Cả cơ thể Long Thiên run lên bần bật,ánh trăng chíu xuyên qua màn đêm,xuyên qua từng khe hở,một đôi mắt âm u đang từ nơi hư vô nhìn đến.
Long Thiên nắm một cây Đoạn Hồn Thảo trên tay,không cần nghỉ ngợi nuốt vào.
Xiu xiu.....lập tức tác dụng của Đoạn Hồn Thảo phát huy,Long Thiên cảm thấy một sợi xích kéo qua,cường ngạnh kéo thần hồn tách ly khỏi thân thể mình.
Sau mấy chục giây,cuối cùng thần hồn của Long Thiên,cũng thoát ly khỏi thân xác,hắn nhìn lại thân thể đang vặn vẹo run rẩy của mình mà toát mồ hôi,không biết vì sao,cứ mỗi 15 hàng tháng,hắn sẽ cảm thấy đau nhức toàn thân,nhất là sống lưng,càng lớn lên cơn đau ấy lại càng kịch liệt.
Đang khi nghĩ là lần này sẽ không sao,đột nhiên từ thân thể,một tiếng gầm chưa bao giờ nghe được vang lên,một vòng sáng kim sắc,từ hư vô mờ mịt xuất hiện,chíu vào thần hồn của Long Thiên.
"Cái này"Long Thiên còn chưa hiểu chuyện gì,thì cảm giác thần hồn tan nát xuất hiện.
Thần hồn Long Thiên đau đớn thét to,từng vết từng vết nứt cứ thế xuất hiện,trên thần hồn của Long Thiên,hắn đau đớn lăn qua lăn lại,con mắt đầy tơ máu.
Gào....tiếng gào thét kinh thiên phát ra từ miệng của Long Thiên,một cảm giác khó tả xuất hiện,hắn đau đớn như muốn chết đi sống lại.
Thình lình trên thần hồn của Long Thiên xuất hiện từng lớp kim quang,bao bọc hắn lại như lớp vảy vậy,một hư ảnh chân long từ trên trời sao nhìn xuống.
Long Thiên cảm thấy thật khó tin,đây là lần đầu tiên hắn thấy những chuyên như vậy,trước kia chỉ toàn là cảm giác đau đớn,chứ chưa từng có chuyện như vầy.
Hư ảnh chân long trên trời cao gầm lớn,nó như đang cố nói với Long Thiên điều gì đó.
Long Thiên đau đớn cũng gầm lớn lên,tuy vậy nhưng người ngoài thì chẳng nghe được gì hết.
Cùng lúc đó,ở Thiên Long Hoàng Thành.
Một nam tử nhìn khá trẻ trung,khí vũ hiên ngang,bận một bộ trường bào màu vàng,đang nhức đầu nhìn đống sổ sách trước mắt.
Đột nhiên mi tâm nam tử kia lé lên,một ấn ký hình rồng hiện ra,hắn kinh ngạc đứng bật dậy,thoáng cái đã biến mất.
Lần nữa xuất hiện,nam tử kia đã xuất hiện ở bầu trời Thiên Long Hoàng Thành,cấm chế cấm bay thế mà không có tác dụng với hắn.
Nam tử kia không ai khác,chính là Long Hoàng tiếng tăm lừng lẫy,là người nắm giữ mọi việc ở Hoàng Triều Thiên Long.
Long Hoàng nhìn về bầu trời sao,thế mà nhìn thấy con chân long hư ảnh,đang gào thét với Long Thiên kia.
Long Hoàng nhíu mày,sau đó như nghĩ đến gì đó,nghi hoặc nói"Là thể chất thức tỉnh,là thể chất của tộc ta,không biết là ai thức tỉnh,sao lại biểu hiện ra,cả một con chân long như thế"
Một số người cũng từ từ hiện ra,một nam tử bộ dạng dữ tợn,xuất hiện gần bên Long Hoàng nói"Là ai thức tỉnh,sao lại ở nơi xa xôi thế kia"
Long Hoàng lắc đầu,nói xuống"Kêu bên dưới đi tìm hiểu đi,dị tượng như thế,chắc chắn là một kỳ tài"
Tối đó,Long Vệ được Long Hoàng phái đi,đựa theo phương hướng mà truy tới,mười mấy ngày sau cuối cùng cũng truy tới Bình Minh Thành,nhưng khi đó Long Thiên cũng đã vào truyền tống trận mà rời đi.
Trở lại với Long Thiên,sau khi trãi qua một đêm đầy đau đớn,sáng hôm sau,hắn không thể nào nhúc nhích được.
Nguyệt Nhi ôm Tử Thiên tới tìm hắn chơi cờ,gõ cửa nói"Long Thiên đi qua chơi cờ với ta"
Long Thiên đứng dậy không nổi,chỉ có thể yếu ớt nói"Để khi khác,hôm nay ta hơi mệt"
Nguyệt Nhi nghe diệu bộ yếu ớt của Long Thiên,kinh ngạc nói"Ngươi bị sao,để ta vào xem thử"nói rồi cưỡng chế,phá cửa xông vào.
Thấy bộ dạng xanh yếu của Long Thiên,Tử Thiên lập tức nhảy khỏi tay Nguyệt Nhi,cạ cạ đầu vào hắn.
Nguyệt Nhi cả kinh nói"Ngươi làm sao vậy,để ta đi mời y sư"
Long Thiên vội ngăn cản nói"Không cần đâu,nghỉ ngơi nữa ngày là khỏe thôi,không vấn đề gì lớn"
Nguyệt Nhi sờ mặt Long Thiên,tức giận nói"Còn nói không sao,nhìn ngươi hóc hác chưa kìa,để ta đi mời y sư"
Long Thiên kéo tay nàng lại,cương nghị nói"Đã nói là không sao,ngươi chẳng lẽ không tin lời ta"