“Elf ?”
Leon ngạc nhiên.
Khi kẻ mặc áo khoác đen xoay người và cởi bỏ mũ trùm, Leon đã có thể thấy rõ gương mặt hắn ta.
Tóc vàng, mắt xanh, gương mặt tuấn mỹ, đặc biệt là đôi tai dài và nhọn hơn hẳn nhân loại.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là một người thuôc tộc Elf.
Người đàn ông tộc Elf hơi ngạc nhiên:
“Tốc độ không tệ.”
“Quá khen.”
Leon chỉ lạnh nhạt đáp lại, cũng không có ý định giải thích.
“Vậy nhân loại, ngươi muốn gì ?”
Người đàn ông hỏi lại.
“Trước khi hỏi ai đó điều gì thì xưng tên là phép lịch sự tối thiểu, ngươi biết chứ ?”
Vẫn với âm điệu bằng phẳng, Leon nói như vậy.
“Thứ lỗi. Ta là Legolas. Nhân loại, tên ngươi là gì ?”
Legolas hơi chắp tay sau đó liền tự mình báo tên.
“Leon.” - Hắn trả lời.
Gật đầu, Legolas hỏi lại:
“Vậy ngươi muốn gì, nhân loại ?”
“Lý do muốn ám sát ta.”
Giữ khuôn mặt vô cảm, Leon hỏi ra như thể người bị ám sát không phải là hắn.
“Ta cũng không muốn lấy tính mạng ngươi. Chắc hẳn ngươi đã nhìn ra, mũi tên vừa nãy chỉ là cảnh cáo thôi.”
Legolas trả lời.
“Cảnh cáo ?”
Lần này Leon hơi nghi hoặc nhìn hắn.
“Nhân loại ngươi đã tiến vào địa phận lãnh thổ làng chúng ta. Tuyến đường mà nhân loại nên đi không phải nơi này. Để tránh rắc rối ta khuyên ngươi tốt nhất nên thay đổi lộ tuyến đi.”
Legolas giải thích, đồng thời bổ sung thêm:
“Thêm nữa ta cũng không thích nhân loại đâu.”
Câu nói này vừa nói xong, cảm giác nhiệt độ không khí xung quanh lại lạnh hơn vài phần.
Leon cũng đang âm thầm buồn bực.
Rõ ràng chỉ là muốn đi thám hiểm, sao lại nhiều rắc rối như thế.
Nếu bình thường thì Leon cũng muốn thử đánh với tên này 1 trận, chí ít đánh xong rồi mới quyết định có rút lui hay không.
Nhưng hiện giờ tay phải của hắn đang bó bột, sức chiến đấu bị giảm đi ít nhiều.
Mặc dù còn có “lá bài tẩy”, nhưng đó là đòn sát thủ. Dùng ra là phải chết người.
Dù tên này tỏ ra thù địch nhưng hắn nói cũng là sự thật, lúc nãy Leon cũng không cảm nhận được sát khí.
Loại người thẳng thắn này Leon cũng không muốn vì chuyện này mà giết người.
Đang lúc khó xử, bỗng nhiên lỗ tai Leon hơi động.
“Kyaaaaa !!!!!“
Một tiếng hét từ đằng xa vang lên.
Legolas nghe được tiếng hét cũng đột nhiên biến sắc, quay người hướng về vị trí phát ra tiếng hét.
“Ta có việc cần xử lý, nhân loại ngươi tốt nhất nên biết điều đi.”
Bỏ lại 1 câu, hắn liền không quan tâm Leon nữa mà rời đi.
Leon ánh mắt đăm chiêu, sau khoảng 2 giây tính toán thì vẫn quyết định tiếp tục đuổi theo.
Dù sao hắn đã bố trí “thứ đó” rồi, nếu gặp trường hợp nguy cấp thì cũng chỉ cần quay về mà thôi.
Leon một bên di chuyển, một bên khôi phục ma lực.
