Chương 10: Tên biến thái và quyển trục.

Sáng hôm sau…

Leon theo thói quen tỉnh dậy đúng giờ.

“Không phải mơ nhỉ ?”

Chuyện xảy ra hôm qua khiến hắn có cảm giác không chân thật.

Từ 1 vụ ám sát, lại đến được mời đến làng Elf, rồi lại mơ mơ hồ hồ trở thành cái gì “người được chọn”, đã vậy còn được tin tưởng một cách thái quá.

Leon đoán đây lại là 【Phước lành của thế giới】kiến công.

Có lẽ hắn rút thưởng được 【Spirit Eye】cũng không phải ngẫu nhiên.

Giống như có một bàn tay vô hình đang thao túng quỹ tích vận mệnh vậy.

Mặc dù bản thân hắn không thích điều này là được rồi.

Leon mong rằng đây chỉ là do bản thân suy nghĩ nhiều.

Sau khi vệ sinh cá nhân xong xuôi, Leon bước ra khỏi phòng.

“Anh dậy sớm thế Leon-oniisan.”

Vừa đi được mấy bước hắn liền nghe giọng nói ngọt ngào đằng sau.

Hiển nhiên người có thể gọi hắn như vậy chỉ có công chúa Lourve mà thôi.

Cô bé này có vẻ rất hiếu động, hơn nữa cũng không sợ người lạ thì phải.

Rõ ràng chỉ mới gặp mặt chưa được bao lâu liền đã giống như thân quen lâu lắm vậy.

Dĩ nhiên Leon cũng không ghét cô bé, mà có lẽ sẽ chẳng ai ghét một đứa nhóc dễ thương như này cả.

“Em cũng thức sớm nhỉ Lourve.”

“Okaa-sama lúc nào cũng nhắc nhở em phải thể hiện đúng vị thế của 1 Elf xuất thân từ hoàng tộc, mặc dù em không hiểu lắm nhưng để okaa-sama nổi giận thì đáng sợ lắm.”

Lourve làm vẻ mặt đáng sợ khi nói về mẹ con bé.

Leon không khỏi bật cười.

Mặc dù cô bé miêu tả như vậy nhưng Leon thử tưởng tượng cảnh Shivya-san nổi giận thì có nghĩ như thế nào cũng không thấy nó đáng sợ được.

Dù sao cô ấy cũng quá mức đẹp mà, nên một người như vậy có nổi giân đi nữa hắn cũng không nghĩ là có gì để sợ hãi.

Nhưng đó chỉ là nói đến khuôn mặt cô thôi, nếu nói về sức mạnh thì sẽ là vấn đề khác.

“Mou, okaa-sama bảo em đến đây gọi anh đi dùng bữa cùng người đấy.”

Có vẻ Lourve trông khá buồn bực khi không dọa được Leon, sau đó cô liền truyền đạt lại lời của mẹ mình.

“Cho anh gửi lời cảm ơn nữ hoàng. Em dẫn đường đi.”

Leon gật đầu.

Vẻ mặt buồn bực của Lourve đến nhanh đi cũng nhanh, cô bé lại vui vẻ tung tăng dắt Leon tới phòng ăn.

Thời điểm mọi người dùng bữa xong đã là 30 phút sau.

Bình thường nếu chỉ có 1 mình Leon sẽ cố giải quyết bữa ăn nhanh gọn nhất có thể, nhưng vì đang là khách nên hắn cũng phải ăn uống từ tốn để tránh gây mất lòng.

Bữa ăn ở gia đình hoàng tộc Elf cũng khá cầu kỳ, có nhiều món ăn lạ lẫm mà Leon chưa từng thấy bao giờ.

Mặc dù chỉ là bữa ăn sáng nhưng nó vẫn có đến 20 món khác nhau.

Nữ hoàng ăn uống một cách rất chậm rãi và từ tốn, kèm theo đó là vẻ cao quý mà chỉ có những người lâu dài ở địa vị cao mới có.

