Sau khi Leon rời đi, Kara quan sát đường phố thông qua cửa sổ.
Đồng tử của cô liên tục có những đoạn mã tựa như dữ liệu nhảy lên.
Kara đang tiến hành phân tích tân nhân loại thông qua cách đo đạt dữ liệu.
“Mỗi người đều ít hoặc nhiều hấp thụ nguyên tố ma thuật. Không giống nhân loại cũ, họ không bị suy yếu khi hấp thụ ma thuật vào cơ thể. Quả nhiên thần linh muốn xóa bỏ hoàn toàn văn minh công nghệ sao ?”
Kara nói bằng giọng bình tĩnh.
Thật ra có một bí mật mà cô chưa nói cho master – Leon biết.
Nguyên nhân mà thần linh hủy diệt Vương triều ma thuật cổ đại Lucern.
Việc con người nghiên cứu vũ khí chống lại thần linh thật ra chỉ là một trong các nguyên nhân mà thôi.
Nó không phải nguyên nhân chính mà thần linh muốn tận diệt vương triều thậm chí còn đoạn tuyệt cả sự phát triển công nghệ.
Nguyên nhân chính của sự việc này chính là vì những nhà khoa học của Lucern đã tiến hành 1 dự án nghiên cứu – Dự án “Thuyết tiến hóa”.
Họ nghiên cứu và dần phát hiện ra bản chất của thế giới cùng với bản chất của nhân loại.
Nhân loại là sinh vật do quá trình diễn hóa tự nhiên tạo ra mà không phải như tồn tại tự xưng là “thần linh” luôn truyền bá rằng: là thần linh tạo ra con người.
Chính phát hiện này đã làm dao động nền móng sự tin tưởng cũng như tín ngưỡng của con người vào thần linh.
Đây mới là nguyên nhân chân chính khiến Thần quyết định hủy diệt Lucern.
Tất cả những thứ này đều là dữ liệu mà Kara – hoặc chính xác hơn là dữ liệu của hạt nhân Qliphort ghi lại.
Kara quyết định sẽ giám sát Leon một thời gian để quyết định xem có nên xem cậu như master chân chính hay không.
Đến cuối cùng thì nhiệm vụ cao nhất mà Vương triều pháp nghệ giao cho cô chính là “tiêu diệt thần linh”.
Nếu Leon là tín đồ trung thành của Thần hoặc là người do thần linh cố ý sắp đặt để chiếm lấy quyền điều khiển công sự pháo đài ma thuật – hi vọng cuối cùng của nhân loại cũ – thì chính cô buộc sẽ phải thi hành công việc thủ tiêu cậu.
Dù cho việc này sẽ làm trái lại mệnh lệnh được khắc vào trong lõi: [ không được có hành động bất lợi đối với master].
Nhưng chỉ cần phát hiện Leon là trở ngại, cô có thể tạm thời ưu tiên mệnh lệnh [diệt thần] hơn và thủ tiêu cậu ngay trong khoảnh khắc.
Dĩ nhiên việc thủ tiêu này chỉ diễn ra khi Kara nhận định Leon sẽ gây trở ngại cho mình.
Vậy nên cô sẽ tiến hành quan sát thêm.
Thu hồi ánh mắt, cô đi xuống dưới lầu.
Cô dự định tiếp cận gần hơn để quan sát nhân loại mới.
Quan sát nhân loại thông qua quét dữ liệu cũng được, nhưng đó chỉ có thể nhìn ra một số thông tin cơ bản mà thôi.
Kara muốn phân tích nhân loại mới triệt để hơn.
Vậy nên cô quyết định ra phố đi dạo.
“Quên hỏi master đi dạo phố thì nên làm những gì.”
Sau khi bước ra khỏi quán trọ cô mới nhận ra mình căn bản không biết đi dạo là như thế nào.
Đứng suy nghĩ một hồi, Kara liền cứ như vậy đi lòng vòng không mục đích.
Có một số người thấy cô thì không nhịn được phải nhìn thêm vài lần.
Không chỉ mặc quần áo khác lạ, đồng tử 2 màu cùng vẻ ngoài xinh xắn của cô cũng là điều hấp dẫn ánh mắt.
Cô đi dạo đến trước sạp táo rồi đột nhiên dừng lại.
“Không biết master có thích ăn táo không nhỉ ?Hmmmm…..”
Kara đứng ngẩn người trước sạp táo.
“Ồ, cố bé xinh đẹp, cháu muốn mua táo sao ?”
Ông chủ sạp táo thấy cô dừng lại trước quầy liền nhiệt tình cười nói.
“Hả ? À vâng.”
Sự chú ý của Kara bị kéo trở lại.
“Cháu chọn mua chỗ ta là chuẩn nhất rồi. Táo của ta là ngon nhất con đường này.”
