Sau sự kiện tại Thiên Uyên Cung, đại lục Hoa Bắc như bừng tỉnh khỏi cơn mộng bình yên. Nơi vốn được xem như vùng đất thánh bất khả xâm phạm, giờ đây, lại bị Thất Sát Điện xâm nhập táo bạo, để lại những dấu vết tàn phá mà không ai có thể ngờ tới.
Từ những quán trà nhỏ khuất trong hẻm tối, đến đại sảnh uy nghi của các gia tộc, câu chuyện về chàng thiếu niên kỳ bí mang hỏa chân khí cường đại lan truyền nhanh như lửa trên đồng cỏ khô. Một số người tung hô cậu như vị cứu tinh, nhưng số khác thì nghi ngại, cho rằng sức mạnh của cậu có thể tiềm ẩn mối đe dọa khôn lường.
Ở một ngã chợ sầm uất tại trấn Thanh Phong, một nhóm thương nhân đang thì thầm bàn tán:
“Nghe nói thiếu niên đó chỉ phất tay một cái là cả mười tên hộ pháp Thất Sát Điện bị thiêu cháy thành tro.”
“Hừ, lời đồn thôi! Nếu cậu ta mạnh như vậy, sao không tự mình đứng ra đánh bại Thất Sát Điện luôn đi?” Một gã béo trong nhóm hừ lạnh, vẻ mặt hoài nghi.
“Có thể là hắn không muốn lộ thân phận. Nhưng dù sao, việc này không đơn giản như chúng ta nghĩ đâu. Tam Đại Gia Tộc cũng chẳng ai nói rõ cả,” một người khác đáp, ánh mắt đầy lo âu.
Lời đồn nối tiếp lời đồn, len lỏi khắp ngõ ngách, ngay cả những tiểu phu trên núi hay kẻ hành khất đầu đường cũng biết đến câu chuyện.
Giữa khung cảnh yên tĩnh đến lạ thường của một đêm tối, Từ Trường Thanh ngồi trầm mặc trong gian thư phòng. Bên ngoài, cơn gió lạnh đầu đông lùa qua những rặng trúc, phát ra âm thanh lào xào. Ánh sáng từ ngọn đèn dầu leo lắt phản chiếu trong đôi mắt sâu hun hút của ông, tựa như mang theo cả sự nặng nề của những suy tư.
“Vân Trung,” ông trầm giọng gọi, phá vỡ sự im lặng đang bao trùm căn phòng. Từ Vân Trung đứng đối diện, hai tay chắp sau lưng, ánh mắt đăm chiêu như đang chờ đợi.
“Ngươi thấy sao về sự kiện Thiên Uyên Cung?” Từ Trường Thanh hỏi, giọng ông bình thản nhưng chứa đựng áp lực vô hình.
Từ Vân Trung đáp, từng lời nói ra đều cẩn trọng:
“Thưa tộc trưởng, Thất Sát Điện không chỉ nhắm vào Tam Đại Gia Tộc. Bọn chúng còn muốn phô trương thanh thế để khủng bố lòng người. Tuy nhiên, điều khiến ta băn khoăn nhất chính là thiếu niên xuất hiện trong vụ việc đó. Sức mạnh hỏa chân khí hắn thể hiện vượt xa khả năng của một tu sĩ thông thường.”
Từ Trường Thanh hơi gật đầu, ngón tay chậm rãi gõ lên mặt bàn gỗ lim. “Hắn rất đáng chú ý. Nhưng điều quan trọng hơn là… hắn có liên quan đến cái chết của Từ Ngọc Hải không?”
Vân Trung lưỡng lự trong giây lát, rồi đáp: “Ban đầu, ta tin rằng hắn chính là hung thủ. Nhưng giờ nghĩ lại, các chi tiết không khớp. Sự xuất hiện của hắn tại Thiên Uyên Cung dường như nằm ngoài tính toán của Thất Sát Điện. Có khả năng chúng ta đã bỏ sót điều gì đó.”
Từ Trường Thanh cau mày, ánh mắt sắc như lưỡi dao cắt ngang bóng tối. “Nếu không phải hắn, thì ai? Và nếu chúng ta lầm, cái giá phải trả sẽ càng lớn.”
Cùng lúc đó, một bóng người xuất hiện trước cửa. Từ Đăng, người mà Từ Trường Thanh tin tưởng nhất, cúi đầu cung kính trước mặt tộc trưởng.
“Tộc trưởng, xin chỉ thị.”
Từ Trường Thanh trao cho ông một phong thư, nét mặt không biểu lộ cảm xúc. “Ngươi hãy điều tra toàn bộ sự kiện Thiên Uyên Cung, đặc biệt là mọi dấu vết liên quan đến Thất Sát Điện và thiếu niên kia. Nếu hắn không phải hung thủ giết Từ Ngọc Hải, thì kẻ thực sự là ai? Ta muốn sự thật, không để bất kỳ manh mối nào bị bỏ qua.”
“Rõ, thưa tộc trưởng,” Từ Đăng đáp ngắn gọn, rồi rời đi.
Trong bóng đêm lạnh giá, Từ Đăng len lỏi qua những con hẻm tối. Gió cuốn theo tiếng rên rỉ từ những người dân khốn khó, phản chiếu sự hỗn loạn mà thời cuộc đang mang lại. Bên tai ông vẫn vang vọng lời dặn của Từ Trường Thanh: "Phải thật kín đáo."
Phía xa, một quán trà nhỏ vẫn còn sáng đèn. Một nhóm người đang trò chuyện rôm rả, không nhận ra rằng ánh mắt sắc bén của Từ Đăng đã lướt qua họ. Giữa hàng trăm lời đồn nhảm, ông chỉ tìm kiếm một manh mối thật sự. Và chính trong khoảnh khắc lơ đễnh ấy, ông nghe thấy một cái tên khiến đôi chân ông khựng lại: Hắc Vân Hội.
“Không thể nào…” Từ Đăng tự nhủ, tim đập mạnh. Hắn biết cái tên ấy một tổ chức ngầm tồn tại bên trong lòng Đế Đô. Nếu bọn chúng thực sự liên quan, thì đây không chỉ là một cuộc trả thù đơn thuần, mà là âm mưu lớn hơn rất nhiều.
Từ Đăng tiếp tục bước đi, nhưng giờ đây, mỗi bước chân ông đều nặng trĩu với dự cảm chẳng lành. Một cơn sóng ngầm đang trỗi dậy, có thể cuốn phăng tất cả những gì Từ Gia Trang nắm giữ…