Chương 2: Tiên đan

Những cơn gió nhẹ khiến những chiếc lá tre khô xào xạc, có chiếc rơi vương trên mái tóc ướt vì máu bết mà dính lại, thân hình nhỏ bé lẻ loi nằm trên nền cỏ xanh mướt.

Những chú lợn con tinh nghịch khẽ ủi mõm vào thân hình cô chủ nhỏ đầy nghi hoặc, người bằng hữu thân quen sao lại chẳng chịu chơi đùa với chúng nữa vậy ??

" yêu nhau cưởi áo ...í a... Cho nhau.., về nhà ... Về nhà mẹ hỏi...í a... Qua cầu...là ...gió bay."

Tiếng hát trong trẻo từ xa vọng lại, không lâu sau là bóng áo tứ thân tung bay trong gió nhẹ, một thiếu nữ đầu đội chiếc nón quai thao, ngón tay thon dài khẽ lướt qua những cánh hoa bụi tiến tới.

" ụt" " ụt"

Đàn lợn con giật mình, chúng chạy xồ lại quanh chân thiếu nữ, con đưa miệng kéo lấy váy, con lại hẩy chân, con thì chạy trước nhảy loang quang như kháng nghị.

" éc" " éc"....

- á á ...tránh ra, làm gì thế ?? Mấy con quỷ sứ...

Thiếu nữ giật mình sợ hãi la thất thanh, nhưng buộc phải đi theo, đến mấy con lợn dừng hành động kỳ dị lại, Thị khẽ phẩy phẩy tà áo lẩm bẩm:

- Mấy đồ chết bầm, cái áo này ta để dành đi trẩy hội đấy !

- ...A ...a..... Trời đất, quỷ thần ơi !

Thị đứng dậy buộc lại đai thì giật mình, la toáng lên gã oạch về phía sau, vì lúc này Thị chợt thấy một thân hình nằm dài dưới đất với mái đầu bê bết đầy máu.

Đưa hai tay che mắt lại hoảng hốt, nhưng rồi những ngón tay để hờ vì trí tò mò, miệng Thị há hốc mồm mắt đôi mắt to tròn vì khuôn mặt nhỏ này Thị rất quen thuộc, Thị vội chạy lại tay lay gọi:

- Thanh Thanh... Cháu sao thế ?? Thanh Thanh...

- Tô nương...

- Cảnh Văn...

Thị thất thanh hướng về ngôi nhà nhỏ lớn tiếng gọi, nhưng chẳng thấy một ai đáp lời, Thị đành bồng lấy thân hình nhỏ bé của Uyển Thanh mà chạy nhanh vào trong làng.

- Lý đại phu...

- Lý đại phu... hộc.. hộc... Mau cứu người...!

Vì khoảng cách với trong thôn quá xa, Thị vừa chạy vừa thở dốc hổn hển, nhưng nàng chẳng dừng chân mà muôn miệng lo lắng kêu lớn.

Tiếng Thị khiến thôn làng nhỏ trở nên náo loạn, người người đổ ra xem thấy Thị ôm một thân hình nhỏ bé bê bết máu,thì ai nấy cũng trở nên lo lắng không thôi, người chạy theo kẻ thì hướng mắt trông theo về hướng ngôi nhà tranh dưới rặng trúc xa.

- Trần huynh, nghe nói huynh đã cáo lão hồi hương ??

- Lý huynh, ta cũng đã có tuổi rồi, đất Thần kinh rộn rã quả có chút không quen, giờ đây ta chỉ muốn ẩn cư nơi sơn dã, ngày câu cá bên sông đêm ngắm trăng sao mà thôi !

Hai lão giả ngồi bên bàn đá thẩm trà mà trò chuyện, như hai người bạn già kể nhau nghe những câu chuyện tuổi tác.

- Ta thật muốn giống như Lý huynh, ngày dạy hài tử quyền cước, có bệnh tới thì bốc thuốc xem mạch không thì làm bạn với chim muông vườn tược.

- Hắc hắc...Đời rối ren như sợi tơ Nguyệt lão, Bỏ chốn thị phi tìm về nơi vắng vẻ, Hưởng thọ thái bình ngắm ánh bình minh..

- Tốt... Thơ hay... Mời..

- Chê cười rồi ! Mời..

Lý Tuyền cười cười tay đưa chén rượu hương mời cố nhân xưa, người bạn cũng là người huynh đệ từng làm ngự y đương triều giờ đã cáo lão hồi hương.

Hai người vui vẻ trò chuyện về những ngày xưa cũ, nhưng chẳng bao lâu đã bị phá ngang bởi những tiếng hò hét bên ngoài.

Trần Tuấn cười nói:

- Lý huynh, bệnh nhân tới nhà rồi !

- Trần huynh cùng ta xem xét thế nào ?

- tốt .. Mời

- mời...

