“Chúng tôi là “Esupion”. Sỹ quan tình báo nhận lệnh trực tiếp từ Bệ hạ, Quốc vương Belfast”
“Bệ hạ á?”
“Vâng. Chúng tôi được giao việc bảo vệ công chúa”
Lời giải thích của Lapis-san nghe cũng hợp lý. Là công chúa của đất nước, tôi nghĩ là sẽ có một chính sách không can thiệp, nhưng sự thật lại là thế hử? Bảo vệ Yumina trong bóng tối sao?
Đúng là tôi đã nghe thấy vài tiếng động từ trên trần quán trọ “Ngân nguyệt”… Tôi vốn nghĩ đó chỉ là vài con chuột thôi nhưng có lẽ là nhóm Lapis. “Esupion” chắc là tương tự như người trông vườn hay gián điệp chăng?
“Hai người là những vệ sỹ duy nhất à?”
“Không đâu~. Có một số người khác nữa~ Nhưng họ đều là nữ giới.”
Cô hầu gái còn lại trả lời câu hỏi đó và Cecil-san bỏ mặt nạ ra và nở một nụ cười rất tự nhiên. Tất cả họ đều là nữ giới ư? Nếu họ đang lén lút ẩn nấp quanh các bức tường, tôi cần nghĩ đến sự riêng tư và thay đổi, điều đó sẽ thích hợp hơn.
“Ý tôi là, suốt khoảng thời gian qua sao? Kể từ khi ở Belfast à?”
“Rốt cuộc thì đó là nhiệm vụ của chúng tôi mà.”
“Nhắc mới nhớ, lúc tôi trở về nhà với “Cánh cửa thần kỳ”thì hai người không hề có mặt ở đấy. Và, đó là âm mưu với Lyme-san sao?”
“Đúng vậy ~”
Họ đã cho tôi vào tròng thành công rồi à? Tôi thực sự muốn nghe xem liệu câu chuyện họ trực thuộc một hội hầu gái có đúng hay không. Đó là một kỹ năng cần thiết để hoạt động ngầm… gần như mọi cô gái “Esupion” đều là thành viên.
“Ah, vậy khi chúng tôi đang chiến đấu với con hắc long, có lẽ nào người phóng con dao chính là…”
“Cecil đấy ạ. Cô ấy là một chuyên gia phóng dao.”
“Ehehehe~ Không tuyệt đến mức ấy đâu.”
Cecil-san đỏ bừng hết cả mặt lên rồi kìa. Con người mịn màng này ư (Trans: chắc nói làn da)…? Thực sự bạn không thể đánh giá một người qua thái độ của họ đâu.
“Mọi người đã dự tính gì cho tương lai chưa?”
“Chúng tôi sẽ tiếp tục bảo vệ Yumina-sama trong bí mật… nhưng, chủ nhân, chúng tôi có một đề nghị…”
Lapis-san vừa nhìn tôi vừa ngập ngừng không nói. Làm ơn đừng dùng đến từ “chủ nhân” nữa mà…
“Xin đừng nói cho công chúa thân phận của chúng tôi.”
Aa, làm người bảo vệ thầm lặng mà bị vạch trần thân phận thì quả nhiên sẽ thật tệ hại phải không?
“Nếu sự thật về việc chúng tôi bảo vệ Công chúa bị lộ, người sẽ rất tức giận với Đức vua, ngài biết rồi đấy.”
Đó là lý do huh…? Mọi chuyện cũng giống như bạn nói với con gái rằng mình rất tin tưởng con bé, gả nó đi, nhưng thực sự lại chẳng hề tin nó một chút nào.
Giữ bí mật việc này cũng đâu khó khăn gì. Tạm thời trong lúc này, tôi chia tay với cặp đôi ấy và trở về bên Yumina.
Tôi thuật lại mọi thứ cho Kohaku bằng con đường ngoại cảm, nhưng nói dối với Yumina và Lindsey rằng “Bọn chúng đã chạy thoát.” Thực ra đúng là họ đã sử dụng thứ bột mù ấy để biến mất. Mấy cô gái trưng ra một bộ mặt trông khá là bí ẩn, bằng một cách nào đó tôi đã lừa họ trót lọt và rồi chúng tôi trở về tòa lâu đài vào hôm ấy.
