Chương 77: Chương 77: Khúc Lặng Giữa Đời.

Dưới ánh nắng buổi trưa oi ả, Trương Vệ rời khỏi Thiên Uyên Cung, nơi giờ đây đang chìm trong sự hỗn loạn. Chàng bước từng bước chậm rãi nhưng đầy toan tính, như thể mỗi cử động đều đã được suy xét kỹ càng. Dòng người qua lại quanh Thiên Uyên Cung vẫn tấp nập như thường, nhưng tiếng nói cười, mua bán lại ẩn chứa nét bất an, như thể mọi người đều cảm nhận được sự bất ổn vô hình đang bao phủ khắp nơi.

Chiếc áo choàng tối màu mà Trương Vệ khoác lên mình vừa là để che chắn khỏi ánh nắng gay gắt, vừa để ẩn giấu danh tính. Chàng kéo thấp mũ trùm, ánh mắt lạnh lẽo quét qua dòng người, đôi môi mím chặt, không để lộ bất kỳ cảm xúc nào. Những người xung quanh, ai nấy đều vội vã với công việc của mình, chẳng ai để tâm đến sự hiện diện của chàng, nhưng điều đó lại càng khiến Trương Vệ thêm phần cẩn trọng.

Con hẻm mà chàng rẽ vào, dù chỉ là một lối đi nhỏ dẫn vào khu Dư Uyển, lại mang một bầu không khí hoàn toàn khác. Nơi này dường như bị thời gian bỏ quên. Những bức tường gạch loang lổ rêu phong, những vết nứt chằng chịt chạy dọc xuống nền đất lấm lem bụi bặm. Tiếng rao bán ồn ào ngoài phố giờ đây chỉ còn là những âm thanh mơ hồ, bị tiếng gió khô khốc len qua kẽ tường nuốt trọn.

Cuối con hẻm, một cây bàng lớn hiện ra, đứng sừng sững như nhân chứng của thời gian, bóng tán rộng che mát cả một góc trời. Tuy nhiên, dưới tán cây ấy không phải là sự an yên mà người ta thường mong đợi, mà là một bức tranh u tối của những mảnh đời tàn lụi.

Những người hành khất ngồi rải rác dưới gốc cây, dáng vẻ lặng lẽ nhưng toát lên sự mỏi mệt cùng cực. Tiếng thở dài xen lẫn tiếng rên rỉ yếu ớt, tạo nên một âm hưởng nặng nề giữa buổi trưa oi bức. Một cụ già gầy guộc, lưng còng đến mức gần như gập xuống mặt đất, đang cố gắng giơ đôi tay run rẩy để chỉnh lại chiếc bát gỗ trước mặt mình. Bên cạnh cụ là một người phụ nữ trẻ ôm đứa bé không ngừng khóc, tiếng khóc yếu ớt đến mức tưởng như bị hòa tan ngay trong không khí.

Trương Vệ nhìn quanh, đôi mắt lạnh băng của chàng dường như không mấy lay động trước những cảnh tượng ấy. Với những người đã dấn thân vào con đường tu đạo, lòng trắc ẩn là thứ dễ dàng bị mài mòn theo thời gian, nhường chỗ cho sự lạnh lùng và thực dụng. Nhưng khi ánh mắt chàng lướt qua, dừng lại trên một dáng hình quen thuộc, Trương Vệ bỗng khựng lại.

Dưới tán cây, Vy Hỷ Tước quỳ gối bên cạnh những người hành khất. Tấm khăn lụa trắng che kín đôi mắt nàng, tựa như lời tuyên bố câm lặng về sự mù lòa của mình. Nàng ngồi đó, lặng lẽ như một cái bóng, nhưng lại toát lên sự u buồn khó tả. Mái tóc dài buông xõa, từng sợi bay nhẹ trong cơn gió khô, nhưng chẳng che được gương mặt tiều tụy với làn da xanh xao.

Ánh mắt Trương Vệ dao động, nội tâm chàng chấn động như có một lưỡi dao sắc cứa vào tâm khảm. Vy Hỷ Tước từng là một cô gái mạnh mẽ, tự trọng, nhưng giờ đây, nàng ngồi đó, hòa lẫn vào đám người khốn khổ, dường như đã buông bỏ mọi ước vọng. Chàng chậm rãi bước đến, mỗi bước chân như bị một sức nặng vô hình kìm hãm.

Bên cạnh Vy Hỷ Tước, một chú chim sẻ nhỏ đang nhảy nhót trên nền đất, đôi mắt đen láy như tò mò nhìn người phụ nữ mù. Nó hót vài tiếng trong trẻo, nhưng chẳng ai để tâm đến sự sống bé nhỏ ấy. Có lẽ, với Vy Hỷ Tước, tiếng chim chỉ là những âm thanh mơ hồ trong khoảng trống u ám mà nàng đang sống.

Khi Trương Vệ đến gần, chú chim sẻ vỗ cánh bay đi, để lại một khoảng không lặng lẽ. Chàng cúi xuống, rút ra thỏi bạc sáng bóng từ trong tay áo. Trong giây lát, những ngón tay chàng ngập ngừng, như thể giữa lý trí và cảm xúc đang có một cuộc giằng co không lời. Nhưng rồi, chàng buông thả thỏi bạc vào chiếc bát gỗ trước mặt nàng.

Tiếng bạc va chạm vang lên lanh lảnh, nhưng Vy Hỷ Tước không hề phản ứng ngay lập tức. Một lúc sau, nàng mới khẽ ngẩng đầu, gương mặt hướng về phía Trương Vệ, dẫu đôi mắt sau lớp khăn lụa chẳng thể nhìn thấy chàng. Không có lời nào được thốt ra, nhưng trong cái nghiêng đầu nhẹ nhàng ấy, Trương Vệ dường như cảm nhận được cả ngàn lời muốn nói—những lời cảm kích, xen lẫn xót xa và tự ti.

Không đợi lâu, Trương Vệ quay người bước đi. Chiếc áo choàng phất nhẹ trong gió, hòa vào sự im lặng đến lạnh lẽo của buổi trưa. Dưới tán cây bàng, một chiếc lá già rụng xuống, lơ lửng trong không khí trước khi chạm đất. Lá vàng lìa cành, tựa như một kiếp người nhỏ bé trôi nổi trong dòng chảy bất tận của số mệnh, không ai hay, chẳng ai nhớ.