Chương 45: Tin Tức Kinh Hoàng.

Trời chập choạng, vầng dương cuối cùng cũng đã khuất sau những dãy núi, để lại một khoảng không gian tối tăm, tĩnh mịch. Gió đêm thổi nhẹ qua các tán cây, mang theo hương thơm nhè nhẹ của hoa dại, phủ đầy sự u sầu lên không gian tĩnh lặng. Trương Bảo ngồi trầm tư trên chiếc ghế gỗ lớn trong đại điện, tay ông siết chặt một bức thư đang đặt trên bàn, đôi mắt chứa đầy những suy tư và lo âu. Bên cạnh bức thư là hàng đống tấu chương, nhưng chúng dường như không thể lôi kéo được sự chú ý của ông.

Tiếng bước chân gấp gáp bỗng vang lên từ ngoài cửa, phá tan không gian yên tĩnh. Một hộ vệ của Trương gia lao vào, vẻ mặt hoảng hốt, mồ hôi nhễ nhại. Hắn cúi gập người, giọng nói vội vã, run rẩy: "Bẩm Bảo Chủ, có tin khẩn từ ngoài thành!"

Đôi mắt Trương Bảo bừng tỉnh, bắn ra tia nhìn sắc bén như dao. "Nói!" Ông ngắn gọn, nhưng giọng điệu không giấu nổi sự gấp gáp.

Hộ vệ cúi đầu thêm sâu, như sợ làm chậm mất giây phút nào. "Bảo Chủ, chúng tôi tìm thấy thi thể của Lưu Minh tại Ẩn Quỷ Cốc. Trên người ông ta bị thương nặng, đã không còn dấu hiệu của sự sống."

Lời nói của hắn như một nhát chém vào lòng Trương Bảo. Không gian trong đại điện lập tức trở nên nặng nề, căng thẳng như thể mọi âm thanh đều bị nuốt chửng. Bàn tay ông thoáng run, nhưng ánh mắt ông càng thêm lạnh lẽo, tàn nhẫn.

"Lưu Minh..." Trương Bảo thì thầm, hơi thở của ông trở nên nặng nề, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực. Lưu Minh là người theo ông từ khi bắt đầu, bao lần cùng ông vào sinh ra tử, giờ lại gặp kết cục bi thảm như vậy? Và còn Trương Vệ, đứa con trai độc nhất của ông? Ông nhíu chặt mày, lo lắng dâng lên như thủy triều.

"Lưu Minh đã đi đón Trương Vệ trở về, sao có thể xảy ra chuyện như thế?" Ông nhấc cao giọng, sự tức giận hòa quyện cùng nỗi sợ, biến thành một cảm giác cay đắng trào dâng.

"Ngươi kể lại chi tiết!" Ông ra lệnh, giọng trầm trầm nhưng chất chứa sự nguy hiểm.

Hộ vệ run rẩy đáp lời: "Chúng tôi thấy dấu vết của một nhóm ngựa hoang ngoài thành, một trong số đó mang gia huy của Trương gia. Theo dấu vết, chúng tôi đến Ẩn Quỷ Cốc và phát hiện thi thể Lưu Minh. Trên người ông ta có nhiều vết thương chí mạng, nhưng xung quanh không có dấu hiệu của cuộc giao tranh."

Hắn dừng lại, thở gấp rồi nói tiếp: "Chúng tôi lục soát khắp nơi nhưng không tìm thấy manh mối gì. Không có bất kỳ dấu vết nào khác, không có tung tích của Trương Vệ. Chúng tôi quyết định lập tức quay về báo cáo."

Những lời nói ấy như một mũi dao xuyên vào lòng Trương Bảo. Ẩn Quỷ Cốc, nơi đầy rẫy những cạm bẫy và ma thú, từ lâu đã được coi là vùng đất chết. Trương Bảo biết rõ rằng bất kỳ ai đi vào đó đều có thể gặp nguy hiểm, nhưng không ngờ rằng tình huống này lại xảy ra nhanh chóng và nghiệt ngã đến vậy. Nỗi sợ hãi dường như siết chặt lấy tim ông, mỗi nhịp đập càng thêm dồn dập.