Cộng thêm vẻ đẹp của cô, có thể nói chỉ việc thưởng thức dáng vẻ lúc ăn của nữ hoàng đã là 1 môn nghệ thuật.

Về phần Lourve, cô nàng có vẻ đúng là khá sợ nữ hoàng Shivya nên cũng cố gắng tỏ ra nề nếp hết mức có thể.

Nhìn bộ dạng Lourve muốn ăn thoải mái lại phải kìm chế khiến Leon thầm buồn cười.

Sau bữa sáng, cũng đến lúc giải quyết vấn đề của [thứ đó].

Legolas đã chờ sẵn bên ngoài.

Gật đầu tỏ ý chào hỏi với Leon, anh ta nói:

“Theo như báo cáo điều tra được thì thứ đó thường nhắm mục tiêu đến những cô gái Elf có ngoại hình nhỏ nhắn, nên nếu muốn dụ hắn ra chúng ta sẽ cần mồi nhử.”

Legolas trình bày một cách chi tiết tình hình.

Nữ hoàng gật đầu tỏ vẻ đã biết.

“Nhưng ai sẽ làm mồi nhử đây, mặc dù thứ đó chưa gây ra nguy hiểm nhưng nó khá… đáng sợ, luồng khói đen bao bọc nó tà ác như 1 thực thể hắc ám vậy.”

Leon một bên suy nghĩ một bên thuận miệng hỏi.

“Okaa-sama, hãy để con.”

Ngay lúc này, công chúa Lourve đang im lặng từ nãy đến giờ đột nhiên đứng ra.

“Không được, tuy chưa gây ra nguy hiểm nhưng nhỡ đâu nó đột ngột phát điên thì sao ? Mẹ sẽ không chấp nhận.”

Nữ hoàng Shivya không nghĩ nhiều liền bác bỏ.

Legolas cũng gật đầu tán đồng.

“Nhưng thưa okaa-sama, nếu không thể xử lý thứ đó thì nó sẽ có thể gây hại cho những cư dân khác. Không phải người thường hay nhắc con phải thể hiện đúng với vị thế hoàng tộc của mình hay sao ! Lúc này sao có thể để người khác đứng ra thay thế được.”

Công chúa nhỏ Lourve bình thường trông có vẻ hiếu động tinh nghịch nhưng ngay lúc này trên khuôn mặt lại tràn đầy biểu cảm nghiêm túc, hơn nữa còn trình bày lý lẽ rõ ràng mạch lạc đến mức nữ hoàng cũng khó lòng phản bác.

Leon cũng âm thầm giật mình với biểu hiện này của cô bé.

Không phụ sự mong đợi từ một hoàng tộc Elf.

“Con nói phải, nhưng mà…”

Nữ hoàng tuy đã chấp nhận lý lẽ của Lourve nhưng trông cô vẫn còn do dự.

“Okaa-sama không cần phải lo lắng, không phải vẫn còn Legolas-oniisan và Leon-oniisan bảo vệ con hay sao.”

Lourve nở 1 nụ cười tinh nghịch.

“Mẹ hiểu rồi.”

Cuối cùng Shivya cũng hạ quyết tâm, cô quay lại nói với Leon và Legolas:

“An toàn của con bé xin giao cho 2 người.”

Legolas chắp tay trước ngực, hơi khom người nói:

“Thần nguyện hy sinh tính mạng để bảo vệ công chúa.”

“Thần cũng sẽ cố hết sức để bảo đảm an toàn cho công chúa.”

Leon cũng hơi cúi người, tuy không tuyên thệ như Legolas nhưng quyết tâm của lời này là không thể xem nhẹ.

Nữ hoàng mang theo đội vệ binh gồm 8 người đi cùng nhóm Leon.

Nhắc tới thì đội vệ binh của nữ hoàng cũng không phải dạng vừa.

Theo như Leon được biết qua cuộc trò chuyện thì đội vệ binh hoàng gia của tộc Elf có tổng cộng 4 chi đội ngũ, dẫn đầu bởi 1 tổng chỉ huy, cáp dưới quyền của tổng chỉ huy là 4 đại đội trưởng.