Thời điểm vượt qua【Hang Undead】hắn đã ghé qua thị trấn ở cách đó không xa để tiêp tế vật tư rồi.
Hiện tại Hp và MP potion đều ở trạng thái sung túc.
Lúc nãy đuổi theo Legolas cũng tiêu hao không ít ma lực nên bây giờ Leon chỉ di chuyển với tốc độ bình thường.
MP potion là kiểu sẽ tăng tốc độ khôi phục ma lực chứ không phải sẽ đột nhiên bổ sung ma lực cho người uống, nên Leon bây giờ 1 đang bên đi dường 1 bên khôi phục.
Legolas có vẻ rất vội vàng nên bây giờ Leon thậm chí còn không thấy bóng tên đó đâu.
Nhưng không quan trọng, vì trên mặt đất có để lại dấu chân.
Tuy khá nhạt nhưng với năng lực lần theo dấu vết sở hữu từ kiếp trước thì chuyện này không thành vấn đề.
Sau một hồi di chuyển chậm rãi, Leon cuối cùng cũng nghe được tiếng đánh nhau.
Mà nói là đánh nhau cũng không đúng, hẳn là Legolas đang đơn phương tấn công.
Chỉ là nói sao nhỉ ?
Đòn tấn công của hắn có vẻ không có hiệu quả.
Những mũi tên được yểm các phép thuật [lửa],[băng],[điện] cứ liên tục được phóng ra sau đó xuyên qua đối phương.
Legolas hình như cũng phát hiện Leon nhưng hắn cũng không quan tâm mà chỉ để ý vào mục tiêu trước mặt.
Leon cũng theo ánh mắt hắn nhìn tới.
Thứ mà Legolas đang đối đầu là một “cái gì đó” giống như con người, nhưng được bao phủ bởi 1 đoàn khói đen.
Hắn thử sử dụng 【Spirit Eye】liếc qua.
Tên: Eugenie
Chủng tộc: chấp niệm/tinh linh/tà linh ( ? )
Trong ngày hôm nay có lẽ Leon đã bị làm cho ngạc nhiên hơi nhiều.
Nhưng mà chấp niệm/tinh linh/tà linh lại còn thêm ( ? ) là cái quỷ gì ?!
Mà sau khi chấp nhận thực tế thì Leon cũng hiểu tại sao đòn tấn công của Legolas không có tác dụng.
Bởi vì đối thủ của hắn căn bản không có thực thể.
Không khác gì Legolas đang đấu với không khí cả.
Dù đòn tấn công mạnh hơn nữa thì đối đầu với không khí hiển nhiên là vô dụng.
Về phần “cái thứ kia”, sau khi thấy có 2 người xuất hiện thì tỏ vẻ chần chờ sau đó đột nhiên quay người bỏ đi.
Legolas hình như muốn đuổi theo, nhưng sau 1 hồi đắn đó hắn đã quyết định ở lại.
Bây giờ Leon mới nhìn rõ được tình hình.
Ở phía sau Legolas là một cô bé đang sợ hãi ngồi bệt xuống đất.
Cố bé trông bền ngoài chỉ khoảng 7-8 tuổi, và dĩ nhiên cũng là một thành viên tộc Elf.
“Nhân loại, ngươi đi theo ta làm gì ?”
Kẻ địch đã rời đi, giờ Legolas lại đem ánh mắt cảnh giác chuyển sang Leon.
“Này này, đừng có nhìn ai cũng ra vẻ thù địch như vậy. Chí ít nhờ ta xuất hiện nên “cái thứ kia” mới rút lui, ta cũng có thể xem như đã giúp 2 người mà.”
Leon nhún vai lý luận.
“Hừ, dù không có ngươi thì thứ đó một lúc nữa cũng sẽ bỏ đi thôi.Bọn ta đã gặp không ít lần rồi.”
Hắn hừ lạnh.
“Nhưng ít ra ta cũng góp một phần khiến nó bỏ đi sớm hơn, cố bé kia cũng tránh phải sợ hãi thêm, không phải sao ?”
