Nguyệt Nhi vốn định bào chữa,nhưng thấy ánh mắt cương nghị của Long Thiên,thì đành nuốt vào trong,nàng ngồi xuống cạnh hắn,lo lắng nói"Thật sự không sao?"
Long Thiên gật đầu nói"Không sao,làm phiền ngươi lo lắng rồi"
Tử Thiên đột nhiên lại phản chủ,nhảy lên ngực Long Thiên,làm cho hắn đau đến nhe răng nhếch miệng(cái tội bán đứng ta mấy ngày qua:Tử Thiên said :))
Buổi cảm này của Long Thiên thật sự là tự vả vào miệng mình,Nguyệt Nhi cuốn quýt nói"Thật sự là không sao,nhìn ngươi đau đớn kìa"
Long Thiên chỉ có thể bâng quơ nói"Thật ra thì hơi đau xíu,nghỉ ngơi thêm xíu nữa là khỏe à"
Nguyệt Nhi lo lắng không yên,cứ liên tục quở trách"Làm sao ngươi lại ra nông nổi này chứ,không biết tự bảo vệ mình hay sao"
Long Thiên nhìn biểu cảm lo lắng không yên của Nguyệt Nhi,mỉm cười ngọt ngào nhìn nàng,ngoài sư phụ ra,cho đến hiện tại,Nguyệt Nhi là người đối xử tốt nhất với hắn.
Nguyệt Nhi thấy Long Thiên mỉm cười nhìn mình,nàng sờ sờ mặt mình,hơi xấu hổ nói"Mặt ta dính gì sao,sao nhìn ta như thế"
Long Thiên lắc đầu,chân thành nói"Không có,chỉ là cô xinh đẹp như vậy,cho nên ta muốn nhìn kỹ chút thôi"
Nguyệt Nhi đỏ mặt,xấu hổ đứng dậy,khẩu thị tâm phi nói"Đồ dẻo miệng,chưa gì đã biết trêu nghẹo ta"
Long Thiên kỳ quái,hắn quả thật là nói sự thật,Nguyệt Nhi lại nói hắn ghẹo nàng.
Nguyệt Nhi thấy Long Thiên có tinh thần như thế,cũng yên tâm phần nào,nói"Ta đem bàn cờ qua đây chơi với ngươi,sẵn tiện lấy một ít thuốc trị thương tới"
Long Thiên lần này không ngăn cản,để nàng đi,vuốt đầu Tử Thiên nói"Ta bị thương,ngươi bên nàng,phải bảo vệ nàng thật tốt,chiều ý nàng một xíu"
Tử Thiên dùng ánh mắt ủy khuất nhìn lại,kiểu như ta cuối cùng đã bị bán.
Kể từ ngày đó,quan hệ giữa Long Thiên với Nguyệt Nhi ngày càng tốt hơn,Long Thiên cũng hết sức chiều nàng,mấy lần đưa nàng ra ngoài,vui đùa khắp chốn.
Hôm nay chỉ còn mấy ngày nữa là hết tháng,Ngô Tài đang bận rộn với đống sổ sách của mình,dột nhiên một tấm phù màu vàng,xé không bay tới trước mặt,là truyền âm phù con rễ lão phóng tới.
Tin tức trong phù ý nói,chuyện ở Thiên Long Hoàng Thành đã ổn,muốn Ngô Tài gửi Nguyệt Nhi trở lại,bọn họ rất cảm ơn.
Lập tức Ngô Tài tìm tới Long Thiên,lão vui mừng nói"Thiếu hiệp,con rễ ta vừa truyền tin tới,nói rằng mọi chuyện ở Thiên Long Hoàng Thành đã ổn định,muốn đón Nguyệt Nhi qua lại đó"
Long Thiên cũng vui mừng,hỏi"Ý Ngô lão là ta sắp hoàn thành nhiệm vụ,có được món áo giáp Linh bảo hạ phẩm và truyền tống tới Hoàng Thành Thiên Long sao"
Ngô Tài gật đầu,nói"Ta báo trước để thiếu hiệp chuẩn bị,còn đây là áo giáp Linh Bảo hạ phẩm như đã hứa,cảm ơn thiếu hiệp mấy nay đã luôn ở cạnh bảo vệ Nguyệt Nhi"
Ngô Tài vẫy tay với gia dinh phía sau,lập tức một bộ áo màu trắng được mang tới,nhìn kỹ sẽ thấy những tinh thể óng ánh dính trên đó,phần lưng áo có một pháp trận trong suốt,rất tinh xảo.
Long Thiên nhận lấy áo,trong lòng thầm khen,quả là một món linh bảo tinh xảo,hắn thử vận lực,quả nhiên rắn chắc vô song,dùng tay thì không thể xé nó được.
Long Thiên cất áo đi,chắp tay nói"Làm phiền Ngô lão rồi"
Ngô Tài không cho là đúng nói"Đây là thứ ta đã hứa,thiếu hiệp không cần khách khí,truyền tống trận 3 ngày nữa sẽ mở ra,ta đi nói với Nguyệt Nhi,thiếu hiệp nghĩ ngơi cho tốt"
Long Thiên khách sáo với Ngô Tài vài câu,rồi vào phòng đóng cửa lại,hắn nhìn một đám ấu trùng màu đỏ đang nhoi nhúc ở trên bàn,hơi do dự rồi "phụt"một dòng máu chảy ra,hắn tự cắt tay của mình,lấy máu cho ấu trùng ăn.
Trong phòng vang lên tiếng niệm chú quyết,sau đó từng tiếng vù vù ong ong vang lên,còn cả tiếng cười của Long Thiên nữa.