Ngày hôm sau, hai Nhà vua đã gặp mặt nhau để tổ chức cuộc họp đồng minh giữa Belfast và Misumido.
Bởi vì đó là hội nghị thượng đỉnh, nên đã xảy ra một chút tranh chấp về việc ai sẽ đi đâu. Cuối cùng, vua Belfast sẽ tới Misumido, đồng thời được đưa trực tiếp đến phòng họp dưới sự chứng kiến của mọi người.
Tham dự hội nghị bên phía chúng tôi gồm Lyon-san, nhóm của tôi và các hiệp sĩ đã đến từ Belfast, bên Misumido gồm Thú vương-heika và Thủ tướng Graz-san, cùng vài thành viên thuộc biệt đội chiến binh, và người sói Garun-san.
Tôi mở “Cánh cửa thần kỳ” trên chiếc gương, từ bên trong, vua và người em trai của người, Công tước Olutorinde xuất hiện.
Không ai có thể giấu sự ngạc nhiên của mình khi chứng kiến khung cảnh hai người bước xuyên qua một tấm gương, tất nhiên chỉ trong giây lát mà thôi, và theo lẽ dĩ nhiên, hai vị vua của hai nước gặp mặt nhau.
“Chào mừng đến Misumido, Quốc vương Belfast.”
“Chúng tôi muốn bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc trước lời mời của ngài, Quốc vương Misumido.”
Họ bắt tay với nhau. Với việc đây là một hội nghị bí mật giữa các quốc gia, những kẻ ngoài cuộc như bọn tôi rời khỏi căn phòng.
Tôi xin lỗi vì thất lễ và bước ra ngoài hành lang. Chỉ mong rằng hội nghị diễn ra tốt đẹp.
Và từ phía tiền sảnh vang lên những tiếng bước chân lảo đảo của con gấu nhồi bông biết đi, Pola cùng với Rin. Và như thường lệ cô ta đang mặc bộ trang phục goth loli màu đen.
“Có vẻ như Quốc vương Belfast đã đến”
“Un, vừa mới đây thôi. Lúc này thì họ đang họp rồi.”
Rin vừa chỉ vào cánh cửa có lính gác ở hai bên vừa đáp lại.
“Và, có muốn trở thành tập sự của tôi không?”
“Tôi đã nói là không muốn rồi mà.”
Kể từ thời điểm đó Rin đã liên tục nỗ lực biến tôi trở thành môn đồ của cô ta. Cuối cùng cô ấy nói tôi nên trở thành một tập sự tạm thời. Chờ đã, vậy thì còn không bằng cả đệ tử nữa à?
Pola ở gần đó ra hiệu “Hãy đến đây” như một lời mời.
“Kể ra Pola đúng là rất sống động mặc dù nó chỉ là một con gấu bông… Cứ như thể là nó là sinh vật sống vậy.”
“Đó là vì tôi đã cho nó một loại chương trình như vậy. Trong gần 200 năm nó đã tự làm rất nhiều việc rồi. Ngay cả một con người sẽ khóc nếu họ bị tổn thương, cậu sẽ nổi giận nếu bị ai đó chế giễu phải không?”
200 năm huh? Vô số các chương trình tích lũy lại đã khai sinh ra thứ này một cách tự nhiên sao?
Nếu tôi tạo ra được một con búp bê hình người với “Tạo hình” và cho nó một phép “Lập trình” thì nó không phải là một thứ gì đó giống như một android giả? Đó là những gì tôi nghĩ, nhưng… nó sẽ mất 200 năm… Tôi không thể cứ sao chép “Lập trình” của Pola được đâu, bạn biết đấy.
Sau khi tôi nhìn chằm chằm nó một cách đầy nghi hoặc, Pola lùi lại một chút. Nó cũng đã được “Lập trình” để làm điều nàynữa.
“Nhân tiện, Pola đã hoạt động trong 200 năm qua, nhưng trông nó chẳng hề cũ kỹ một tẹo nào cả.Cô tái tạo nó à?”
“Không. Tôi đã sử dụng ma thuật phi thuộc tính “Bảo vệ” lên nó. Phép này cung cấp phòng hộ cho vài vật thể đến một mức độ nhất định. Bất kể là bụi bẩn, hỏng hóc, hay sâu bọ, Pola đều sẽ miễn nhiễm.”