Legolas cũng là 1 trong số 4 đại đội trưởng đó.

Mỗi chi bộ đội có 1 chuyên môn riêng biệt bao gồm đội thuẫn, đội ma pháp, đội chiến binh cùng đội cung thủ. Mỗi chi 100 người.

Cấp bậc đội trưởng như Legolas có level là 60, nên những đội trưởng khác cấp độ hẳn cũng không kém.

Tuy gọi là đội cận vệ hoàng gia nhưng 4 chi bộ đội này cũng không chỉ phụ trách vấn đề an toàn cho mỗi hoàng tộc Elf mà là cho cả ngôi làng.

Nhưng đó chưa phải kinh khủng nhất.

Thứ làm Leon cảm giác áp lực nhất là một thứ khác.

Một bà lão mặc áo khoác đen luôn đứng phía sau lưng nữ hoàng.

Tuy bà ấy có cảm giác tồn tại rất thấp thậm chí từ đầu buổi nói chuyện còn không xen vào 1 lời, nhưng Leon biết đây mới là tồn tại cường đại chân chính.

Cấp độ của bà lão này là… 200.

So với ông của Leon thậm chí là cả hắn ở thời kỳ đỉnh cao còn mạnh hơn.

Lắc đầu loại bỏ mấy suy nghĩ lung tung, nhóm người Leon đã đến trước lối vào ngôi làng Elf.

Leon mang theo Legolas cùng Lourve cách xa đoàn người một khoảng cách tầm 10 mét.

Hắn gật đầu với Lourve.

“Chúng ta muốn gặp để nói chuyện”

Lourve hướng về phía khoảng rừng phá trước hét to.

Đợi khoảng 5 phút vẫn chưa thấy phản hồi, vừa lúc Lourve định kêu gọi thử lần nữa thì bắt đầu nghe được động tĩnh.

Leon và Legolas cũng tiến vào trạng thái cảnh giác.

Chừng 30 giây sau, [thứ đó] xuất hiện.

Ngay cả những người đứng ở phía xa cũng bất giác trở nên căng thẳng.

Bóng dáng hình người được bao phủ bởi lớp khói đen từng bước tiến lại gần Lourve.

Mặt cô bé lúc này đã trở nên tái đi vì sợ.

Legolas vừa định ra tay ngăn cản thì Leon đã cản anh ta lại.

“Để tôi thử xem.”

Cố nén cảm giác xao động, Legolas gật đầu ra hiệu.

Leon tiến lên trước ngăn lại giữa Lourve và [thứ đó], ngay lập tức Lourve như tìm được phao cứu sinh liền kéo lấy ống quần cậu.

Leon vẻ mặt bình tĩnh, mở miệng nhưng không phát ra âm thanh.

Legolas đứng một bên không rõ Leon dang làm gì, nhưng [thứ đó] đã ngừng việc di chuyển.

Vẻ mặt anh ta không khỏi ngạc nhiên.

Về phần Leon, lúc này cậu đang cùng bóng đen dùng ý nghĩ trao đổi.

Đó là kỹ năng mà lúc trước hắn đã rút được【Thần giao cách cảm】.

【Thần giao cách cảm】: trao đổi trực tiếp bằng ý nghĩ với mục tiêu, giới hạn 3000 mét, phạm vi càng xa tiêu hao càng lớn.

Mặc dù là lần đầu thử nghiệm nhưng rất may mắn Leon đã thành công.

Hắn cũng đã khá lo lắng vì không biết skill này có thể trao đổi được với thứ gọi là “chấp niệm” này hay không.

Còn việc mở miệng chỉ là Leon dang làm màu mà thôi, nếu như đột nhiên cả hai đứng im không nhúc nhích thì khung cánh sẽ trở nên khá kỳ quặc.