Lần này Legolas lại không phản bác lại lời của Leon.
“Lourve, em không sao chứ ?”
Cô bé tên Lourve có vẻ đã lấy lại bình tĩnh, mặc dù trên mặt vẫn còn vẻ kinh boảng.
“E-Em không sao.”
Cô bé lí nhí trả lời, chắc do vẫn chưa hết kinh hãi.
“Em không nên lén trốn đi ra ngoài 1 mình, nhất là ở thời điểm này. Nữ hoàng bệ hạ biết được sẽ rất lo lắng.”
Legolas trách mắng.
Lourve chỉ cúi đầu không nói.
Leon không ngăn lại tên ngốc này tiếp tục nổi đóa, hỏi lại:
“Thứ kia rốt cuộc là cái gì ?”
Hơi tỏ vẻ khó chịu khi Leon ngắt lời mình, Legolas vẫn là cau mày trả lời:
“Không biết.”
Leon trên đầu xuất hiện 3 dấu [ ? ], vẻ mặt hắn như thể muốn hỏi “ngươi đùa ta à.”
Legolas giải thích:
“Bọn ta thật sự không biết. Khoảng chừng 1 tháng trước thứ đó đột nhiên từ bên trong rừng đến gần ngôi làng, có một số Elf khác đã bị nó tấn công. Dù rằng chưa ai gặp phải nguy hiểm nhưng mọi người đều rất hoảng sợ. Hiện tại chưa có ai gặp nguy hiểm tính mạng nhưng không chắc được lúc nào sẽ có, bởi vậy bọn ta được lệnh phải xử lý thứ đó cho bằng được.”
Nghe được hắn giải thích Leon hơi gật đầu, thuận miệng nói:
“Chỉ là các ngươi có vẻ cố gắng vô ích rồi, thứ đó không thể bị tiêu diệt được.”
“Làm sao ngươi biết ?”
Legolas nghi hoặc nhìn hắn.
“Tuy nó nhìn giống một người bị bao bọc trong khói đen nhưng nó là 1 dạng chấp niệm, mà chấp nhiệm nếu không siêu thoát thì không có cách nào làm nó biến mất đâu.”
Leon nói, xong lại chỉ vào mắt mình:
“Về phần làm sao ta biết ấy hả ? Đương nhiên là dùng mắt nhìn.”
Legolas có vẻ không hài lòng lắm về lời giải thích của Leon, nhưng hắn cũng không nói gì thêm.
Lúc này cô bé Lourve cũng đã đứng dậy, nắm lấy góc áo của Legolas rồi chớp đôi mắt to:
“Legolas-oniichan, chúng ta về được chưa ?”
Legolas thu hồi vẻ khó chịu, mỉm cười xoa đầu con bé:
“Được, để anh dẫn em về làng.”
Hắn đưa tay nắm lấy tay cô bé, định dắt cô trở về.
Đột nhiên Lourve quay sang Leon hỏi:
“Onii-chan có muốn đến làng bọn em không ?”
Leon cũng bị câu hỏi của cô bé làm bất ngờ.
Legolas lại không khỏi đau đàu, mở miệng khiển trách Lourve:
“Em đang nói gì vậy Lourve, chúng ta không thể dẫn nhân loại về làng ! Em có biết nhân loại đã làm những việc khủng khiếp gì với tộc chúng ta không ?”
“N-Nhưng anh trai kia không giống người xấu, h-hơn nữa khu rừng ban đêm rất nguy hiểm…”
Nói được một chút giọng Lourve bắt đầu nhỏ dần, có vẻ như con bé sắp khóc.
Legolas thấy cảnh này một bộ bực bội lại không thể làm gì, cứ đứng đó vò đầu liên tục.