"Mau triệu tập tất cả các trưởng lão ngay!" Ông ra lệnh, giọng nói lạnh lùng và kiên quyết. "Trong nửa canh giờ, tất cả phải có mặt tại đại điện!"

Người hộ vệ gật đầu rồi vội vàng rời đi, để lại Trương Bảo đứng lặng lẽ giữa không gian tĩnh mịch của căn phòng rộng lớn. Những suy nghĩ như những cơn bão cuồn cuộn trong đầu ông. Ánh mắt ông lướt qua đống tấu chương vô hồn trên bàn, rồi lại nhớ về bức thư từ Mục Yên Nhiên, gửi đến sáng nay. Trong thư, nàng đã dặn dò ông rằng: "Nên dành nhiều thời gian hơn cho con trai, đừng để gia nghiệp và trách nhiệm khiến con trai bị bỏ quên."

Nhưng giờ đây, khi mọi thứ đã diễn ra như vậy, lòng ông trĩu nặng một nỗi sợ mà không có lời nào có thể diễn tả.

Ông siết chặt nắm tay, ánh mắt lạnh băng nhưng vẫn sáng rực quyết tâm. Dù có điều gì đang chờ đợi phía trước, ông nhất định sẽ tìm lại Trương Vệ, bằng bất kỳ giá nào. Không bao lâu sau, các trưởng lão của Trương Gia Bảo đã tập trung đầy đủ trong đại điện. Ánh đèn dầu vàng vọt soi tỏ không gian, bóng tối nơi góc phòng chỉ càng làm tăng thêm vẻ nặng nề, u ám của buổi họp khẩn cấp này. Trương Bảo đứng giữa đại điện, cảm nhận rõ từng tia áp lực đè nặng lên vai mình. Ông đưa mắt quét qua những khuôn mặt quen thuộc của các trưởng lão: Lưu Hồng Liệt với vẻ mặt cương nghị, Tôn Thanh Hòa với ánh mắt lạnh lùng, Ngô Đức Khang trầm ngâm, và Triệu Văn Thiên vẫn giữ nét điềm tĩnh. Nhưng đáng chú ý nhất là Trương Trung, đại trưởng lão, người đã có mặt từ sớm với đôi mắt sâu thẳm đầy toan tính.

Trương Bảo hít sâu, rồi thả ra một hơi dài. Giọng ông trầm vang, uy lực như âm vang trong không gian rộng lớn: "Hôm nay ta triệu tập các vị đến đây vì một việc vô cùng nghiêm trọng. Con trai ta, Trương Vệ, trên đường trở về từ Mộc Châu đã bị bắt cóc. Người hộ tống nó, Lưu Minh, đã hy sinh. Việc này không phải ngẫu nhiên mà là âm mưu được tính toán kỹ lưỡng."

Không gian trong đại điện như bị thắt lại, yên lặng đến mức có thể nghe rõ từng nhịp thở. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Trương Bảo, bầu không khí nặng nề bao trùm.

"Ta sẽ huy động toàn bộ lực lượng của gia tộc, tiến thẳng vào Ẩn Quỷ Cốc để tìm lại Trương Vệ." Ông nói tiếp, giọng đầy kiên quyết. "Đây không chỉ là chuyện của gia đình ta mà còn là danh dự của Trương Gia. Chúng ta không thể để kẻ thù lăng nhục gia tộc này!"

Những lời nói mạnh mẽ của Trương Bảo khiến các trưởng lão bắt đầu xôn xao, thì thầm trao đổi với nhau. Có người lo lắng, có người cân nhắc. Sự căng thẳng dâng lên từng phút.

Đột nhiên, một giọng nói trầm tĩnh vang lên, phá tan bầu không khí căng thẳng. "Bảo Chủ, ta không đồng ý với kế hoạch này." Trương Trung, đại trưởng lão, đứng dậy, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Trương Bảo.

