Ngày hôm sau, Leon cùng với Kara trở về chỗ dựng trại.
Ngựa-kun vẫn nhàn nhã ăn cỏ như thể đã quá quen thuộc với việc chủ nhân mất tích.
Dù chủ nhân có dẫn thêm 1 người về thì nó vẫn không hề bận tâm.
Biết là không nên chấp nhặt với 1 con ngựa nhưng trong đầu hắn lúc này lại thật sự đang nghiêm túc suy nghĩ xem tối nay có nên ăn món thịt ngựa hay không.
Vừa mới nảy ra ý tưởng này thì bên kia đột nhiên ngựa-kun giật mình 1 cái.
Kế đó nó dáo dác nhìn xung quanh xem có phải mình bị thứ gì nguy hiểm để mắt tới hay không.
Vừa bực mình vừa buồn cười, hắn vẫn là bỏ qua ý định tối nay ăn thịt ngựa.
Leon lấy ra bản đồ xem xét.
Hiện giờ từ vị trí của bọn họ đến thị trấn kế tiếp sẽ mất khoảng 3 giờ đồng hồ cưỡi ngựa.
Thị trấn Erantel, một trong số những thị trấn phồn hoa nhất trong vương quốc.
So với vùng quê xa lắc xa lơ của Leon thì nó náo nhiệt hơn không chỉ một bậc.
Đang suy nghĩ làm gì tiếp theo thì hắn bị Kara giật lấy bản đồ.
“Có vẻ công nghệ vẽ bản đồ của nhân loại hiện đại đã thụt lùi hơn nhiều so với thời đại vương quốc pháp nghệ.”
Nhìn qua một lượt Kara liền cho ra đánh giá.
“Ít ra cô cũng nên chờ tôi xem xong đã chứ.”
Leon thì bất dắc dĩ nói:
“Nhân loại hiện tại tin vào thần linh cùng ma pháp, cây khoa học của thế giới này đã bị thoái hóa rất nhiều nên không có gì lạ khi bản đồ hiện đại không so được với thời đó.”
“Master, những ký hiệu này là gì ?”
Nói rồi Kara đưa tay chỉ vào bản đồ.
Leon vẫn có chút khó tin khi một thứ kinh khủng có thể 1 pháo bắn chìm 1 hòn đảo bây giờ lại ở bên cạnh hắn, hơn nữa còn là trong hình hài của 1 cô gái.
Vẻ ngoài của bộ thân thể này gần như không có gì khác biệt với nhân loại, nếu không phải lúc đưa Leon ra khỏi hồ ở dưới chân và sau vai cô đột nhiên mở ra hệ thống phun khí thì Leon thật sự không thể biết được bộ thân thể này đúng là không phải nhân loại.
“Có phải master có hứng thú với bộ thân thể này của tôi ? Master thật là ecchi.”
Kara nghiêng đầu nhìn hắn rồi bình tĩnh nói.
Leon chỉ phớt lờ:
“Không hẳn, chỉ là tôi vẫn chưa tin được trình độ công nghệ của người cổ đại đã đạt đến bước tiến như vậy. Bộ thân thể của cô gần như không khác gì nhân loại thông thường. Nếu so sánh thì công nghệ của nhân loại hiện đại chí ít bị thụt lùi 500 năm.”
Hắn đơn giản giải thích.
“Tôi không phủ nhận điều đó.”
Kara cũng tán đồng ý kiến của Leon.
Leon không tiếp tục nói về chủ đề này mà chuyển sự chú ý vào những ký hiệu mà Kara vừa chỉ vào.
“Ký hiệu lớn nhất giống như đầu sư tử này là lá cờ biểu tượng của vương quốc Eplante, cũng là mục đích chuyến đi này của tôi. Những ký hiệu tam giác này là những ngôi làng và thị trấn nhỏ, 2 tam giác kế nhau là thị trấn tầm trung, 3 tam giác là thị trấn cỡ lớn và đông dân.”
Leon dựa theo từng chỗ Kara chỉ vào mà giải thích.
“Vậy còn những dấu [X] này thì sao ?” – Kara có vẻ hứng thú với bản đồ của nhân loại hiện đại.