Cuối cùng, trông thấy Lourve thật sự sắp khóc tới nơi, hắn đành thở dài:
“Nhân loại, ngươi đi theo chúng ta đi. Nhưng nhớ đừng có làm gì lén lút, nếu không…”
Giọng hắn mang ý cảnh cáo nồng nặc.
Lourve thì sau khi nghe được thì đưa đôi mắt trông mong nhìn Leon.
Tuy rằng Leon có thể dựa vào “thứ đó” quay về, nhưng hiếm khi có dịp được thăm ngôi làng Elf nên hắn quyết định đồng ý.
Thế là hắn theo 2 người kia tới ngôi làng của Elf.
Mất khoảng 1 tiếng rưỡi đi bộ, cuối cùng cũng tới nơi.
Ánh mắt Leon không tránh khỏi lướt qua vẻ hiếu kỳ.
Gọi đây là ngôi làng nhưng quy mô thực tế của nó đã có thể so với 1 thị trấn.
Xung quanh là vô số Elf khác nhau, nhưng có 1 điểm chung là mặc kệ là nam hay nữ đều vô cùng xinh đẹp.
Khi bọn họ thấy đươc Leon ở phía sau Legolas, không ít người xì xào bàn tán.
“Kia là nhân loại sao…”
“Tại sao Legolas-sama lại dẫn 1 nhân loại về làng ?”
“Nhân loại là trông như vậy sao…”
Leon có thể nghe rõ, nhưng hắn tỏ vẻ không quan tâm.
Legolas dắt theo Lourve, dẫn theo Leon đi đến trước một “ngôi nhà”.
Nhà của tộc Elf được xây dựng trong các thân cây hoặc nằm trên cây, nên đúng là mang 1 vẻ đẹp khác biệt.
Mà ngôi nhà Legolass dẫn Leon đến lại là 1 “gốc cây” lớn nhất.
Kích cỡ của nó hình như cũng phải to bằng 1 sân bóng đá chứ không đùa.
Các ô của sổ vẫn sáng đèn.
Phía trước cửa là 2 người tộc Elf đang đứng gác.
Có vẻ đây là nơi ở của người mà Legolas gọi là “nữ hoàng”.
Hai vệ binh giữ của thấy được Legolas thì hơi gật đầu tỏ vẻ chào hỏi.
“Xin thông báo với nữ hoàng rằng ta đã tìm được Lourve-sama đang đi lạc trong rừng.”
Nói xong, hắn bổ sung thêm:
“Còn kẻ này là một nhân loại ta vô tình phát hiện, có vẻ hắn biết rõ về lai lịch của [thứ kia], nên ta cũng muốn dẫn hắn đi gặp nữ hoàng.”
Một người trong đó liếc mắt nhìn Leon vài lần, xong gật đầu và đi vào trong báo cáo.
Người còn lại vẫn đứng yên ở đó và nói:
“Xin ngài hãy chờ một chút.”
Khoảng chừng 3 phút sau, người kia từ bên trong đi ra.
Hắn nói:
“Nữ hoàng bảo người đã biết. Ngài ấy cho phép ngài cùng kẻ nhân loại này đến gặp ngài ấy.”
Hơi gật đầu, Legolas liếc mắt ra hiệu Leon đuổi theo, sáu đó dắt Lourve đi vào bên trong.
Bên trong ngoại trừ có nhiều căn phòng ra thì ngược lại cùng những ngôi nhà Elf khác cũng không khác biệt gì, lối bố trí cũng khá đơn giản.
Nhóm 3 người đi khảong chừng 3 phút, Leon cuối cùng cũng tiến vào căn phòng có vẻ là phòng chính của nơi này.
Phía đằng kia là 1 vương tọa, một người phụ nữ tuyệt mỹ đội vương miện đang ngồi trên đó.
Mái tóc bạch kim, làn da trắng, đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa sự trí tuệ, mỗi đường nét trên khuôn mặt đều như được tạo hóa ban tặng cho những gì đẹp nhất.
Dù là một người không mấy hứng thú với nữ giới như Leon cũng không khỏi chấn kinh vì vẻ đẹp này.
