Chương 2: Bệnh Viện Tâm Thần Trung Ương

Nguyễn Nhạc đứng lên truy hỏi.

“Rốt cuộc như thế nào, chuyện xảy ra khi nào?!”

Nghe vậy, vị binh sĩ này cẩn thận hồi báo:

“Thưa Vua, là Lữ võ quan gặp phải thích khách ám sát, dựa theo tin tức cấp tốc truyền về sự việc diễn ra cách đây năm ngày. Rất nhiều binh sĩ nhìn thấy các thích khách do Nguyễn Ánh dẫn đầu, đi theo chúng còn có một nhóm quân Xiêm La (Thái Lan). Khi Lữ võ quan đang thao luyện binh sĩ thì kẻ địch bất ngờ thừa cơ ập tới, Nguyễn Ánh chỉ huy quân Xiêm La cầm chân các binh sĩ rồi ra lệnh cho thích khách vây giết Lữ đại nhân, sau khi liều mạng thoát khỏi vòng vây thì ngài ấy đã chạy lên núi nương nhờ địa thế phức tạp nơi đó để tránh né phục kích, cho đến bây giờ tin tức không rõ!”

“Bành!!!”

Nguyễn Huệ tức giận đấm thẳng xuống bàn khiến nó chia năm xẻ bảy, tức giận hét lớn: “Lại là tàn dư của gia tộc Chúa Nguyễn, mẹ cái lũ lưu vong này, Nguyễn Ánh mày can đảm lắm, còn dám trở về!!!”

“Huệ, em bình tĩnh lại đi, ngay bây giờ lập tức dẫn quân xuôi nam phải tìm cho bằng được tin tức của Lữ, nhất định sống phải thấy người chết phải thấy xác. Thật không ngờ, tên Nguyễn Ánh này sau khi đào vong lại cấu kết với người Xiêm La.”

Nguyễn Nhạc bình tĩnh phân phó, dù giọng nói rất nhẹ nhàng nhưng ánh mắt dường như muốn phun ra lửa đã bán đứng nội tâm của vị này.

“Em biết rồi anh cả, nếu Lữ gặp phải chuyện gì không may thử coi, em sẽ đưa quân đánh thẳng vào Xiêm La...”

Nguyễn Huệ nói rồi tức giận quay người rời đi.

242 năm sau.

Thành phố Biên Hoà, tỉnh Đồng Nai, Việt Nam 2020.

Bệnh viện tâm thần trung ương 2, đường Nguyễn Ái Quốc.

Một chiếc ô tô VinFast Lux A2.0 ngoại thất màu hồng sang trọng ngừng lại trước cổng bệnh viện.

Bác bảo vệ già dường như đã quá quen thuộc người tới nên cũng không hỏi nhiều mà chỉ cười đi ra đẩy mở cổng sắt.

Chiếc siêu xe chầm chậm lăn bánh đi lên được một chút thì ngừng lại ở giữa cổng, lập tức kính xe được kéo xuống khiến nó phát ra một tiếng rè~ kéo dài, ngay sau đó lộ ra khuôn mặt trắng noãn của một cô gái tóc dài đang đội nón kết trong chiếc kính râm, đang cầm lái.

“Bác Tuấn, cháu có mang theo trái cây tặng bác nè!”

Vừa cười nói, cô gái vừa cầm lấy một túi nilon từ trong xe đưa ra.

Bên ghế phụ, một cô gái khác cũng đi theo nhô đầu ra vãy tay hô: “Chào bác Tuấn nhé!”

Đây là một cô gái có mái tóc ngắn, khuôn mặt cũng trắng trẻo xinh xắn không kém, tính cách mười phần năng động.

Bác bảo vệ cũng không từ chối, tươi rói tiến lên nhận lấy túi nilon, bên trong đựng vài quả táo đỏ cùng một chùm nho mỹ. Đưa tay cầm lấy túi, ông nhìn cô gái tóc ngắn cười đáp lại:

“Chào cháu Hân Nhiên nhé!”

Sau đó một tay xách một tay nâng lên túi nilon, cười nói với cô gái tóc dài đang điều khiển tay lái kia: “Ông cảm ơn cháu nhé Huyền Anh, mỗi lần tới đây cháu đều mang theo trái cây tặng ông làm ông ngại quá.”

“Thưa bác, không có gì đâu bác ạ, ông nội cháu nếu lại có đi ra ngoài nhờ bác chú ý trông nom hộ cháu nhé, cháu cảm ơn bác rất nhiều là đằng khác!”

“Cái này chuyện nhỏ thôi, ông sẽ chú ý giùm cho cháu!”

