Mua áo choàng xong, tôi đến một nhà hàng gần đó và thưởng thức một bữa ăn nhẹ, sau đó thì ghé sang cửa hàng Phép thuật Luka. Alma cùng những người khác đã không còn ở đó nữa.
Tôi đi vào cửa hàng và mua một cuốn sách liên quan đến Phép thuật tính Vô. Trong trường hợp là sáu loại thuộc tính bình thường thì khi đó người ta sẽ tậu về một cuốn sách pháp thuật từ cửa hàng, học những Phép đó, thực hành và biến nó thành của riêng mình. Tuy nhiên, pháp thuật vô thuộc tính là loại “cá nhân”. Thế nên nó chẳng có giống như thế.
Nó bao gồm tất cả các pháp thuật hiếm có trên toàn thế giới cũng như một vài biến cố Ma pháp thú vị. Cái món tôi đang cầm này dĩ nhiên hầu hết đều là Phép thuật tính Vô. Với riêng tôi, thứ này là vô giá.
Hơn thế nữa nó lại chẳng đắt là bao. Tất nhiên là phải thế rồi. Đây không phải là sách Ma pháp xài để học mà chỉ là một cái gì đó đọc giải trí thôi.
Sau đó những gì còn lại là mua quà lưu niệm cho Mika. Tôi đã mua một ít bánh quy và quyết định quay lại gặp những người khác. Trời sẽ nhanh tối lắm.
“Ah, cuối cùng cũng đến. Chậm quá đó!”
“À rế? Mọi người đến sớm thế? Vẫn chưa đến giờ hẹn cơ mà?”
Chiếc xe đang ở ngay trước cửa quán trọ và ba cô gái đang ngồi ở chờ ở đó, xếp bên cạnh là cả núi hành lý. Chính xác thì mấy cô mua bao nhiêu vậy?
“Oh-? Gì thế Touya, cậu đã mua cái áo choàng đấy à?”
Với một giọng điệu trêu chọc, Elsie đánh giá thứ mà tôi mua.
“À, đây là một cái áo khoác được bỏ bùa pháp thuật. Nó giảm đi toàn bộ thuộc tính tấn công của pháp thuật. Nó cũng có cả khả năng chịu chém, cách nhiệt và chống lại các hiệu ứng dị thường nữa.”
(Trans Eng và Edit: Một chiếc áo choàng OP cho các nhiệm vụ…)
“Giảm tất cả thuộc tính, thật tuyệt vời …. Nó bao nhiêu thế?”
“Tám đồng tiền vàng”
“Đắt quá! … Nhưng mà nó lại có khả năng như vậy… giá cả chắc cũng không hẳn là đắt nhỉ.”
Có vẻ như Elsie bị loạn trí về giá trị của mấy đồng tiền cmnr.
Mọi người tụ tập lại với nhau, chúng tôi leo lên xe và ngồi xuống. Yae giữ dây cương ngựa trong khi tôi được bao quanh bởi toàn là gái; bởi vì khu vực chỗ ngồi rất là nhỏ nên tôi đành phải ngồi đằng sau Yae – người đang ngồi trên ghế lái ở đằng trước.
Tôi có thể sử dụng cổng từ đây và quay trở lại Leaflet ngay lập tức nhưng lại không muốn thu hút sự chú ý. Vì thế cả bọn đã bỏ ra chút thời gian của mình để rời khỏi Thủ đô.
Chúng tôi không xuất trình mấy cái huy hiệu nên chả có mấy vấn đề khi rời khỏi Thủ đô cả.
Khi chúng tôi đi được một đoạn khá xa và nhìn lại Thủ đô thì chỉ còn rất nhỏ, tôi nói Yae dừng xe lại.
“Anh định làm gì ở một nơi thế này vậy de gozaru?”
Yae chẳng biết về cổng dịch chuyển hỏi.
“Chúng ta nên đi xa khỏi thành trấn một chút trước khi ra tới đường lớn chứ nhỉ?”
“Ừ, có lẽ như thế là tốt nhất đấy.”
Nghe theo lời của Elsie, tôi tập trung lại Ma lực đồng thời mường tượng ra hình ảnh của vị trí đó…
“Cánh cổng.“
Một cánh cổng ánh sáng xuất hiện ở trước mắt chúng tôi, vừa đủ rộng để cho cỗ xe đi qua.
“G-Gì đây de gozaru!? Cái này là !?”
“Được rồi, đi tiếp nào.”