Legolas bước tới gần sau đó liền quỳ 1 chân và cúi đầu xuống.
“Thưa nữ hoàng, thần là Legolas – đội trưởng đội 4 của Đội hộ vệ hoàng gia. Thần vừa nãy trong lúc tuần tra đã vô tình tìm thấy công chúa Lourve đang ở khu rừng và bị tấn công bởi [ thứ kia ].”
Leon khi thấy Legolas quỳ xuống cũng hơi chắp tay và cúi đầu xuống tỏ vẻ tôn trọng.
Ở kiếp trước không có loại lễ nghi như thế này nên hắn cũng không định quỳ xuống, cũng không biết có bị trách tội hay không.
Về phần công chúa Lourve.
“Okaa-sama, con xin lỗi vì đã trốn ra ngoài.”
Cô bé giở giọng làm nũng.
Nữ hoàng ngồi trên ghế ánh mắt ôn hòa, sau đó đưa tay ra hiệu:
“Được rồi, chuyện này ta đa nghe kể, Legolas cậu đã làm rất tốt. Đứng lên đi.”
Legolas nghe theo lời nữ hoàng từ từ đứng dậy
Sau đó nữ hoàng chuyển ánh mắt sang Leon.
“Ta nghe Legolas nói cậu có vẻ biết rõ nguồn gốc của [thứ đó] ?”
“Thần là Leon thưa nữ hoàng.Thần cũng không biết có gọi là biết rõ hay không. Chỉ là thần biết được tên của thứ đó là Eugenie, và có vẻ như nó là 1 loại chấp niệm hay gì đó tương tự.”
Nữ hoàng ôn hòa hoải lại:
“Làm sao cậu biết được điều đó ?”
Tuy rằng trước đó đã từng giải thích qua với Legolas, nhưng có vẻ lần này Leon lại phải giải thích lại lần nữa rồi.
Hắn nhìn vào nữ hoàng, sau đó chỉ vào mắt trái và nói:
“Bằng con mắt này thưa nữ hoàng bệ hạ.”
Cùng lúc, hắn kích hoạt kỹ năng 【Spirit Eye】.
Lập tức, đồng tử mắt trái của Leon phát ra ánh sáng màu xanh lục.
Nữ hoàng cũng bất ngờ đứng dậy khỏi vương tọa, lắp bắp:
“Đ-đó… đó là…”
Một bên lắp bắp, một bên nữ hoàng lại tiến đến gần Leon để quan sát.
Leon cũng thông qua 【Spirit Eye】biết được thông tin của nữ hoàng Elf.
Tên: Shivya
Chủng tộc: Elf
Chúc phúc: 【Tinh linh (Rừng)】【Nguyên Tố】
Lv: 186
Kỹ năng: 【Trị liệu lv5】【Ma pháp nguyên tố】【Khuyếch đại】【Trừng Phạt lv5】【Ma pháp tinh linh (rừng)】【Kết giới lv5】【Lục nhãn】.
Chỉ là nhìn xong Leon ước gì mình chưa nhìn còn hơn.
Nữ hoàng tộc Elf lại là 1 người sở hữu level tới 186.
Nếu là Leon trước đây hiển nhiên không đáng lo, nhưng ở thế giới này hắn chỉ là 1 con gà mờ lv20 mà thôi.
Với mức chênh lệch này, nếu nữ hoàng có ý định tiêu diệt Leon cũng đơn giản như giết một con muỗi vậy, nhấc ngón tay là đủ.
Vì quá căng thẳng, hắn không nhận ra nữ hoàng đã đến trước mặt mình.
Sau khi lặp đi lặp lại quan sát Leon vài lần, nữ hoàng bỗng nhiên chắp tay như đang cầu nguyện rồi thì thầm:
“Phải chăng định mệnh đã đưa cậu đến đây để giải cứu tộc Elf, hỡi người được chọn !”
