiếm cặp đôi ấy. N-to, mái nhà ở đằng kia, huh? Tôi dùng “Cường hóa” di chuyển lên trên đó trong tích tắc và xuất hiện trước hai người đó.
“!?”
“Fuwa!? Aa, chủ nhân?~ Đừng làm em bất ngờ như vậy chứ~”
Cặp đôi đeo mặt nạ chính là Lapis-san và Cecil-san. Họ là hầu nữ của chúng tôi, nhưng thực chất họ nhận lệnh trực tiếp từ Cha của Yumina, Quốc vương Belfast Bệ hạ. Hai cô gái đã cưỡng bức yêu cầu Lyme-san thuê mình và thành thật mà nói, tôi nghĩ mình chẳng cần trả tiền lương cho họ, nhưng họ hoàn thành rất tốt vai trò của hầu nữ, nên mọi chuyện đều ổn cả.
Nhưng tôi sẽ không trả tiền lương 10 ngày qua cho họ đâu. Tôi muốn họ đệ trình lên nhà vua thỉnh cầu cho khoản tiền đó.
“Sắp tới đây, bọn tôi sẽ sử dụng “Cánh cửa thần kỳ” để trở về nhà. Nhưng tôi nghĩ là đưa hai người về trước thì sẽ tốt hơn đấy.”
Họ đã quan sát tôi trong suốt thời gian qua, nên “Cánh cửa thần kỳ” có lẽ cũng đã bị lộ tẩy rồi. Tôi nói như thể họ đã biết về nó.
“Hoee? Về Belfast~?”
“Chắc chắn là nếu chúng em ở lại đây thì cũng sẽ tốn 10 ngày để trở lại đúng không….? Hẳn điều đó sẽ gây nghi ngờ cho Công chúa.”
“Tôi cũng nghĩ như vậy nên đã tới đây.”
Tôi vừa mỉm cười gượng gạo vừa mở “Cánh cửa thần kỳ”. Tôi đưa hai cô gái bước qua tia sáng và chúng tôi đã có mặt trong phòng khách tại căn biệt thự ở Belfast.
“Chào mừng trở về nhà.”
Gần đó là người quản gia Lyme-san của tôi, ông ấy hơi ngạc nhiên vì sự xuất hiện đường đột của chúng tôi nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại và bắt đầu lên tiếng.
“Cháu đã về, Lyme-san.”
“Cháu đã về ~”
“Cháu xin lỗi, chủ nhân đã phát hiện ra chúng cháu rồi ạ.”
“Ta thấy rồi.”
Lapis-san chỉ ra một điều hiển nhiên trong khi Lyme-san, trái lại, chỉ có thể mỉm cười gượng gạo đáp lại. Trước mắt, tôi bảo cặp đôi ấy thay đồ thành bộ đồng phục hầu nữ, và họ không thể làm điều đó ở đây được nên đã đi tới phòng thay đồ. Trong lúc đó, Lyme-san cúi đầu.
“Tôi xin lỗi. Chính Bệ hạ đã ra lệnh cho hai người họ tới đây ạ…”
“Tôi hiểu nỗi lo lắng của người cha dành cho con gái mình mà, vẫn đâu có nguy hại gì nên chuyện này ổn thôi. Lyme-san thực sự không thể từ chối đúng không?”
Phản bội gia chủ! Đó không phải là ý định của tôi. Tôi cũng chẳng mang tâm trạng ấy nữa. Nếu sự việc liên quan đến an nguy tính mạng của tôi hay xảy ra một mất mát to lớn thì lại là một câu chuyện hoàn toàn khác, nhưng lần này tôi không nghĩ họ lại được ra lệnh để làm thế. Thay vào đó, chẳng phải nên tăng số lượng vệ sỹ lên sao…. nope, không thể nào.
“Tôi sẽ thử giữ bí mật với Yumina và những người khác.”
Sau đó, tôi trở lại với mọi người để quay về nhà một lần nữa, và yêu cầu họ hành động như thể tôi mới về nhà lần đầu tiên.
“Chậm chạp – quá! Anh làm gì thế hả?”