Bối rối, Yae vội vàng di chuyển chiếc xe tiến về phía trước. Ở phía bên kia cánh cổng, mặt trời đang khuất dần sau ngọn núi phía tây Leaflet.
“Tiện lợi thiệt. Cái Ma pháp này ý.”
“Khoảng cách năm ngày đi xe ngựa giờ chỉ thành trong nháy mắt…”
“Chỉ có điều không thể dẫn đến nơi mà tôi chưa bao giờ đến cả.”
“Thế, chuyện gì, vừa xảy ra vậy degozaru !?”
Mặc dù còn đó là Yae vẫn chẳng hiểu được điều gì đã xảy ra, cả bọn đã được lấp đầy bởi cảm giác nhẹ nhõm khi về tới nhà.
Vì trời cũng đã gần tối, chúng tôi quyết định báo cáo lại cho Zanakku vào ngày hôm sau.
Chúng tôi dừng xe ở phía trước quán “Mặt trăng bạc” và định chào hỏi Mika-san ngay khi bước vào cửa hàng. Đúng thật là chẳng có gì phải thay đổi tại quán trọ lúc tôi rời đi, chỉ duy khi mở cánh cửa ra thì có một thứ khác biệt so với thường lệ.
“Chào mừng quý khách. Quý khách muốn ở qua đêm à?”
Từ phía bên kia quầy lễ tân, đối diện với chúng tôi là một thân hình lực lưỡng với bộ ria mép hung đỏ, là đàn ông.
….Ể? Ai đây?
“… Um… Chúng tôi đang thuê phòng ở đây… Chúng tôi vừa trở về từ một nhiệm vụ…”
“Ah, ra là quý khách đã ở đây trước rồi sao? Xin lỗi, ta không nhìn thấy cậu trước đây.”
“Umm, thế Mika đâu rồi?”
“Hở? Mấy cậu quay lại rồi à? Đi nhanh quá ta.”
Mika xuất hiện từ nhà bếp, người vẫn đang đeo một chiếc tạp dề.
“Mika, người này là ai vậy?”
“Ah, cậu chưa gặp ông ấy đâu nhỉ. Ông ấy là cha tôi.Ổng đổi chỗ với tôi trong khi cậu đi vắng “
“Ta Doran. Rất vui được gặp cậu”
Tôi theo phản xạ nắm lấy bàn tay đang giơ ở ngay trước mặt. Màu tóc của họ trông khá giống nhau cả tính cách của họ cũng vậy nốt, mà cũng chả có ai lại quan tâm đến mấy cái chi tiết vụn vặt làm gì… mặc dù nó cũng may khi khuôn mặt của họ nhìn không giống nhau cho lắm.
Doran đã đi về phía nam để mua các loại gia vị. Ở đây người ta chả có gì hơn ngoài muối với hạt tiêu. Ông ta còn mua nó đủ cho các cửa hàng khác ở xung quanh thị trấn nữa kìa.
“Ah, vậy thì Doran, tôi có thể yêu cầu ông một phòng cho cô gái này không?”
“Chắc chắc rồi”
Tôi đẩy Yae về phía quầy. Trong khi cô ấy đang xử lý các thủ tục, phần còn lại của chúng tôi là mang vác đồ lên phòng. Elsie người quay lại xe đã trở lại.
“Ah, Mika, đây là quà lưu niệm.”
“Oh, cảm ơn cậu. Thủ đô trông như thế nào.”
“Nó rất lớn. Và có rất nhiều người dân.”
Trong khi nhận bánh lưu niệm Mika cười hỏi.
Thành thật mà nói chúng tôi đã trở lại ngay lập tức, thậm chí còn không mất đến một ngày. Nếu chúng tôi sử dụng cổng để quay lại, lần sau chúng tôi muốn dành nhiều thời gian nhìn ngó xung quanh hơn nữa.
Trong bữa tiệc trở về an toàn, Mika đã chiêu đãi chúng tôi ăn tối. Mặc dù, chúng tôi ăn khá nhiều những thứ mà Mika đã làm rồi, Yae lại mới ăn vài dăm ba lần đồ chúng tôi nấu. Hiệu suất năng lượng của cô nàng khá thấp, tệ thật. (Edit: Nguyên văn tiếng anh là fuel economy, ám chỉ việc cô nàng samurai Yae này ăn nhiều hơn người bình thường nhưng vẫn làm việc ngang họ) Mika và Doran đã rất ngạc nhiên.
Sau đó chỉ Yae là có thêm thức ăn tính tiền đưa vào phòng cô ấy. Chả có gì lạ cả…