Ông chú vỗ ngực khoe khoang.
“Thôi đi, bớt nói khoác đi ông già.”
Bỗng nhiên tiếng của bà cô ở sạp hàng bên cạnh vang lên cắt đứt ông chú.
“Này, đây chính là sự thật, mà bà cũng đừng cản trở tôi làm ăn chứ.”
Ông chú quay qua cãi với bà cô sạp bên cạnh rồi quay mặt lại nhìn Kara:
“Thế nào ? Cháu muốn mua chứ ? Vì cô bé rất xinh đẹp nên ta sẽ giảm giá cho.”
Kara hơi suy nghĩ rồi hỏi:
“Táo này bao nhiêu tiền ?”
“Một kg 200 Jelly, nếu cháu mua 2kg thì ta chỉ lấy 300 Jelly thôi, thế nào ?”
Ông chú niềm nở chào hàng.
Mất một lúc suy tính, cuối cùng Kara gật đầu.
Mặc dù không hiểu tại sao nhân loại lại còn có kiểu buôn bán lỗ vốn như thế này nhưng Kara cũng không muốn hao phí năng lực tính toán vào những việc này.
Thấy cô gật đầu, ông chú liền lấy ra một thứ trông như một cái hộp vuông với 1 miếng sắt phía trên, sau khi để táo lên đó thì phía dưới hiện lên các con số có vẻ là trọng lượng.
Sau khi để lên đó 7 trái táo thì “cái cân” cũng hiện lên 2kg.
Lấy ra 1 cái túi, ông chú sạp táo bỏ số táo vừa cân vào rồi đưa cho Kara:
“Của cháu đây.”
Kara cũng cầm túi tiền mà Leon đưa cho lúc sáng rồi đếm tiền trong túi, sau đó đưa cho ông chú 3 đồng Jelly bằng vàng.
Ở đại lục thì đồng Jelly chia ra 3 loại là đồng, bạc, vàng. Mỗi đồng có giá trị gấp 10 đồng trước. Một đồng bạc bằng 10 đồng bình thường, 1 đồng vàng bằng 10 đồng bạc, cũng tức là 100 đồng bình thường.
Nhận đủ số tiền, ông chú tươi cười vẫy tay tạm biệt cô:
“Lần sau nhớ ghé ủng hộ nhé.”
Kara không nói gì mà chỉ xách theo túi táo đi dạo tiếp.
Đến gần tối, cô cũng đã đi dạo được một vòng quanh Erantel.
Thông qua cẩn thận quan sát cùng tiếp xúc, Kara cũng đã thu thập được thêm nhiều thông tin về tân nhân loại.
Bây giờ cô quyết định quay trở về quán trọ để chờ master.
Bởi vì bản thân là lõi sao chép của hạt nhân Qliphort nên khả năng ghi nhập thông tin và khả năng tính toán của Kara là vô cùng lớn và nhanh chóng.
Với 1 chuyến đi này ngoại trừ hiểu thêm 1 số thông tin về nhân loại mới, cô cũng đã ghi nhớ luôn vị trí các con đường ở Erantel, nên đối với Kara thì việc lạc đường là chuyện không thể nào.
Đang trên đường trở về đột nhiên Kara nghe được âm thanh huyên náo từ trong con hẻm nhỏ phát ra.
Không phải đang rất vội nên cô quyết định ghé lại xem thử, về tính tò mò thì cô lại giống như Leon.
Mặc dù cô rõ ràng là 1 cái máy !?
Trong con hẻm nhỏ, một cậu bé chừng 10 tuổi đang bị 3 người khác vây quanh.
Mỗi người trong đó đều khoảng 30 tuổi, vẻ mặt hung thần ác sát.
Một tên có chòm râu dê hung tợn nhìn chằm chằm cậu bé rồi chỉ vào tờ giấy trên tay:
“Thằng nhóc, cha của mày thiếu nợ bọn tạo xong bây giờ bỏ trốn. Bọn tao không tìm được người, giờ mày trả thay cha mày được chứ ?”
Tuy là câu hỏi nhưng hiển nhiên tên này đã quyết định bắt cậu nhóc gánh nợ rồi.
“C-các người sao có thể như vậy ?”
Cậu nhóc áo quần tả tơi, gương mặt lấm lem, tuy vậy vẫn dũng cảm nhìn thẳng vào mấy tên đòi nợ.
“Nợ cha con trả đây là chuyện hiển nhiên. Bọn ta cũng không phải là làm từ thiện, tiền cũng không phải gió lớn thổi tới. Giờ, mày có trả tiền không thì bảo ?”
Tên khác miệng ngậm xì gà, một tay giữ lấy vai cậu nhóc rồi hỏi.