“Vậy cháu cảm ơn bác nhiều nhé, thôi con đi vào thăm ông nội đây ạ!”

Huyền Anh cười phất phất tay, kéo lên cửa kính rồi cho xe lăn bánh di chuyển vào trong.

Nhìn theo ô tô chạy hướng vào bãi, ánh mắt bác bảo vệ không kìm nén được có chút hâm mộ, nghe bảo rằng chiếc xe sang trọng này có giá hơn 1 tỷ vnd, thật làm cho người hâm mộ, trong khi chủ nhân của chiếc xe là cô bé Huyền Anh vẫn còn đang trong tuổi ăn tuổi học mà thôi.

Bác bảo vệ cũng nghe cháu mình nói qua, cái này người ta gọi là rich kid gì gì đó.

Ông khẽ thở dài một tiếng ai oán, kéo cổng sắt đóng lại, định tiếp tục bận rộn công tác của mình.

Nhưng khi ông chưa kịp quay người đi vào chốt bảo vệ, thì bỗng chú ý tới trước cổng một chàng trai biểu hiện thấp thỏm, cả người rách rưới dơ bẩn đi ngang qua.

Một bộ áo vãi cổ trang.

Đặc biệt là cách chàng trai này ăn mặc, thật sự ông ta không thể diễn tả được thành lời, chỉ có thể nói nó có vẻ không theo kịp thời đại cho lắm, nhất là mái tóc dài đã xoã tung trông như cổ nhân kia.

“Anh bạn trẻ, đứng lại đó!”

Ông ta kêu gọi một tiếng, trong thấy chàng thanh niên kia dừng lại ngơ ngác nhìn mình thì không nói một lời, vội vã chạy một mạch vào chốt bảo vệ bên cạnh cất đi túi xách đựng trái cây sau đó chạy ra cùng một cây dùi cui cao su.

Bác bảo vệ gõ cây dùi cui vào cổng sắt khiến nó vang “boong boong” vang lên, rồi chỉa thẳng nó vào chàng trai, khuôn mặt nghiêm túc dò hỏi:

“Cậu con cái nhà ai, từ đâu đến, giờ đang tính đi đâu?”

“Lữ từ con suối bên cạnh đến, hiện tại cũng không biết mình muốn đi đâu!”

Chàng trai khom mình đứng chắp tay nói.

Hiển nhiên chàng trai này chính là Nguyễn Lữ.

Bác bảo vệ trông thấy biểu hiện này chỉ có thể hít sâu một hơi, con suối bên cạnh đương nhiên ông ta biết chứ, nó là Suối săn máu, quan trọng là nước ở đấy rất dơ và đã bị ô nhiễm nặng.

Mà từ đã, chuyện đó không quan trọng.

“Cậu nói mình sống ở đó?”

“Lữ không hề nói vậy...”

“Vậy tại sao cậu nói mình đến từ đó?”

“Lữ thật ra cũng không biết rõ bằng cách nào mình xuất hiện ở đây.”

“Chứng minh nhân dân của cậu đâu?”

“Chứng mình cái gì cơ?”

“Chứng minh nhân dân!”

“Lữ không hiểu!”

Nguyễn Lữ mờ mịt lắc đầu.

Bác bảo vệ lại hít một hơi thật sâu, dùng ngón tay chỉ vào dòng chữ được điêu khắc của bệnh viện ngay bên cạnh.

“Biết đọc sao?”

“Đây là chữ?”

Nguyễn Lữ ngạc nhiên.

Nếu là tiếng nôm có thể anh ta sẽ biết.

“Nơi này là bệnh viện tâm thần trung ương 2!”

“Ừ?”

“Có rất cao khả năng là mái ấm mới của cậu!”

“Là nhà sao? Ngài đừng trêu chọc Lữ, Lữ biết nhà mình ở đâu chứ.”

“Vậy cậu nói tôi nghe coi, nhà cậu ở đâu?”

“...”

Nguyễn Lữ nhìn quanh một vòng rồi cúi đầu trầm mặc.

“Bớt nói nhiều, cậu làm tôi thấy rất hoang mang, giờ theo tôi đi vào trong, các y bác sĩ sẽ kiểm tra cho cậu để coi cậu có bệnh tình gì hay không!”

Bác bảo vệ giơ tay ra nắm lấy vai áo của chàng trai và muốn lôi kéo cậu ta đi theo mình.

Nhưng để cho ông bất ngờ là dù bản thân có dùng sức như thế nào đi nữa, chàng trai vẫn không nhúc nhích một chút nào.