“Đây là những Dugeon đã được phát hiện. Cô nhìn này, đây là thị trấn nhỏ nơi tôi sinh sống trước đây, từ chỗ này hướng lên phía tây bắc là dugeon 【Hang Undead】, kế đó đi thẳng hướng bắc sẽ đến chỗ này. Nơi này gọi là [rừng sương mù], tôi đã gặp được bộ tộc Elf ở đó.” – Leon nói.
“Elf ?” – Kara nghiêng đầu.
“Hình như thời đại của các người không có nhiều chủng tộc như hiện tại nhỉ ? Elf là tên gọi của tộc yêu tinh rừng, những Elf đầu tiên là do năng lượng tự nhiên của khu rừng thai nghén thành, nên có thể gọi họ là đứa con của rừng.”
Leon nói lại những gì hắn đọc được trong sách cho cô.
“Đã rõ. Có vẻ muốn tiêu diệt nhân loại mới thì Elf cũng là một trở ngại.”
Kara gật đầu, dùng giọng không cảm xúc nói ra 1 câu khiến Leon toát mồ hôi.
“Này, khoan đã ! Tôi không cho phép điều đó. Tại sao cô lại muốn tiêu diệt nhân loại hả ?”
“Vương quốc Lucern đã bị thần hủy diệt, và nhân loại hiện nay tin vào thần linh, sức mạnh mà họ sử dụng là do thần ban cho, nên có thể coi nhân loại hiện tại chính là tay sai của thần. Muốn khôi phục nhân loại cổ đại thì việc tiêu diệt nhân loại mới là điều tất yếu. Về phần tộc Elf, bọn họ có thể xem như cá thể do ma lực tạo nên, nghĩa là bọn họ cũng là 1 trong các tay sai của Thần.”
Kara bình tĩnh phân tích sau đó hạ kết luận.
“Nhân loại cổ đại không có thiên phú ma thuật, thay vào đó họ nghiên cứu cách dung nạp ma thuật của môi trường vào các vật dụng và công cụ, sáng tạo ra pháp nghệ. Đối với nhân loại cổ đại thì hấp thu ma pháp sẽ làm cơ thể họ suy yếu dần đi. Vậy nên việc master vừa có thể sử dụng ma thuật mạnh mẽ lại mang theo gene nhân loại cổ đại đúng là chuyện rất kỳ lạ.”
Lời của Kara làm Leon đột nhiên nhớ tới thế giới trước.
Nhân loại ở thế giới của hắn cũng không có khả năng sử dụng ma thuật, vậy nên họ mới phải dùng sức mạnh của ác quỷ để tạo ra “Demon Slayer Series”.
Demon Slayer Series vừa là nhân loại nhưng cũng không phải nhân loại.
Có vẻ như Leon dù cho bị thần đưa tới đây nhưng cơ thể của hắn bằng cách nào đó vẫn mang một số đặc điểm của thế giới cũ.
Lắc đầu, Leon vẻ mặt nghiêm túc nói:
“Nơi đây có người thân của tôi, tôi sẽ không để cô hủy diệt mọi thứ đâu.”
“Tiếc thật, vì cậu là master nên theo chương trình thì tôi vẫn phải tuân thủ chỉ lệnh của master. Đành chờ dịp khác khi cậu muốn hủy diệt nhân loại vậy.” – Kara tỏ ra đáng tiếc, nhưng vẻ mặt vẫn vô cảm và hình như cô ấy không thật sự để tâm lắm.
Leon thở dài:
“Rắc rối.”
-----------------------------
Lúc ăn cơm, nhìn thấy Kara chỉ ngồi im mà không động đậy hắn liền không khỏi tò mò:
“Kara cô bổ sung năng lượng bằng cái gì thế ?”
“Bên trong cỗ thân thể này là một lõi nhân bản của tôi, nó đã được sạc đầy năng lượng để duy trì hoạt động trong vòng 3 năm. Nếu gặp trường hợp phải chiến đấu và tiêu hao nhiều năng lượng thì chỉ cần quay trở lại trụ sở chính và sạc mà thôi.”
Kara giải thích rồi bổ sung thêm:
“Tôi cũng có thể ăn uống như nhân loại, những thứ ăn vào sẽ được chuyển hóa thành năng lượng nhưng hiệu suất chuyển hóa rất kém, ước chừng là 10:1. Vì tránh tình trạng lãng phí nên tôi không đề nghị master để cơ thể này ăn uống như nhân loại đâu.”