Tôi sử dụng “Cánh cửa thần kỳ” trên mái nhà ở Misumido và khi trở lại chỗ mọi người, Elsie tức giận phàn nàn. Tôi đã lấp liếm chuyện này với vài điều thích hợp, và tôi một lần nữa mở “Cánh cửa thần kỳ” trong một con hẻm không có người lạ.
Khi trở về phòng khách căn hộ của chúng tôi, Lyme-san đang chờ sẵn với tư thế cúi chào.
“Chào mừng chủ nhân trở về.”
Khi Lapis-san và Cecil-san nghe thấy lời chào lần thứ hai của Lyme-san, cánh cửa bật mở và họ tiến vào trong bộ đồng phục hầu nữ.
“Chào mừng mọi người trở về nhà.”
“Chào mừng trở về nhà.”
“Tôi đã về đây. Lapis-san, Cecil-san.”
Chúng tôi vô tư chào hỏi nhau. Mọi người trở về phòng riêng của mình, và dường như đã đi tới phòng tắm để xóa tan đi nỗi mệt nhọc của chuyến đi. Chắc tôi sẽ vào sau vậy.
Trước đó tôi đã phân phát quà lưu niệm cho mọi người rồi. Tôi tặng Lyme-san một chiếc ghim cà vạt và khuy măng sét, hai tách trà khác màu cho Lapis-san và Cecil-san. Mặc dù cặp đôi nói rằng họ không thể nhận được, vì , tôi ép buộc họ phải nhận.
Tôi mua cho Julio-san và Clair-san một chiếc mũ rơm và quyển sách nấu ăn. Và, bộ trà cho cặp đôi đã kết hôn. Tôi lần lượt tặng hai người bảo vệ Tom và Huck những con dao được trang trí. Tôi sẽ đưa cho bé Sue món quà lưu niệm của mình vào hôm khác vậy. Tôi đổ người xuống chiếc giường trong phòng mình và nằm dạng ra. Nhưng làm thế thật là mất sức. Không những mệt mỏi về thể chất, mà ngao du trên miền đất xa lạ cũng khiến tinh thần phải chịu một gánh nặng đến bất ngờ. Khi nghĩ lại thì, thế giới này quả là một nơi bí ẩn. Nhưng qua chuyến đi, tôi đã nảy ra rất nhiều ý tưởng. Ví dụ như, liệu có thể gửi một vật gì đó được cường hóa tới Ishen bằng “Cánh cửa thần kỳ” và đi đến đó không… Tại sao không thử một lần, rồi sau đó xây dựng và lập trình một chuyến xe tự động nhỉ? Nhưng trước tiên tôi nên thử chế một chiếc xe đạp đã. Nó sẽ rất nổi bật. Sau đấy tôi có thể lập trình ứng dụng bản đồ để có thêm tính năng mục tiêu tự động. Tôi nghĩ đến rất nhiều điều mà mình có thể làm được.
Sau đó, một con Pola tự động hóa thì sao? Có lẽ tôi có thể chế tạo ra một thứ như vậy. Một con cánh cụt hay mèo nhồi bông … fua … buồn ngủ quá…
…. Oya? Tệ thật. Tôi vừa chợp mắt một lúc à? Tôi mệt hơn mình nghĩ. Thiếp đi mà quên cả thay đồ huh? Tôi cảm thấy nặng nề quá. Tôi nên đi đến phòng tắm và thư giãn trong làn nước nóng.
Tôi lấy hai chiếc quần lót dự phòng, một chiếc khăn tắm từ trong tủ ra rồi đi thẳng tới phòng tắm ở tầng một. Bồn tắm của chúng tôi to đến nỗi năm hay sáu người trưởng thành có thể ngồi vừa ở bên trong. Phòng tắm như vậy có vẻ hơi bị bự đấy.
Nhưng người khác đều là nữ cả nên họ thường vào cùng nhau, còn tôi thì độc chiếm tất cả cho riêng mình. Chỉ có Lyme-san và tôi là nam giới, nên chuyện này đâu thể tránh khỏi được. Tôi không thích vào cùng Lyme-san cho lắm.
