Trương Vệ vừa xoay lưng, dự định tìm một chỗ nghỉ ngơi, thì một mùi hương lạ đột nhiên xâm nhập vào khứu giác. Hương thơm này không giống với mùi cỏ cây bình thường, nó ngọt ngào đến kỳ lạ, như thể một thứ hương vị từ thế giới khác len lỏi qua không gian.
Sự tò mò thôi thúc, Trương Vệ đảo mắt nhìn quanh, cố gắng tìm ra nguồn gốc của hương thơm đó. Cậu tiến dần về phía mùi hương, bước chân cẩn trọng từng nhịp, như sợ rằng chỉ cần một cử động mạnh sẽ làm tan biến nó. Đi được một đoạn, cậu phát hiện ra giữa thảm cỏ xanh mướt có một đóa hoa lạ. Đóa hoa ấy lớn hơn tất cả những loài hoa mà cậu từng thấy. Những cánh hoa mềm mại bung nở, phát ra sắc màu lấp lánh như được nhuộm bởi ánh trăng. Từ tâm hoa, những chùm nhụy vàng ánh lên nhẹ nhàng, tỏa ra mùi hương ngọt lịm, bao phủ khắp không gian xung quanh.
Trương Vệ cúi xuống ngắm nhìn kỹ hơn, trong lòng không khỏi kinh ngạc. Cậu có cảm giác như mình vừa khám phá ra một bí ẩn sâu xa nào đó của Ẩn Quỷ Cốc. Sự tĩnh lặng lạ kỳ và khung cảnh như tiên giới khiến cậu bị cuốn vào giây phút ấy. Hít sâu một hơi, hương thơm từ đóa hoa len lỏi vào từng ngóc ngách trong tâm trí cậu, như làm dịu đi những lo lắng và căng thẳng. Trương Vệ cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng, đầu óc trở nên trống rỗng, quên đi mọi thứ xung quanh.
Nhưng ngay lúc đó, một tiếng thét thất thanh vang lên, xé toạc sự yên bình vốn có.
Trương Vệ giật bắn người, quay ngoắt lại. Trước mắt cậu là Lạc Lạc, đôi mắt tràn đầy sợ hãi, hoảng loạn chạy thục mạng về phía cậu. Theo sát phía sau cô bé là một sinh vật quái dị khủng khiếp. Đó là một con yêu tinh nhện khổng lồ. Nửa trên của nó là hình dáng một người phụ nữ với làn da trắng bệch, đôi mắt sâu hoắm và mái tóc rối tung, toát lên vẻ ghê rợn. Nhưng phần thân dưới lại là cơ thể của một con nhện khổng lồ, tám chân dài ngoằng như những chiếc cột lớn, mỗi bước di chuyển của nó mang theo sự uy hiếp không thể lầm lẫn.
Lạc Lạc lảo đảo né tránh những cú vồ hung bạo của con yêu tinh nhện, từng hơi thở nặng nhọc rít qua kẽ răng. Đôi chân nhỏ nhắn của cô bé như đang bị rút cạn sức lực, mỗi bước chạy trở nên khó khăn hơn. Mồ hôi đầm đìa chảy dài trên gương mặt bầu bĩnh, ánh mắt long lanh thường ngày giờ đây đã bị thay thế bởi sự sợ hãi tột cùng. Mỗi cú cào từ những cái chân dài ngoằng của con quái vật đều sát đến nỗi như chỉ cần chậm một chút thôi, sinh mạng mong manh của Lạc Lạc sẽ lập tức bị tước đoạt.
Cách đó không xa, Trương Vệ đứng chôn chân, đôi mắt mở to kinh hãi nhìn cảnh tượng trước mắt. Trái tim cậu đập loạn nhịp, từng nhịp như muốn phá tung lồng ngực. Sự bối rối và hoảng loạn làm đôi chân cậu tê cứng, không biết phải hành động thế nào. Hình ảnh Lạc Lạc, cô bé luôn tràn đầy sức sống, giờ đây đang bị dồn vào bước đường cùng khiến cậu như chìm vào trong một cơn ác mộng không có lối thoát.
“Chạy đi!” Lạc Lạc hét lên, tiếng gọi khẩn cấp vang dội cả khu rừng, làm cho Trương Vệ giật mình tỉnh lại. Ánh mắt lo lắng của cô bé xuyên qua không gian, hướng về phía cậu như một lời cầu cứu. Không kịp suy nghĩ nhiều, Trương Vệ lao mình chạy đi, hai chân gần như vấp ngã dưới những tảng đá, bàn chân quét qua bụi cỏ ẩm ướt. Mọi âm thanh như bị nuốt chửng bởi nhịp đập thình thịch trong lồng ngực. Mùi đất, mùi cỏ, cả cái lạnh của hơi nước thấm vào trong không khí cũng không làm Trương Vệ cảm nhận rõ ràng được nữa—tất cả chỉ còn là sự hỗn loạn và sợ hãi.