Leon gật đầu sau đó liền nói:
“Nếu chỉ có 2 chúng ta thì không sao, nhưng chí ít khi ở trước mặt người ngoài thì cô cũng nên tỏ ra giống người một chút có đúng không ?”
“Đã rõ. Chỉ thị đã được ghi nhận.”
Kara nhắm mát rồi đưa hai ngón tay trái lên đầu, sau đó gật đầu nói.
“Được rồi, cũng gần đến trưa rồi. Chúng ta xuất phát thôi. Kara cô cũng lên ngựa đi, nếu để người khác thấy cô bay trên không thì phiền phức lắm.”
Leon leo lên ngựa rồi đưa tay ra.
“Mặc dù master nói không có hứng thú với thân thể người máy nhưng cậu vẫn đang vô thức xem tôi như 1 người bình thường.”
Kara bình tĩnh nhìn hắn và nói.
“Tôi muốn tránh phiền phức thôi.” – Leon nói.
Kara chỉ gật đầu sau đó đưa tay để hắn hỗ trợ giúp mình lên ngựa.
Điểm đến kế tiếp, thị trấn Erantel – Xuất phát.
---------------------------------------------------
Mất không sai biệt lắm 3 giờ, Leon cùng Kara đã cưỡi ngựa đến được thị trấn.
Giao nộp một ít phí vào cổng, cả 2 người đã chính thức đặt chân tới Erantel.
Lúc vào thị trấn có một ít người đi đường nhìn họ với ánh mắt kỳ lạ.
Mà thật ra mục tiêu mà dân chúng nhìn không phải Leon mà là Kara.
Dù sao kiểu trang phục của cô cũng khá đặc biệt.
Và đồng tử với 2 màu sắc khác biệt cũng là một thứ rất hiếm thấy.
Dĩ nhiên cả 2 người đều không phải người bình thường nên chẳng thèm quan tâm.
Lúc ông chủ quán nhìn thấy 2 người chỉ đặt 1 phòng đôi, trên mặt ông ta hiện lên nụ cười khả ố.
Leon đọc hiểu biểu cảm của ông ta nhưng hắn cũng lười giải thích.
Để 2 người chung 1 phòng là vì nếu cho Kara rời quá xa tầm mắt thì có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Nói cách khác hắn đang dùng phương pháp của mình để cứu nhân loại đấy. Đáng tiếc không ai biết được dưới vẻ ngoài xinh xắn kia là 1 sức mạnh khủng khiếp thế nào.
Sau khi đặt phòng ở quán trọ, Leon căn dặn:
“Hôm nay tôi dự định sẽ đi đến Thần điện để thực hiện nghi thức nhận lấy ban phước. Nếu cô thấy chán khi ở 1 chỗ thì có thể đi dạo xung quanh, nhưng đừng làm gì khác người đấy.”
Nói xong hắn còn đưa cho Kara một túi nhỏ, số tiền bên trong ước chừng hơn 10000 Jelly.
Kara nhận lấy túi của hắn đưa rồi trả lời:
“Đã rõ. Mặc dù tôi nghĩ tiêu diệt toàn bộ tân nhân loại sẽ thú vị hơn nhưng nếu master không cho phép thì đành vậy.”
Leon giả bộ như không nghe cô ấy nói gì mà rời khỏi quán trọ.
----------------------------------------------------
Mục đích chính của Leon khi đi tới thị trấn này chính là vì Erantel là 1 trong số những thị trấn cỡ lớn có phân bộ của thần điện.
Thần Điện tổng bộ nằm ở thủ đô vương quốc Eplante, ngoại trừ tổng bộ chính là 4 phân bộ nằm ở 4 thị trấn lớn.
Những thị trấn nhỏ do không có phân bộ nên người ở nơi đó muốn nhận lấy ban phước liền cần di chuyển quãng đường dài để đến 1 trong 4 đại thị trấn.
Nếu bạn muốn hỏi quãng đường xa xôi như vậy làm sao di chuyển ?
Dĩ nhiên có cách.
Ở mỗi thị trấn cỡ trung trở lên đều có chí ít 2 ma pháp trận dịch chuyển được bố trí, một cái nằm ở Guild mạo hiểm giả, 1 cái khác là do quân lính canh giữ.
Muốn dịch chuyển sẽ tiêu tốn một số Jelly, cụ thể là 1 triệu cho 1 lần, nó sẽ dịch chuyển bạn đến vị trí của ma pháp trận dịch chuyển kế tiếp.
