Chương 50: Dưới Tán Hoa Lạ.

Trương Vệ và Lạc Lạc chạy mãi, bước chân nhỏ bé của họ dần trở nên chậm chạp, cơ thể gần như kiệt quệ. Hơi thở của cả hai dồn dập, mỗi lần hít vào đều nặng nề và đau đớn. Cuối cùng, không thể chạy nổi nữa, cả hai dừng lại dưới một tán cây lớn, ngồi phịch xuống đất.

Trương Vệ dựa lưng vào thân cây, đầu cúi gằm xuống, hai tay chống lên đầu gối, cơ thể nặng trĩu vì mệt mỏi. Mồ hôi chảy dài trên gương mặt gầy gò của cậu, áo đã ướt đẫm, dính sát vào người. Cảm giác nóng bức và khó chịu bao trùm lấy toàn bộ cơ thể, nhưng cậu không còn sức mà quan tâm đến nữa. Lạc Lạc ngồi cách đó không xa, cũng đang cố gắng lấy lại hơi thở. Cô bé mệt mỏi đến nỗi cả việc lau đi những giọt mồ hôi đọng trên trán cũng trở thành một thử thách.

Cả hai ngồi im lặng, chỉ có tiếng thở dốc vang lên giữa bầu không khí ảm đạm của khu rừng. Trương Vệ khẽ nhắm mắt, cố gắng làm dịu đi nhịp đập cuồng loạn trong lồng ngực. Mọi thứ xung quanh như chìm vào một trạng thái yên lặng kỳ quặc, chỉ còn nghe tiếng côn trùng rả rích từ xa vọng lại. Không còn tiếng gầm rú ghê rợn của con yêu tinh nhện nữa, nhưng lòng cậu vẫn không thể nào an tâm. Cậu không tin rằng nó đã thật sự từ bỏ cuộc truy đuổi.

Khi hơi thở dần ổn định lại, ánh mắt của Trương Vệ vô tình rơi vào một thứ gì đó trên mặt đất ngay trước mặt. Những cánh hoa hồng nhạt rải rác xung quanh họ, mỏng manh, nhẹ nhàng và mịn màng như lụa. Chúng phủ lên mặt đất, trải dài khắp nơi, tựa như vừa rơi xuống từ trên cao.

"Cánh hoa anh đào..." Trương Vệ khẽ thì thầm, đôi mắt mở to, đầy thắc mắc và kinh ngạc. Cậu cúi xuống nhặt lên một cánh hoa, cảm nhận sự mềm mại lạnh giá của nó giữa những ngón tay gầy yếu. Đôi mắt cậu dán chặt vào cánh hoa nhỏ bé, lòng tràn ngập nghi vấn. Làm sao có thể có cánh hoa anh đào ở đây, giữa khu rừng này?

Không thể tin vào mắt mình, Trương Vệ từ từ đứng dậy, bước về phía trước để quan sát rõ hơn. Xung quanh, những cánh hoa anh đào phủ đầy mặt đất, nhẹ nhàng rơi xuống như những bông tuyết mùa đông. Cậu ngước nhìn lên bầu trời, hy vọng tìm thấy cành cây nào đó đang trổ hoa, nhưng chẳng có một bóng dáng cây anh đào nào ở nơi đây. Chỉ có những thân cây già cỗi, thô ráp vươn mình trong bóng tối của khu rừng, xa lạ và đáng sợ.

"Giữa mùa hạ... làm sao loài hoa này có thể nở?" Trương Vệ lẩm bẩm, ánh mắt hiện lên sự nghi hoặc. Mùa hoa anh đào thường rơi vào những tháng đầu xuân, khi tiết trời ấm áp, không phải trong cái nóng ngột ngạt của mùa hạ như bây giờ. Cảnh tượng trước mắt hoàn toàn trái với tự nhiên, và điều này khiến cậu bất an.

Lạc Lạc ngồi gần đó, đôi mắt trong veo nhìn thấy những cánh hoa rơi đầy mặt đất, nhưng vẻ ngạc nhiên trong ánh mắt của cô bé chỉ thoáng qua rồi nhanh chóng biến mất. Cô bé không quá bận tâm đến điều kỳ lạ này, mà ngược lại, nhoẻn miệng cười nhẹ, dường như chỉ đơn giản là tận hưởng khoảnh khắc yên bình ngắn ngủi sau cuộc chạy trốn mệt mỏi.

Tuy nhiên, trái với sự vô tư của Lạc Lạc, lòng Trương Vệ càng lúc càng tràn ngập nghi vấn. Cậu cảm thấy có điều gì đó rất không bình thường đang diễn ra. Lời cảnh báo trong những cuốn sách cổ chợt hiện về trong tâm trí. Ánh mắt cậu khẽ quét qua xung quanh, không gian tĩnh lặng nhưng lại mang một vẻ bí ẩn khó lường.

Không nén nổi tò mò, Trương Vệ bước lên vài bước nữa, đôi chân nặng nề nhưng kiên định. Đúng lúc đó, cảnh tượng trước mắt khiến cậu sững người. Xung quanh họ, cả một rừng hoa anh đào hiện ra giữa màn sương mờ mịt. Những cành cây trĩu nặng, những cánh hoa rơi xuống như cơn mưa màu hồng, tạo nên một khung cảnh đẹp đến ngỡ ngàng.

"Đào Hoa Trận..." Trương Vệ khẽ thốt lên, đôi mắt mở to, không tin nổi vào điều mình đang thấy. Trước đây, cậu chỉ nghe về trận pháp này qua những cuốn sách cổ trong Ngọc Thư Đường, nơi lưu trữ những bí mật thượng cổ mà Trương Bảo đã bí mật đưa cậu học hỏi. Trận pháp này được ghi lại như một trong những kỳ trận huyền bí và nguy hiểm nhất của tiên giới, được tạo ra bởi tiên nhân Bạch Liên Tử.

Lạc Lạc, dù không hiểu rõ về trận pháp này, nhưng nhận thấy sự nghiêm trọng trong ánh mắt của Trương Vệ, cũng không khỏi lo lắng. Cô bé nhích lại gần hơn, ánh mắt tò mò nhìn cậu, hỏi nhỏ: "Trương Vệ, ngươi nói Đào Hoa Trận là gì? Đây chẳng lẽ không phải chỉ là một khu rừng hoa bình thường sao?"

Trương Vệ lắc đầu, giọng nói nghiêm trọng: "Không, đây không phải rừng hoa bình thường. Đào Hoa Trận là một trận pháp thượng cổ, được tạo ra bởi tiên nhân Bạch Liên Tử. Người ta nói rằng bất kỳ ai lạc vào đây, nếu không tìm ra cách giải sẽ mãi mãi bị nhốt lại, lạc lối trong mê cung hoa đào này."

Nghe đến đây, Lạc Lạc thoáng rùng mình. Dù cảnh sắc trước mắt đẹp đến mê hồn, nhưng sự nguy hiểm ẩn chứa bên trong lại khiến cô bé không khỏi lo sợ. Lạc Lạc nhìn Trương Vệ, trong ánh mắt của cậu, cô thấy rõ sự lo lắng và áp lực. Họ đang đối mặt với một thứ không đơn giản chút nào. Cả hai đều hiểu rằng dù chỉ một sai lầm nhỏ, họ có thể mãi mãi biến mất trong màn hoa đào mờ ảo này.

Vẻ đẹp của rừng hoa giờ đây trở nên như một cái bẫy. Trương Vệ khẽ nheo mắt, đôi tay siết chặt, lòng thầm quyết định sẽ tìm ra cách thoát khỏi mê cung này, dù có khó khăn đến đâu.