Nguyễn Lữ ngẩng đầu lên, phất tay một cái hất ra cánh tay của bác bảo vệ.

Hành động thiếu tôn trọng người già này quả thật khiến cho bác bảo vệ có chút nổi nóng nha.

Chỉ thấy bác ấy giơ lên cây dùi cui muốn gõ nhẹ lên đầu Nguyễn Lữ. 

Làm sao Nguyễn Lữ có thể để cho đối phương được như ý? Chỉ thấy anh ta nhẹ nhàng nghiêng người né tránh.

Bị vồ hụt, bác bảo vệ cảm thấy chính mình có chút xấu hổ.

Bảo vệ thì không cần mặt mũi à?

Người lớn tuổi dậy dỗ còn dám trốn tránh?

Không biết kính lão đắc thọ là gì à?

Nhấc lên cây dùi cui một lần nữa, bác bảo vệ tăng nhanh tốc độ và tiếp tục gõ.

Nguyễn Lữ lại tiếp tục né.

Cứ như vậy một người gõ một người né trước cổng bệnh viện.

Bác bảo vệ thấy mình không làm gì được đối phương đành hậm hực ném ra một câu:

“Các hạ võ công cao cường, lão hủ bái phục, có giỏi đừng đi đâu hết!”

Sau đó dùng dằng bỏ chạy vào trong.

Không cần nói cũng biết, bác bảo vệ muốn gọi người ra hỗ trợ.

Chỉ có thể nói người lão nhưng tâm không lão, biết đánh không lại vội kêu năm trăm anh em áp trận.

Nguyễn Lữ nhíu mày, cảm thấy người này thật khó hiểu, anh đưa tay phủi phủi đi nước bùn trên người sau đó đứng thẳng chắp hai tay sau lưng.

Bộ dạng Lữ không ngại va chạm.

Đáng tiếc, nếu không phải khắp cả người dơ hề hề thì phong phạm cao thủ đã được bầy ra một cách hoàn mỹ.

Bác bảo vệ chỉ vừa mới rời đi mà thôi, bỗng nhiên từ bên trong bệnh viện một ông lão khác, râu tóc trắng bệch trong điệu bộ lén lén lút lút đi ra.

Có vẻ như ông lão vụng trộm núp ở một bên đã lâu và chỉ chực chờ cơ hội này.

“Lão phu Lê An, thái thượng hoàng của Lê quốc hoàng triều, hân hạnh được quen biết vị anh hùng hào kiệt này!”

Ông lão một tay sau lưng, một tay trước bụng, ngẩng đầu ưỡng ngực chậm rãi đi ra, nếu không phải do quần áo bệnh nhân trên người quả thật khí thế này kẻ tám lạng người nửa cân.

Nguyễn Lữ nghe vậy khắp khuôn mặt đều viết lên kinh ngạc, không nghi ngờ gì vội vàng đáp lễ: “Tiểu sinh họ Nguyễn tên Lữ, tham kiến thượng hoàng...”

Nguyễn Lữ chưa bao giờ nhận luyện võ là niềm vui, chỉ thích nghiên cứu văn học và tôn giáo nên lúc này tự cho mình là tiểu sinh.

Tiếp theo nét mặt tò mò hỏi.

“Chẳng hay Lê thái thượng hoàng đặt nền móng hoàng triều ở đâu, tại sao Lữ chưa từng nghe qua.”

“Việc này kể ra cũng thật dài dòng, rời đi chỗ này tìm một nơi tâm sự rồi tôi sẽ kể cho cậu nghe!”

Ông lão tên Lê An len lén nhìn về sau như sợ bị người bám đuôi, rồi quay sang nhìn Nguyễn Lữ thúc giục nói.

Và thế là cả hai kết bạn mà đi.

Lê An chán ngấy hương vị của thành phố, đặc biệt là không khí tù túng trong bệnh viện, nhưng nơi yên tĩnh nhất gần đây chỉ có suối săn máu vì vậy ông lão mang theo Nguyễn Lữ tản bộ dọc theo con suối.

“Tiểu huynh đệ, cậu tới từ đâu?”

Lê An chắp hai tay sau lưng thong thả bước đi, một bộ lão nhân từng trải.

Nguyễn Lữ chỉ vào bên dưới con suối.

“???”

Ông lão trong đầu viết đầy dấu chấm hỏi.

“Cậu nói rõ hơn được không? Mặt dù lão phu không tin quỷ thần nhưng cậu có bằng chứng gì khi nói mình là thần sông?”

“Lữ không phải ý đó, cách đây mấy hôm trước...”