「Ông đang làm cái quái gì vậy」(Leon)

「Cậu… có thể giao tiếp với ta ư ?」(Eugenie)

「Việc đó không quan trọng, một ông già như ông lớn vởn xung quanh đây rốt cuộc là có ý gì ?」(Leon)

「Người trẻ tuổi đúng là thiếu kiên nhẫn mà.Thêm nữa đừng gọi ta là ông già ! Ta tên Eugenie, một hiền giả. Ta đến đây là để gặp những tinh linh trong làng elf mà thôi. 」(Eugenie)

「Và ?」(Leon)

「Tuổi thọ của loài Elf rất dài, lên đến 2500 năm, nên họ có thể sống hàng trăm năm trong bộ dáng loli. Nói cách khác đây là loli hợp pháp đấy.」(Eugenie)

Làn khói đen của ông ta có vẻ cũng bị ảnh hưởng bởi tâm trạng kích động của ông già này.

Vẻ mặt Leon nhanh chóng trở nên đặc sắc.

Hắn không biết nên nói gì nữa.

Lão già này chắc chắn là 1 tên biến thái !

Leon cố đưa mắt nhìn xung quanh.

Legolas vẫn giữ dáng vẻ cẩn thận phòng bị.

Lourve vẫn tiếp tục kéo ống quần hắn với sắc mặt trắng bệch.

Đám người nữ hoàng thì đưa ánh mắt trông mong nhìn sang.

“Làm ơn tha cho tôi đi. Tôi không biết cách đối phó với biến thái.”

Leon trong lòng thầm rên rỉ.

「Cái tên lolicon biến thái này, ông không thấy mọi người đều sợ hãi ông sao ?」(Leon)

「Ta chỉ định gặp bọn họ mà thôi. Hơn nữa… họ sợ ta ? Tại sao ?」(Eugenie)

Ừ, hắn ta không phủ nhận việc mình là biến thái kìa.

Báo cảnh sát thôi.

Trong lòng có rất nhiều điều muốn chửi bậy nhưng Leon cuối cùng vẫn nuốt vào.

「Trên người ông tỏa ra khí tức như một sự hiện diện cực kỳ tà ác đấy có hiểu không ? Hiểu rồi thì làm ơn biến đi dùm.」(Leon)

「Không được, ta cần tìm nữ hoàng Elf để xin lấy thảo dược hoàn thành phương thuốc bí mật.」(Eugenie)

CẢm xúc của ông ta lại trở nên không ổn định.

「Chẳng phải kia là nữ hoàng sao ?」(Leon)

Hắn nói rồi chỉ tay về phía nữ hoàng đang được bảo vệ bởi đội cận vệ.

Eugenie kích động định chạy lại chỗ nữ hoàng Elf thì Leon nhanh tay cản lại ông ta.

「Ông không nghe tôi nói à, bây giờ ông đang trông cực kỳ tà ác đấy.」(Leon)

「Xin lỗi.」(Eugenie)

Không còn cách nào, Leon đành phải hỏi phương thuốc bí mật của ông ta cần những gì.

「Ta cần cánh hoa Celestia cùng mật ong do loài Elf bồi dưỡng.」(Eugenie)

Leon gật đầu tỏ ý đã biết, sau khi bảo ông ta đứng yên đó thì hắn ra hiệu Legolas cùng Lourve đi theo mình tới gặp nữ hoàng.

Legolas không khỏi tò mò nhìn Leon vài lần rồi hỏi:

“Cậu trao đổi được với thứ đó luôn à.”

Leon chỉ gật đầu.

Đến trước mặt nữ hoàng, Leon giải thích:

“Ông ta nói mình tên là Eugenie, có vẻ như đã sống khá lâu về trước. Và ông ta muốn đến gặp nữ hoàng xin 2 vị thuốc để bào chế phương thuốc bí mật.”

Nữ hoàng nhẹ nhàng gật đầu.

“Hai vị thuốc đó là ?”

“Cánh hoa Celestia và mật ong do loài Elf bỗi dưỡng, ông ta bảo vậy.”

Leon thuật lại.