Nhưng chẳng mấy chốc, Trương Vệ nhận ra mình không thể nào theo kịp Lạc Lạc, nên đành rẽ sang hướng khác. Tuy nhiên, hơi thở dồn dập, đôi chân rã rời khiến tốc độ của cậu chậm dần. Cậu quay lại nhìn, thấy con yêu tinh nhện khổng lồ vẫn không ngừng truy đuổi Lạc Lạc. Ánh mắt đỏ ngầu của nó không rời khỏi con mồi, mỗi bước đi đều mang theo sự chết chóc. Lạc Lạc cố gắng lách qua những tán cây, nhảy qua những tảng đá, nhưng con quái vật quá nhanh và mạnh mẽ. Tiếng chân khổng lồ của nó dẫm đạp lên mặt đất, tạo ra những tiếng rầm rầm như sấm động.
Trong lòng Trương Vệ, nỗi tuyệt vọng dâng lên như cơn sóng dữ. Cậu biết rằng họ không thể chạy mãi như thế này. Suy nghĩ xoay vòng trong đầu, cho đến khi một tia sáng lóe lên.
"Lạc Lạc! Dùng phép thuật đi!" Trương Vệ hét lên, giọng vang rền trong khu rừng âm u. Nhưng Lạc Lạc dường như đã chìm trong hoảng loạn, đôi chân chỉ biết lao về phía trước, không hề phản ứng lại lời kêu gọi của cậu.
Không còn sự lựa chọn nào khác, Trương Vệ quyết định hành động. Cậu hít một hơi thật sâu, đôi mắt đầy quyết tâm. Cậu xoay người, lao ngược về phía con yêu tinh nhện. Cậu cúi xuống nhặt những viên đá ven đường, bàn tay run rẩy nắm chặt chúng rồi ném mạnh về phía con quái vật.
"Ê! Nhìn tao này, đồ quái vật!" Trương Vệ hét to hết mức có thể, hy vọng thu hút sự chú ý của nó. Tiếng hò hét của cậu vang lên trong không gian trống vắng, tạo thành những hồi âm yếu ớt. Nhưng con yêu tinh nhện nghe thấy. Đôi mắt đỏ ngầu, khát máu của nó lập tức quay về phía cậu, những cái chân dài khẽ cử động, thân hình to lớn dần chuyển hướng. Trương Vệ cảm thấy mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng, trái tim đập nhanh hơn bao giờ hết. Cậu lùi lại từng bước, mỗi bước chân đều như chạm vào vực sâu của sự sống và cái chết.
Đúng lúc đó, một luồng sáng chói lòa bùng lên từ phía Lạc Lạc. Chiếc lục lạc trên tay cô bé phát sáng rực rỡ, tỏa ra ánh sáng rực rỡ như ánh mặt trời xuyên thấu bóng tối của khu rừng. Lạc Lạc đã dừng lại, đôi mắt không còn lạc lõng mà tràn đầy quyết tâm. Cô bé nắm chặt chiếc lục lạc, đôi tay nhỏ nhắn bắt đầu di chuyển, tạo ra những ấn chú phức tạp mà Trương Vệ không hiểu nổi. Môi cô bé mấp máy, phát ra những tiếng niệm chú kỳ lạ, như lời thì thầm của gió và ánh sáng hòa quyện.
Từ chiếc lục lạc, một luồng sáng mạnh mẽ lao thẳng về phía con yêu tinh nhện. Tia sáng ấy đâm thẳng vào người con quái vật, khiến thân hình khổng lồ của nó run lên. Trong thoáng chốc, con yêu tinh nhện khựng lại, đôi chân cứng đờ, nhưng đôi mắt đỏ ngầu của nó vẫn lóe lên sự hung hãn, không dễ dàng từ bỏ con mồi.
Dù phép thuật của Lạc Lạc không đủ mạnh để tiêu diệt con yêu tinh, nhưng cũng đủ để làm chậm bước tiến của nó. Khoảng trống quý giá ấy mở ra trước mắt Trương Vệ và Lạc Lạc.
“Chạy mau!” Lạc Lạc hét lớn, lần này, giọng cô bé chứa đầy sự quyết đoán và không hề run sợ. Không chút do dự, Trương Vệ lao theo cô bé, cả hai băng mình chạy sâu vào rừng. Tiếng gầm gừ giận dữ của con yêu tinh nhện vọng lại phía sau, nhưng dần dần xa dần, nhạt đi trong làn sương mờ ảo.
Mỗi bước chạy của họ đều vang lên trong khu rừng, tiếng lá khô vỡ vụn dưới chân như nhịp điệu của sự sống còn. Trương Vệ và Lạc Lạc không ngừng nghỉ, hơi thở dồn dập như hòa vào nhau, chỉ có một ý nghĩ duy nhất vang lên trong tâm trí: phải sống sót. Phía trước, bóng tối mênh mông của khu rừng vẫn trải dài, như một vực thẳm không đáy, nhưng ít nhất, họ biết rằng nếu còn sống, mọi hy vọng vẫn còn phía trước.