Tất cả mọi người trong đại điện lập tức im lặng, không khí như đông cứng lại. Trương Bảo cau mày, mắt ông lóe lên một tia sắc bén. "Ý đệ là gì?" Ông hỏi, giọng trầm trầm.

Trương Trung bước lên một bước, giọng nói của lão không lớn nhưng lại có sức nặng vô cùng: "Ẩn Quỷ Cốc là nơi hiểm nguy tột độ, đầy rẫy những ma thú và bẫy rập. Huy động toàn bộ gia tộc chỉ vì một đứa trẻ là hành động liều lĩnh. Chúng ta không thể đánh cược sinh mạng của cả gia tộc chỉ để cứu một người."

Lời nói của Trương Trung như một lưỡi dao sắc bén đâm vào trái tim Trương Bảo. Ông nắm chặt tay, giọng ông dù bình tĩnh nhưng không giấu nổi cơn giận: "Đệ đang bảo ta bỏ mặc con trai mình sao? Trương Vệ là người thừa kế của Trương Gia, làm sao ta có thể đứng nhìn nó rơi vào tay kẻ thù?"

Trương Trung vẫn giữ ánh mắt sắc lạnh, không chút dao động. "Ta không nói Bảo Chủ từ bỏ Trương Vệ. Nhưng nếu chúng ta hành động thiếu suy nghĩ, cả gia tộc sẽ gặp nguy. Ta đề nghị một phương án khác: thay vì huy động toàn bộ lực lượng, chúng ta cử một đội ngũ tinh nhuệ, những người có thực lực cao và kinh nghiệm, âm thầm tiến vào Ẩn Quỷ Cốc tìm kiếm. Đồng thời, phải điều tra rõ ràng kẻ địch là ai và mục đích thật sự của chúng."

Những lời của Trương Trung làm không khí trong đại điện chùng xuống, chìm vào một sự im lặng nặng nề. Trương Bảo trầm ngâm, trong lòng đấu tranh giữa tình cảm của người cha và trách nhiệm của người đứng đầu gia tộc. Ông hiểu rằng Trương Trung có lý, nhưng nỗi lo cho đứa con trai khiến ông khó lòng chấp nhận việc chậm trễ.

Cuối cùng, sau một hồi suy nghĩ, Trương Bảo ngẩng đầu lên, ánh mắt quyết liệt: "Ta hiểu những gì đệ nói. Nhưng thời gian không đứng về phía chúng ta. Nếu đệ có kế hoạch cụ thể, hãy nói ngay bây giờ. Ta sẽ cân nhắc."

Trương Trung gật đầu, bước lên phía trước, ánh mắt sâu xa, giọng nói vẫn trầm ổn nhưng mang đầy sự toan tính: "Bảo Chủ, hãy giao nhiệm vụ này cho ta. Ta sẽ dẫn một nhóm người tinh nhuệ, lặng lẽ tiến vào Ẩn Quỷ Cốc. Ta sẽ tìm được Trương Vệ, và nếu có bất kỳ dấu hiệu nào của âm mưu lớn hơn, ta sẽ báo cáo ngay lập tức."

Trương Bảo im lặng suy nghĩ một lúc lâu. Sau cùng, ông gật đầu, giọng nói tuy đã quyết định nhưng vẫn còn đượm lo âu: "Được, ta tin tưởng giao việc này cho đệ."

Trương Trung cúi đầu kính cẩn, đáp lời: "Ta sẽ không phụ lòng tin của Bảo Chủ."

Khi quyết định đã được đưa ra, không khí trong đại điện dường như dịu lại, nhưng sự lo lắng vẫn còn đọng lại sâu trong lòng mỗi người. Trương Bảo dõi mắt theo bóng lưng Trương Trung rời đi, trong lòng trào lên một cảm giác bất an mơ hồ mà ông không thể lý giải.