“T-Tôi không có tiền. Tất cả tiền đều bị ông ta lấy đi sòng bạc hết rồi. Mẹ tôi còn đang đổ bệnh, t-tôi….”
Cậu nhóc giải thích, nước mắt bắt đầu đảo quanh nhưng cậu cố gắng không khóc mà lấy tay lau đi.
Tên râu dê cắt ngang lời cậu bé:
“Bọn tao không cần biết hoàn cảnh của mày. Bọn tao chỉ cần mày trả tiền.”
“Đại ca, thằng nhóc này nhìn cũng trắng trẻo mềm mịn, hay là chúng ta…”
Tên béo đánh mắt ra hiệu với tên râu dê.
“Mày nói cũng có lý. Bắt nó về cho ông chủ huấn luyện rồi đem bán trừ nợ cũng là 1 ý hay.”
Tên râu dê gật đầu, có vẻ cũng đồng ý với đề nghị của tên béo.
“Không. Tôi không đi, tôi phải trở về chăm sóc cho mẹ.”
Cậu bé trừng mắt như một chó bị dồn vào góc tường.
“Mày nghĩ tụi tao đang thương lượng với mày chắc ? Mày…”
Tên râu dê đang nở nụ cười dữ tợn thì bỗng nhiên một giọng nói trong trẻo cắt ngang:
“Các người đang làm gì thế ?”
Vẫn chất giọng lạnh lùng không mang một tia cảm tình, ngoài Kara thì còn ai vào đây.
Cả 3 tên đồng loạt quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.
“Ồ, một con nhóc, khá xinh đẹp đấy.”
Tên hút xì gà giọng nói mang theo một tia hứng thú.
“Không muốn chết thì đi chỗ khác đi nhóc con. Hay mày muốn lo chuyện bao đồng ?”
Tên râu dê tỏ ra mất kiên nhẫn.
Tên béo tham lam nhìn chằm chằm cô rồi dề nghị:
“Đại ca, hiện giờ hẻm cũng vắng người, hay là chúng ta đem nó cũng bắt luôn ?”
“Thằng ngu, đầu mày chỉ được như vậy thôi à ? Không nhớ lời ông chủ đã nói hả ?”
Tên râu dê quát lớn, tên mập khi nghe hắn nhắc đến ông chủ cũng có vẻ run lên một chút.
“Vậy đấy con nhóc, khôn hồn thì biến đi.”
Tên râu dê quay lại nói với Kara.
“Thứ lỗi, nhưng đó là không thể. Các người không thấy cậu nhóc kia không muốn theo các người sao ?”
Kara chỉ dùng âm điệu cực kỳ bình tĩnh nói.
Tuy rằng có thái độ thù địch với tân nhân loại, nhưng cậu bé bị bắt nạt lại gợi cho Kara nhớ về những ký ức xưa cũ.
Hoặc nói đúng hơn là 1 đoạn hình ảnh trong quá khứ bị gợi nhớ lại.
Về phần bên kia, có vẻ Kara đã khiến hắn mất hết kiên nhẫn.
Tên râu dê nở nụ cười dữ tợn:
“Vậy là mày muốn nhất quyết lo chuyện bao đồng đúng không ?”
“Theo ý của các người thì đúng là vậy.” – Kara nói.
“Tuy không muốn liên lụy người vô tội, nhưng mày đã nhất quyết xen vào thì biết làm sao hơn. Lên tụi bây !”
Cả 2 tên còn lại nghe vậy liền cũng nở nụ cười khát máu rút ra dao găm.
“Bắt sống được thì tốt, không bắt sống được thì cố mà xử lý cho sạch sẽ.” – Tên râu dê bổ sung thêm.
“Đại ca yên tâm, đây là nghề của em.” – Tên béo hưng phấn đáp lại.
“Phân tích.”
Đồng tử màu vàng như một chiếc camera bắt đầu quét qua cả 3 tên.
“Động tác chậm chạp mà hỗn loạn, không trải qua huấn luyện bài bản. Trên người không có dấu vết ma thuật chấn động, cơ bắp cường tráng hơn người thường. Kết luận: chỉ làm 1 đám côn đồ.”
Kara nhỏ giọng phân tích.
Sau đó dưới dân cùng sau lưng cô mở ra hệ thống phun khí, lấy tốc độ mắt thường không thể thấy rõ lướt qua.
“Ặc.”
“A.”
“Cái…”
Cả 3 tên còn không hiểu chuyện gì xảy ra liền chỉ cảm giác dưới bụng tê rần, sau đó đồng loạt mất đi ý thức ngã gục xuống.
“Nếu đổi thành lúc trước ta sẽ giết các ngươi, nhưng ai bảo master có lệnh không được giết tân nhân loại đây. Bọn ngươi nên cảm ơn sự may mắn của mình đi.”