“Bạn có thể gọi đó là một trong những thú vui xa xỉ mà.”
Tôi đến phòng tắm trong tâm trạng vui vẻ và mở cánh cửa phòng thay đồ với một tiếng gatcha.
“Eh?” x4
“……. Huh?”
….. Etto, ngay trước mắt tôi là Elsie, Lindsey, Yae và Yumina, tất cả đều mặc đồ lót. Của Elsie và Lindsey là một cặp có màu sắc dìu dịu với những dải ruy – băng nho nhỏ khác màu. Elsie thì hồng còn Lindsey thì lam. Chúng thuộc loại dây buộc ở bên cạnh. Kế tiếp là Yae đang mặc một chiếc khố và bó ngực. Đây là tiêu chuẩn ở Ishen à? Một màu trắng tinh khiết đến lóa mắt. Mảnh vải bó ngực được tẩy trắng đã bắt đầu nới lỏng ra nhưng theo một cách rất dễ nhận thấy. Người cuối cùng là Yumina, đang mặc một bộ đồ lót màu trắng không hề phô trương mà trông rất xa hoa với những diềm xếp nếp và ren, và có luôn cả dây buộc ở bên giống như của Elsie. Có lẽ đây là loại thông thường nhất ở thế giới này… Chỉ có một khoảnh khắc ngắn ngủi để suy nghĩ về điều này thôi. Tôi không nhớ mình đã sử dụng “Gia tốc”.(Edit: Đề nghị đồng chí Trans tìm ảnh minh họa, nếu có)
“Kya —————— !!!!!?” x4
“Wa —————— !!!!!!?”
Khi mọi người hét lên tôi mới định thần lại, rốt cuộc thì đó là một tiếng thét thất thanh đến khủng khiếp đến. Có phải tôi vừa nhìn chằm chằm vào họ một cách buông thả không!? Elsie đẫm nước mắt tung một cú đấm về phía tôi. Umm Elsie-san, đòn ấy không hề có “Cường hóa” đúng không? Tôi lãnh trọn một chấn động kinh hoàng ở một bên đầu, và ngất ngay tại chỗ.
“Chắc chắn chúng em đã quên khóa cửa phòng thay đồ lại, chúng em đã sai ở đó, nhưng kể cả vậy!”
“Lẽ ra anh nên cẩn thận hơn degozaru.”
Tôi ngồi ở thế seiza và bị bốn người vây quanh. Từ nãy đến giờ họ đã liên tục thuyết giáo tôi không ngừng nghỉ.
“Anh cứ chắc mẩm là mấy cô nàng bọn em đã xong rồi chứ…”
Dường như sau khi tất cả mọi người trở về phòng mình, bọn họ đều cảm thấy buồn ngủ. Lúc thức dậy thì họ vội vàng tới phòng tắm và cuối cùng thì tụ tập lại với nhau, và vừa mới cởi bỏ y phục khi tôi bước tới. Thật là tệ… Mà, cũng không hẳn thế đâu, đúng không nhỉ?
“Anh có để tâm không vậy?”
“Eh? Ah, có!”
Lindsey nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt đầy khinh bỉ. Vì thường ngày cô ấy rất ngoan ngoãn nên có một sự ép buộc kỳ lạ.
“Có thể em sẽ thích nếu anh tiến hành từng bước một cách đúng đắn trước…”
Em nói là hành động à, Yumina-san. Đừng nói những điều không cần thiết ấy khi đang đỏ mặt chứ. Nếu cẩn thận hơn thì tôi đã tránh được rồi, nhưng quả thực là tôi đã cố tình ngắm họ. Nhưng tôi đâu có quyền gì để bào chữa chứ…
Sau đó, họ tiếp tục thuyết giáo tôi, rất lâu sau nửa đêm tôi mới được trả tự do. Đêm ấy, tôi hoàn toàn không thể nào ngủ được. Mỗi khi nhắm mắt lại tôi đều nhìn thấy họ…. Đau thật, nhưng quả là một ngày tuyệt đẹp!