Leon cùng Legolas đều đột nhiên đứng hình với câu không đầu không đuôi này.
“Thất lễ rồi. Quên tự giới thiệu. Ta là Shivya Foretier, nữ hoàng đương nhiệm của tộc Elf.”
Nói xong, Shivya hơi kiềm chế kích động rồi quay trở lại vương tọa.
Cô nói tiếp:
“Không thể nhầm lẫn được, con mắt đó – nó là con mắt của thần.”
Cả Leon và Legolas đều giật mình.
“Nhưng thưa nữ hoàng,.. hắn ta là nhân loại.”
Legolas khó xử giải thích 1 câu.
Nữ hoàng Shyvia hơi lắc đầu ý bảo hắn im lặng, cô nói:
“Con mắt của thần cũng không phải chỉ có thần mới sở hữu, ít nhất thì ta từng biết 1 người cũng sở hữu nó, nhưng đã rất rất lâu về trước.”
Leon tập trung chú ý lắng nghe, hắn biết mình có vẻ sắp nghe được bí mật ghê gớm.
“Người từng sở hữu con mắt giống vậy chính là vị anh hùng mạnh nhất trong lịch sử - Carl.”
“Cái…” Legolas thốt lên kinh ngạc.
Đến cả Leon cũng âm thâm giật mình không thôi.
Theo kiến thức lịch sử học ở thế giới này, thì anh hùng Carl là người đã từng tồn tại cách đây gần 1500 năm trước.
Được mệnh danh là anh hùng vĩ đại nhất lịch sử Orstar.
Sau triều đại vương quốc thống nhất Azarwa sụp đổ, nhân loại bị ma tộc cùng các chủng loài mạnh mẽ dồn ép đến không thở nổi.
Việc đó chỉ kết thúc sau khi anh hùng Carl xuất hiện.
Mạnh mẽ, sắc sảo, mang sức mạnh áp đảo… đó là tất cả những gì người khá nói về ông ta.
Dựa vào sức mạnh cùng trí tuệ, ông thống nhất nhân loại rải rác khắp các nơi lúc đó, thậm chí còn liên hợp với một số chủng tộc khác thành lập liên minh, đẩy lùi tất cả quân xâm lược.
Các thành tựu vĩ đại mà Carl từng thực hiện tiêu biểu chính là [chiến đấu 1 chọi 1 đánh bại ma vương ], [chiếm lại đất đai từ tay ma tộc ], [đẩy lùi ma tộc cùng các chủng tộc khác đến vùng biên giới ],…
Có thể nói đây là 1 người đàn ông dùng sức 1 mình thay đổi thế giới.
Sau khi chiến thắng ma tộc cũng như các chủng tộc mạnh mẽ thậm chí cả sinh vật huyền thoại, Carl thành lập thủ đô Liên minh cộng hòa Aphonse, nhường ngôi cho 1 người khác rồi từ đó biến mất khỏi tầm mắt thế nhân.
Ở thời kỳ liên minh cộng hòa cực thịnh đã từng có xu hướng thống nhất đại lục, đáng tiếc mâu thuẫn dần xuất hiện sau khi Carl rời đi. Chừng 500 năm sau nước cộng hòa cũng sụp đổ.
Dù vậy câu chuyện của vị anh hùng mạnh nhất lịch sử này cũng không khác gì câu chuyện của một nhân vật chính trong tiểu thuyết.
Có vẻ như trong số các chủng tộc từng liên hợp với vị anh hùng này thì tộc Elf cũng nằm trong đó.
Nhưng dựa theo biểu hiện của Legolas cùng các tộc nhân vừa nãy thì Leon đoán trong những năm sau khi Carl rời đi đã có nhiều chuyện xảy ra đẫn đến loài Elf bây giờ không mấy thân thiện với nhân loại.