Kara nói với giọng bình tĩnh như thể trong mắt cô sinh mệnh của đám côn đồ này không khác gì mấy cọng cỏ ven đường cả.
Mà cơ bản đó cũng là sự thật.
Cậu bé ở bên kia căn bản không hiểu chuyện gì xảy ra, thời điểm cậu nhóc lấy lại tinh thần thì cả 3 tên đã ngã xuống.
“L-Lợi hại quá.”
Cậu nhóc ánh mắt toát ra vẻ ngưỡng mộ.
Kara quay người đi tới chỗ cậu bé.
Dù hơi sợ hãi nhưng cậu vẫn không bỏ chạy mà nhìn thẳng vào Kara.
“Nhóc không sợ sao ?”
Kara nghiêng đầu khó hiểu.
Theo lẽ thường thì một người bình thường thấy cảnh này hẳn phải bị dọa sợ mới đúng.
“Sợ, n-nhưng em tin onee-san là người tốt.”
Cậu nhóc lấy can đảm trả lời.
“Tại sao ?”
Kara càng thêm khó hiểu.
“Mẹ nói những người sẵn sàng cứu giúp người khác lúc khó khăn đều là người tốt.” – cậu nhóc trả lời.
“Oh.”
Kara không hiểu lý do nhưng vẫn gật đầu.
“Việc này cần nghiên cứu thêm.”
Cô sẽ đưa điều này vào hạng mục nghiên cứu tiếp theo.
Với cô thì việc tin tưởng 1 ai đó chỉ thông qua việc nghe lời người khác là khá vô lý và không có tí logic nào.
Dù sao đến cả master mà Kara vẫn quyết định quan sát thêm thì càng không cần nói đến tin tưởng tuyệt đối.
“Onee-san kỳ lạ thật đấy.”
Cậu bé đột nhiên nở nụ cười.
“…”
Kara chỉ nghiêng đầu, cô không hiểu tại sao cậu nhóc lại đột nhiên cười lên.
“Cảm ơn onee-san, mà chị cũng nên chạy khỏi thị trấn đi kẻo khi chúng tỉnh lại sẽ tìm chị báo thù đấy. Em phải về chăm sóc mẹ đây, tạm biệt.”
Cậu bé khuyên cô 1 câu rồi định chạy đi.
“Khoan đã.”
Kara gọi lại.
Cậu nhóc dừng lại không biết cô định làm gì.
Kara lấy ra túi tiền mà Leon đưa, sau khi suy nghĩ một hồi thì cô đưa nó cho cậu nhóc:
“Cầm lấy. Cậu đang thiếu tiền đúng không ?”
Cậu bé cầm lấy túi tiền, sau khi mở ra thì hốt hoảng:
“N-Nhiều quá. Không được, em không thể nhận.”
Nói xong cậu liền tìm cách để trả lại cho Kara, nhưng sức cậu thì làm sao mà so được với cô.
Kara chỉ bình tĩnh nhìn cậu nhóc rồi lặp lại:
“Cầm.”
“Tại sao ? Tại sao lại giúp em ?”
Cậu bé không hiểu.
Dù sao cô và cậu chỉ là những người lạ không thân cũng chẳng quen.
“Một thử nghiệm.” – Kara nói.
“Thử nghiệm ?”
“…”
Kara im lặng, có vẻ cô không muốn giải thích.
Trầm mặc một lúc, cuối cùng cậu bé gật đầu:
“Em hiểu rồi. Em sẽ cố gắng làm việc để sớm trả lại cho chị. Chị có thể cho em biết tên và cách liên lạc được không ?”
“Tên… tên tôi là Kara. Về phần cách liên lạc… cũng không cần thiết đâu. Nếu tương lai cậu có thể trở nên nổi danh thì không chừng chúng ta sẽ gặp lại.”
Kara nói, xong liền quay người bỏ đi.
“Kara-oneesannnn !!!”
Đột nhiên cậu bé gọi với theo.
Cô dừng bước, hơi quay đầu lại tỏ vẻ muốn nghe xem cậu định nói gì.
“Nếu… nếu tương lai em trở nên mạnh mẽ hơn… em…. Em có thể….”
Cậu bé đỏ mặt ngập ngừng, rồi sau đó nhắm mắt nói:
“Em có thể lấy chị làm vợ không ?”
Kara nghiêng mắt nhìn với 1 ánh nhìn vô cảm:
“Không được.”
Nói xong cô ra khỏi con hẻm và biến mất trong đám người.
Cậu bé nắm chặt tay:
“Em sẽ không bỏ cuộc đâu.”
Xong cậu giật mình:
“Chết, muộn quá rồi. Phải về chăm sóc cho mẹ nữa.”
Cầm lấy túi tiền, trong mắt cậu bé toát ra ánh sáng kiên định.
----------------------------------------
Hôm nay 2 chương =))