Phép thuật bảo vệ huh? Thật tuyệt vời vì nó đã duy trì trong trạng thái này được 200 năm rồi. Nếu dùng lên quần áo thì sẽ không cần giặt giũ gì cả. Nếu niệm lên chính cơ thể mình thì sẽ không cần phải tắm nhưng …… Tôi nghĩ cái gì đó sẽ kết thúc. Ngay cả khi không có bất kỳ vết bẩn nào, thì tắm vẫn mang lại một cảm giác mới mẻ.
“Ý tôi là, Rin có thể sử dụng một số phép thuật phi thuộc tính. “Bảo vệ” và “Lập trình”, cũng như phép “Chuyển giao” từ Charlotte-san nữa à?”
“Tộc tiên sở hữu năng khiếu phép thuật phi thuộc tính rất cao. Thay vì thế, nếu nói rằng không có tộc tiên nào không thể sử dụng phép thuật phi thuộc tính thì tốt hơn. Dù vậy thì tôi cũng chỉ có thể sử dụng bốn phép mà thôi.”
Một người mà dùng được một phép thuật phi thuộc tính đã là tốt rồi, nhưng mà có thể sử dụng đến bốn phép á? Tuyệt vời thật đấy. Hình như tôi nói điều đó thì không phải đạo lắm nhỉ? Phép thuật phi thuộc tính cuối cùng của Rin làm tôi cảm thấy rất hứng thú.
“Touya-dono. Quốc vương Belfast đang cho gọi ngài. Xin mời đi lối này.”
Cánh cửa phòng họp mở ra và tôi nhìn thấy gương mặt của Thủ tướng Graz-san từ bên trong. Tôi bước vào như được triệu tập, và hai vị vua nhìn tôi.
“Touya-dono. Các cuộc đàm phán đã kết thúc mà không bị trì hoãn, cảm ơn cậu. “
“Thật tuyệt.”
Tôi cảm thấynhẹ nhõm với những lời của Quốc vương Belfast. Thế này thì nhiệm vụ của tôi hầu như đã hoàn thành rồi.
“Vậy thì, chúng ta sẽ trở lại Belfast. Ta sẽ giao phần còn lại cho cậu. Vua Misumido, làm ơn thứ lỗi.”
Sau lời chia tay nhẹ nhàng, tôi bí mật sử dụng “Cánh cửa thần kỳ” và hai người họ lại biến mất vào trong gương một lần nữa. Sau khi hai người rời khỏi, tôi lập tức hành động sau khi đã sắp xếp xong. Tôi lấy ra một cái búa trước sự chứng kiến của mọi người, và đập vụn tấm gương thành từng mảnh.
“To Touya-dono!? Cậu làm gì vậy…!?”
“AA-ổn thôi. Xin hãy chiêm ngưỡng.”
Tôi quay lưng lại với Graz-san và tập trung vào đống mảnh gương vỡ, cùng những chiếc thùng gỗ và sử dụng phép thuật.
“Tạo mẫu.”
Các mảnh gương và thùng gỗ biến thành một cặp gương hình chữ nhật nhỏ. Rộng khoảng 2cm và dài khoảng 15cm. Sau đó, tôi bí mật cường hóa một chiếc với “Cánh cửa thần kỳ”.
“Tấm gương ở đây sẽ được kết nối với chiếc ở Belfast. Sau này, khi có quan trọng chỉ cần bỏ một bức thư ở đây và nó sẽ được chuyển đến đó. Ah, tất nhiên, nếu mọi người đang tự hỏi xem đây có phải hàng thật hay không thì có thể chuyển thử một một tài liệu sang phía bên kia.”
“Thật vậy. Vốn dĩ là cần 20 ngày để báo cáo mà giờ chỉ trong nháy mắt đã hoàn tất sao? Thực sự vô cùng tiện lợi. Chúng ta sẽ để cả hai quốc gia hưởng lợi từ nó.”
Khi Thú vương-heika nhận được mảnh gương nhỏ, ông mỉm cười. Chuyện này đã kết thúc công việc của tôi rồi.
Được, vậy thì, chúng ta sẽ về nhà chứ? Mặc dù cũng sở hữu một căn biệt thự nhưng tôi chẳng được thưởng thức nó bao nhiêu cả. Tôi muốn sống chậm một chút sau vụ này.