Mặc kệ Leon còn đang suy nghĩ, nữ hoàng Shivya tỏ vẻ nhớ lại:
“Thời điểm đó ta vừa mới tiếp quản ngôi vị từ mẫu hậu, tộc Elf cũng đang trong tình cảnh khó khăn khi phải chịu sự xâm lượt của các chủng loài như Titan, Orc, Lizardman, thậm chí còn có một số siêu ma thú cũng thường xuyên đến đây tàn phá.”
Nghe xong đoạn đầu Leon cũng đoán được đó là thời kỳ khó khăn đối với loài Elf.
“Anh hùng nhân loại – Carl đã đích thân tới đây mời tộc Elf hỗ trợ, với điều kiện là sẽ giúp chúng ta bảo vệ khu rừng cũng như ngăn chặn các tộc khác xâm phạm lãnh thổ tộc Elf.”
Nữ hoàng nói tiếp:
“Rừng sương mù ban đầu vốn dĩ không phải có tên này. Thời điểm đó nó cũng chỉ là một khu rừng tương đối trù phú mà thôi, chính Carl không biết bằng cách nào đã đạt thành hợp tác với 1 trong 7 Dragon Lord – Elder, con rồng chưởng quản ảo ảnh, nhờ đó mới có rừng sương mù như hiện tại.”
Vậy ra rừng sương mù được bao bọc bởi 1 kết giới ?!
“Khoan đã, thần có điều thắc mắc thưa nữ hoàng.” – Leon nghĩ tới gì đó nên đã chen ngang.
“Mời nói.” – Shivya đưa tay ra hiệu cho hắn.
“Nếu đã có 1 tồn tại hùng mạnh như Dragon Lord tham gia thì sao anh hùng lại còn đi tìm kiếm sự hợp tác khác ?” – Leon hỏi.
“Chuyện này… khục, nói sao nhỉ ? Dragon Lord không phải hợp tác với nhân loại mà là với bản thân anh hùng, và ngài ấy cũng không tham gia các cuộc chiến, ngài ấy chỉ ra tay khi có người nhằm vào anh hùng mà thôi.”
Nữ hoàng vẻ mặt hơi ái ngại
Leon cảm giác câu chuyện có gì đó không đúng lắm.
Ho khan 1 tiếng, nữ hoàng liền nói tiếp:
“Trở lại câu chuyện. Chúng ta đáp ứng điều kiện của anh hùng, hỗ trợ anh ta trong công cuộc lập lại hòa bình, thời điểm đó nhân loại, elf còn có một vài chủng tộc khác đã từng thân thiết. Trước khi mất tích Carl cũng đã cùng ta ký kết một thỏa thuận không xâm phạm. Đáng tiếc thời gian ngàn năm trôi qua, đến giờ cũng không còn ai nhớ rõ thỏa thuận dó nữa.”
“Thời gian đúng là có sức mạnh xóa mờ mọi thứ.” Leon gật đầu cảm thán
Nữ hoàng chỉ ôn hòa nhìn Leon rồi nói:
“Nhưng có những thứ mà chúng ta sẽ không quên, và con mắt đó cũng vậy. Đó là sức mạnh độc nhất trên thế giới này, và có lẽ ngàn năm trôi qua cũng sẽ không còn ai khác sở hữu.”
“Con mắt có khả năng nhìn rõ bản chất của bất kỳ thứ gì trên thế giới, ta nói có đúng không Leon-kun ?”
Dưới ánh mắt của nữ hoàng, Leon cũng bất đắc dĩ gật đầu:
“Cũng không hẳn thư nữ hoàng. Chí ít thì những vật phẩm đạt tới đẳng cấp [thần thoại] thì thần không thể nhìn ra.”
Nữ hoàng cũng không tỏ vẻ bất mãn mà chỉ mỉm cười.
“Chỉ cần như vậy cũng đủ chứng minh rồi. Cậu chính là người được chọn.”
“Người được chọn ?”
Leon không hiểu lời của nữ hoàng có ý gì.