Muốn từ thị trấn nhỏ và xa xôi như nơi Leon sống đến Erantel sẽ phải dịch chuyển 6 lần.
Ngoại trừ cách này thì còn 1 cách chính là dựa vào sức người mà di chuyển thôi.
Quãng đường từ nơi Leon sống đến Vương đô nếu đi con đường ngắn nhất là 1 tuần trong trường hợp cưỡi ngựa hoặc 2 tuần nếu cuốc bộ, nhưng đây là khi đi tuyến đường bình thường.
Còn Leon bởi vì chọn đi đường vòng để thuận tiện cày cấp nên dù cưỡi ngựa đi không ngừng cũng phải mất tới 2 tuần.
Ở những thị trấn khác tùy vào khoảng cách mà thời gian sẽ ngắn hơn, nhưng chắc chắn không còn nơi nào có khoảng cách xa hơn thị trấn của Leon rồi.
Dù xa xôi là thế nhưng gần như 90% số hộ gia đình khi có trẻ em đủ tuổi đều cố gắng đưa con mình tới Thần điện để được nhận lấy ban phước.
Vì ban phước là cơ hội để đổi đời, nhận được ban phước rồi trở thành mạo hiểm giả hoặc rèn luyện 1 thời gian rồi tham gia quân đội đều là con đường được nhiều người chọn lựa.
Trở thành mạo hiểm giả nổi tiếng hoặc ở trong quân lập quân công thăng chức, sau đó còn có khả năng được quý tộc để mắt tới. Tuy rằng cơ hội tương đối thấp nhưng cũng là mộng tưởng không ít người hướng tới.
Trong lúc suy nghĩ lan man thì Leon đã tới trước cửa Giáo Đường.
Thần điện chỉ là cách gọi chung, thực chất nó nằm ở 1 khu vực trong Giáo Đường.
Sau khi chào hỏi những người bên trong và nói rõ mục đích, vị giám mục gật đầu rồi dẫn hắn đi vào 1 gian phòng phía sau giáo đường.
Vị giám mục giải thích:
“Bên trong phòng này chính là nơi để nhận lấy sự ban phước thần thánh, con chỉ cần tiến vào rồi quỳ trước tượng thần và thể hiện lòng thành kính là được. Nên nhớ ban phước là ngẫu nhiên và không thể cưỡng cầu, hơn nữa tùy vào ban phước mạnh yếu mà thời gian tiêu tốn sẽ khác biệt, cho tới khi ban phước kết thúc thì con không thể đi ra mà cũng không ai vào được. Đươc rồi, con hãy vào đi.”
Sau khi giải thích xong, vị giám mục đưa tay làm ra thủ thế: xin mời.
Leon bước vào và cửa phòng cũng tự đóng lại.
Trước mặt hắn là một bức tượng của 1 vị nữ thần. Bức tượng được điêu khắc khá tỉ mỹ, đường nét cũng tương đối rõ ràng, nhưng phần đầu thì lại bị mũ trùm che khuất.
Khiến Leon ngạc nhiên là càng nhìn hắn càng cảm thấy quen thuộc, giống như trước đây mình đã từng gặp vị thần này.
Sau khi vắt óc suy nghĩ hắn rốt cuộc nhớ ra, hắn hình như thật sự đã gặp qua vị thần này.
Nếu không lầm thì đây là cái kẻ thần bí tự xưng là “thần” mà đã triệu hồi và giúp Leon chuyển sinh.
Dù rằng lúc đó kẻ thần bí bị bao bọc trong vầng sáng mờ ảo nhưng Leon vẫn nhìn ra đường nét đại khái, và khi tiến hành trùng hợp với bức tượng này thì càng nhìn lại càng giống.
Loại bỏ suy nghĩ phức tạp, Leon bắt đầu hành động dựa theo những gì mà vị giám mục đã bảo.
Hắn quỳ một chân rồi nhắm mắt làm tư thế cầu nguyện.
“Không biết mình sẽ nhận được loại chúc phúc nào đây ?”
Leon không khỏi hơi có chút chờ mong.
Dù sao hiện tại thực ra hắn cũng đã là số ít những người sở hữu 2 chúc phúc rồi, mặc dù có 1 cái bị ẩn đi.
Mà trong lúc nhắm mắt, Leon cũng không thấy được hiện tượng kỳ lạ đang diễn ra xung quanh mình.