Chương 46: Ẩn Quỷ Cốc.

Bóng đêm lặng lẽ buông xuống, phủ trọn Ẩn Quỷ Cốc trong một tấm màn đen ngòm, như thể chính cốc rừng đã trở thành một phần của đêm tối. Chẳng còn ánh sáng nào có thể xuyên qua được tầng tầng lớp lớp những tán cây cổ thụ. Cả khu rừng chìm trong sự tĩnh mịch lạnh lẽo, chỉ có tiếng gió khẽ rít qua những kẽ lá, mang theo cái lạnh cắt da cắt thịt, cùng với tiếng rào rạt của lá khô bị cuốn đi dưới chân. Cảm giác bức bối, ngột ngạt bủa vây, khiến những kẻ lạc lối nơi đây chỉ biết siết chặt lấy hơi thở của mình, lo sợ bất cứ âm thanh nào cũng có thể làm xao động những thứ đang ẩn mình trong bóng tối.

Những thân cây già cỗi đứng sừng sững, chọc thẳng lên bầu trời đen kịt như những bóng ma khổng lồ. Từ xa, chúng trông như hàng ngàn cánh tay đen đúa vươn ra từ lòng đất, uốn lượn trong không khí, đe dọa và chực chờ nuốt chửng bất cứ kẻ nào dám tiến sâu vào. Dây leo chằng chịt bám lấy các nhánh cây, uốn éo như những con rắn khổng lồ nằm ẩn mình, âm thầm rình rập.

Dưới chân, mặt đất ẩm ướt và lầy lội, mùi đất hòa quyện với hơi ẩm phảng phất một mùi tanh nhè nhẹ của cái chết, như thể nơi đây đã từng chứng kiến vô số sinh mệnh bị chôn vùi mà không ai biết đến. Mỗi bước chân đạp lên lớp thảm dày của lá cây mục rữa, tạo ra âm thanh nhỏ nhưng vang vọng khắp nơi, khiến người đi trong cốc cảm nhận được sự tồn tại của chính mình giữa cái tĩnh lặng đáng sợ này.

Thỉnh thoảng, từ sâu trong rừng, một âm thanh gầm gừ vọng lại, trầm thấp và đầy đe dọa. Đó không phải tiếng của bất kỳ sinh vật bình thường nào. Tiếng gầm ấy như đến từ một loài quái thú cổ xưa, tồn tại từ thời đại mà con người chưa từng bước chân đến đây. Những tiếng động bất chợt khác, có thể là tiếng bước chân nặng nề hay tiếng cánh của loài dơi quái dị xé toạc không khí, càng làm không gian thêm phần ghê rợn.

Rồi bất chợt, một tiếng thét chói tai xé toạc màn đêm, vang lên từ đâu đó trong cốc, khiến cả khu rừng như lặng ngắt trong một khoảnh khắc. Tiếng thét đầy sự sợ hãi, đau đớn, và tuyệt vọng ấy, chỉ kéo dài trong tích tắc, trước khi bị bóng tối dày đặc của Ẩn Quỷ Cốc nuốt chửng, như chưa từng tồn tại.

Tất cả những gì còn lại sau đó là sự im lặng đáng sợ. Sự im lặng ấy không phải là sự bình yên, mà là một sự cảnh báo. Những kẻ yếu tim, khi bước vào nơi đây, đều nhận ra ngay lập tức: màn đêm tại Ẩn Quỷ Cốc không chỉ là bóng tối bình thường. Nó sống, nó thở, và nó sẵn sàng nuốt chửng bất cứ ai bước chân qua giới hạn mà nó định ra.

Dưới gốc một cây cổ thụ, nơi những rễ cây ngoằn ngoèo đan xen như những con rắn khổng lồ, có một con đường mòn nhỏ xíu, gần như bị che lấp hoàn toàn bởi lớp cỏ dại và lá cây mục rữa. Trên nền đất ẩm ướt, một chiếc bao bố cũ kỹ nằm lẫn giữa những rễ cây, trông như một thứ bị bỏ rơi từ lâu. Nhưng không, chiếc bao này không hề im lặng. Nó đang khẽ động đậy, ngọ nguậy yếu ớt như thể có thứ gì bên trong đang cố thoát ra khỏi lớp vải sờn rách.

Tiếng động phát ra từ chiếc bao bố, yếu ớt nhưng vang rành rọt giữa không gian tĩnh mịch. Những âm thanh đó, dù nhỏ bé, vẫn như đâm xuyên qua sự im lặng đáng sợ của khu rừng, làm nổi lên một cảm giác bất an khó chịu, như thể mọi thứ xung quanh đều đang lắng nghe, quan sát. Mỗi lần chiếc bao phồng lên rồi lại xẹp xuống, tiếng ma sát của vải với đất và rễ cây vọng lại, từng chút một, khiến người ta không khỏi rùng mình.

Tuy nhiên, càng vùng vẫy, sự ngọ nguậy của chiếc bao càng yếu dần, tựa như sinh lực bên trong đang bị rút cạn. Cảm giác như tử thần đã phủ bóng lên sinh vật nhỏ bé bị giam cầm bên trong, và bóng tối của cốc rừng như chực chờ nuốt chửng mọi tia hy vọng cuối cùng.

Tiếng gầm gừ xa xăm của ma thú vẫn không ngừng vọng lại, dội khắp các ngọn cây, như lời nhắc nhở lạnh lùng về sự nguy hiểm không bao giờ nguôi ngoai nơi đây. Bóng tối ngày càng dày đặc, mịt mù đến mức không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì ngoài tầm với. Càng lúc, chiếc bao càng ngọ nguậy yếu ớt hơn, như một mảnh đời nhỏ bé và vô vọng đang cố gắng vùng vẫy giữa màn đêm khắc nghiệt, nơi sự sống chỉ còn là một tia sáng le lói trước ngưỡng cửa của cái chết.

Rồi, như một điều tất yếu, dây buộc chặt chiếc bao bố bắt đầu lỏng dần. Những lần rung động cuối cùng, yếu ớt nhưng quyết liệt, đã khiến nút thắt từ từ tuột ra. Chiếc bao khẽ giật mạnh, và sợi dây cuối cùng cũng bung ra, để lộ một khe hở nhỏ. Ánh sáng từ những đốm lửa đom đóm lập lòe xung quanh chiếu nhạt vào khe hở, khiến không gian thêm phần ma quái.

Chiếc bao mở dần, chậm rãi và mệt mỏi, cuối cùng để lộ ra một hình dáng nhỏ bé bên trong. Đó là một đứa trẻ, cơ thể gầy guộc và run rẩy như một con thú bị dồn đến đường cùng. Gương mặt đứa trẻ tái nhợt, đôi mắt to tròn đầy sợ hãi quét nhìn xung quanh, chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra. Đây chính là Trương Vệ, đứa con trai duy nhất của Trương Bảo.