“Khi thế giới sắp gặp phải nguy cơ, người được chọn sẽ xuất hiện để cứu rỗi thế giới này. 1500 năm trước là anh hùng, và bây giờ là cậu.”
Nữ hoàng rất bình tĩnh giải thích.
“Tuy không biết nguy cơ là gì, nhưng người được chọn đã xuất hiện thì chứng tỏ thế giới đang gặp phải nguy hiểm.”
Leon chỉ gãi đàu không đáp.
Thực lòng mà nói nếu được hắn không muốn biết về cái gọi là “người được chọn” này.
Hắn chỉ muốn yên ổn học tập trải qua sinh hoạt ở trường, sau đó chính là chu du đó đây.
Giải cứu thế giới cái gì đó vẫn là cho người khác làm đi.
Ở kiếp trước hắn đã giải cứu thế giới đủ rồi.
Hình như hiểu được cảm xúc trong mắt Leon, nữ hoàng cười khẽ:
“Có lẽ cậu sẽ không chấp nhận điều này, nhưng định mệnh rồi sẽ đưa cậu đi theo đúng hướng.”
Cô nói ra 1 câu đầy ẩn ý.
“Bỏ qua việc đó qua 1 bên, vậy Leon-kun có biết cách để xử lý [thứ đó] không ?”
Nữ hoàng Shivya hỏi.
Leon cũng lấy lại tinh thần và dẹp mớ suy nghĩ hỗn độn, hắn hồi đáp:
“Có lẽ thần có thể thử, nhưng không chắc sẽ có hiệu quả.”
“Ta đặt niềm tin vào cậu.”
Có vẻ như vị nữ hoàng này có một niềm tin mãnh liệt với cái gọi là “người được chọn” thì phải.
Leon bởi vì đã biết được bí mật của tộc Elf nên cũng mang tâm lý thử 1 lần xem như báo đáp mà thôi.
Hắn thật sự không dám hứa chắc.
“Thần sẽ cố hết sức.”
“Cũng muộn rồi, Legolas cậu hãy đưa Leon-kun chọn 1 căn phòng để nghỉ ngơi đi.”
Nói xong, Shivya quay sang Lourve:
“Cả con nữa, đi về phòng đi. Lần này ta sẽ không phạt con, nhưng nhớ kỹ không có lần sau.”
Thở dài như được đặc xá, Lourve đáp lại:
“Cảm ơn mẫu hậu.”
Xong xuôi cô bé liền tung tăng trở về phòng.
Dù nghe được câu chuyện từ đầu đến giờ những có vẻ Lourve không hề để tâm, không chừng cô còn không biết họ đang nói về điều gì nữa kìa.
Leon cũng theo chân Legolas đi tìm 1 căn phòng trong đây trọ lại.
Cả hai rời đi và Legolas im lặng suốt từ đầu đến giờ.
“Không thể tin được ngươi lại là [người được chọn].”
Bỗng nhiên anh ta thốt lên như vậy.
“Nếu được thì tôi cũng không cần cái danh hiệu này đâu.”
Leon buồn bực thở dài.
“Đã như vậy ta cũng không có lý do để thù địch ngươi nữa. Xin lỗi về chuyện lúc đầu, và cảm ơn.”
Anh ta giơ tay phải ra trước mặt Leon, vẻ mặt rất nghiêm túc.
“Tên này quả thật là hết sức thẳng thắn, nhưng mà mình lại không ghét cái tính cách này.”
Leon nghĩ thầm, cũng giơ tay phải ra bắt tay xem như chấp nhận giảng hòa.
Đưa Leon đến trước cửa 1 căn phòng, Legolas mở cửa và nói:
“Đây sẽ là phòng của ng…cậu… uhmmm, tạm biệt.”
Giọng của anh ta đã thân thiện hơn ít nhiều.
Leon cũng vẫy tay cười nói:
“Tạm biệt”.
P/s: Cố gắng viết nhanh rồi up để còn đi ngủ mà lỡ tới 2h sáng, mong ae ủng hộ =))