“Ta hiểu. Vậy nếu như cho ông ta 2 thứ đó thì ông ta sẽ không tiếp tục quấy rầy ngôi làng Elf nữa chứ ?”

Nữ hoàng vội hỏi lại.

“Dĩ nhiên, nếu ông ta còn gây rối thì tôi sẽ đá đít ông ta.”

Leon nói đùa.

Nữ hoàng vẫy tay gọi 1 thành viên trong đội cận vệ, dặn dò anh ta đi lấy 2 loại vật phẩm mà tên lolicon kia yêu cầu.

Một lúc sau, một cái túi và 1 chiếc lọ được đem đến.

Lần này Leon 1 mình đi ra gặp mặt tên lolicon.

Hắn đưa cho Eugenie hai loại vật phẩm và căn dặn ông ta vài câu.

Đợi Leon truyền lời xong, Eugenie cũng chưa rời đi mà đột nhiên “hô biến” đưa Leon một vật phẩm – một quyển trục.

Nhìn lướt qua thông tin của quyển trục khiến hắn hơi bất ngờ.

【Quyển trục – Giả kim】

Loại: đạo cụ

Đẳng cấp: sử thi

Mô tả: sau khi sử dụng sẽ học được kỹ năng giả kim thuật. Có thể tạo ra vật chất thông qua nguyên tắc trao đổi đồng giá.

Không ngờ tên biến thái lolicon này vậy mà còn có quà đạp lễ, hơn nữa còn là đẳng cấp sử thi.

「Cảm ơn cậu vì tất cả. Ta đi đây.」(Eugenie)

Tạm biệt Leon xong hắn cũng quay người chui vào khu rừng rồi mất dấu.

Leon quay lại đoàn người, gật đầu biểu thị chuyện đã giải quyết xong xuôi.

Nữ hoàng nở nụ cười ôn hòa, hơi khẽ cúi người:

“Cảm ơn cậu Leon-kun. Quả nhiên không hổ danh là người được chọn.”

Dù không thích cái danh [người được chọn] cho lắm nhưng Leon cũng không thể tỏ vẻ khó chịu được.

Hắn đành cười trừ ra hiệu không có gì to tát.

“Nếu đã giải quyết xong, tôi nghĩ mình cũng nên tiếp tục lên đường.”

Leon nói với đoàn người.

Nữ hoàng đưa mắt nhìn hắn một chút, hơi suy nghĩ rồi đưa tay ra sau đầu.

Trong tay cô xuất hiện một cái kẹp tóc.

Nữ hoàng đưa cho Leon và nói:

“Đây là 【Sereidome】, cái kẹp tóc này được ban phước bởi tinh linh của khu rừng. Chỉ cần mang theo nó cậu sẽ không bao giờ bị lạc trong [rừng sương mù], và cậu cũng có thể đến làng Elf bất kỳ lúc nào cậu muốn, chỉ cần ước nguyện với cây kẹp tóc này nó sẽ chỉ đường cho cậu.”

Sau khi đưa cho Leon kẹp tóc thì nữ hoàng giải thích.

Cô quay người nói với cận vệ của mình:

“Truyền đạt mệnh lệnh của ta – từ nay Leon-kun sẽ là vị khách đặc biệt của làng Elf, hãy đối xử với cậu ấy như một khách quý.”

“Rõ.”

Đám người đồng thanh đáp lại.

Gật đầu hài lòng, nữ hoàng quay người lại, hơi cúi người rồi nói với Leon:

“Cảm ơn cậu vì tất cả. Vậy liền tạm biệt cậu tại đây.”

Leon cũng mỉm cười, cúi người chào tạm biệt.

“Leon-oniisan, anh nhớ phải thường xuyên đến làng chơi nhé.”

Một giọng nói ngọt ngào từ phía đám người vang lên.

Leon không quay đầu lại, chỉ vẫy vẫy tay và nói vọng lại:

“Anh sẽ.”

p/s: Văn phong hơi lủng củng mong các bạn thông cảm, xưa đi học viết văn đc có 5 điểm thôi :v