Buông chén xuống mặt bàn đá cổ rêu phong, hai người bước ra cửa thì đã thấy một nhóm người chạy tới chiếc cửa tre ngoài sân, đi đầu là một thiếu nữ bế trên tay một nữ hài đầu bê bết máu.

- Lý đại phu, máu cứu đứa nhỏ..

- Lý đại phu...

- ....

Tiếng dục dã vội vàng, hai người nhìn nhau khẽ gật đầu nhẹ nhàng, Lý Tuyền ra hiệu mọi người yên lặng nói:

- Mau đưa hài tử vào trong đi !

Thiếu nữ gật đầu bế Uyển Thanh bước thẳng vào nhà đặt lên chiếc giường đơn ngay trong góc phòng khách.

- Mọi người cũng trở về đi, đừng ở lại gây ồn ào quá !

Lý Tuyền phất tay nói với các thôn dân vẫn tò mò đứng trong sân, chữa bệnh vốn kị ồn ã dễ gây ảnh hưởng không cần thiết.

Mọi người nhìn nhau, không ai nói ai đều quay người trở về nhà, nguyên tắc từ trước tới nay của Lý đại phu vốn vậy ai cũng biết nên cũng không có thắc mắc gì với điều này.

Lý Tuyền ngồi xuống chiếc ghế đầu giường hướng thiếu nữ hỏi:

- Nữ hài này là nhi tử nhà ai ?? Tình trạng này đã lâu chưa ??

- Đại phu, đây là Uyển Thanh nữ nhi của Tô nương tử, lúc ta thấy thì nó đã như vậy rồi !

Lý Tuyền gật đầu, Tô nương tử nhà ở ngoài rìa thôn lão cũng đã biết, lão nhẹ đặt tay xuống cổ tay nhỏ của Uyển Thanh, đôi lông mày bạc khẽ chau lại.

- Lý huynh có điều gì không ổn sao ???

Trần Tuấn thấy vậy hơi nghi hoặc mà hỏi, Lý Tuyền gật đầu nói:

- Trần huynh, mạch của cô bé chỉ còn lay lắt không ổn định, sợ rằng khó...

- Để ta xem...

- Được, mời huynh.

Lý Tuyền đáp lời đứng dậy nhường ghế, lão hi vọng người bạn của mình với y thuật cao minh có thể làm nên điều khác biệt.

Trần Tuấn ngồi xuống nhẹ đặt đầu ngón tay lên cổ tay nhỏ nhắn, đôi mắt nhắm hờ khuôn mặt bình lặng đôi mày thi thoảng chuyển động nhè nhẹ như thể di chuyển theo mạch tượng.

- Lý đại phu vị này là ...?

- Suỵt đây là bằng hữu của ta, y thuật cao siêu hơn ta rất nhiều.

Lý Tuyền ra dấu cho thiếu nữ giữ yên lặng, thiếu nữ hơi bất ngờ vì lời Lý lão nói vì trong trí nhớ của nàng không có bệnh nào lão không chữa được, đến ngay cả quan tổng đốc cũng cho kiệu đến nhà rước đi, người trước mặt này thậm chí còn cao siêu hơn ư ???

- Tuổi quá nhỏ, gặp sợ hãi khiến tâm trí như vỡ vụn khó chèo chống cơ thể, va đập mạnh tuy nhiên vết thương ngoài da không đáng ngại, vấn đề là thần trí .

Trần Tuấn mở mắt nhìn khuôn mặt hài tử lắc đầu nói, tuổi nhỏ hồn trí chưa ổn định gặp va đập mạnh hơn nữa gặp sợ hãi không nhỏ, tình trạng hiện giờ nếu như dân gian thường nói con người có ba hồn bảy vía thì lúc này hài tử trước mặt lão hồn vía bắt đầu tiêu tán rồi.

- Trần huynh có phương án nào không ??

Lý Tuyền ngẫm nghĩ hỏi, vì kết luận của hai người giống hệt nhau nhưng qua quan sát của lão thì Trần Tuấn hẳn có biện pháp vì từ trạng thái của hắn dường như không phải chưa từng gặp qua.

- Còn huynh thì sao ?? Huynh định dùng biện pháp gì ??

Trần Tuấn không trả lời ngay mà hỏi lại, dù sao đây cũng là bệnh nhân của Lý Tuyền.

- Cái quan trọng là thần trí, ta chỉ có thể thêm chút bổ phẩm để thúc đẩy thần trí cô đọng lại từ đó bản thể tự hồi phục, nhưng chủ yếu là nhờ vào bản năng ham muốn sống chứ khó mà làm khác, nếu may mắn có thể tỉnh táo lại nhưng sợ rằng sau này khó mà toàn vẹn.

Lý Tuyền trầm tư nói nhưng không quá nắm chắc, đó là những điều hiện giờ hắn có thể làm, thần trí là bệnh khó chữa cơ bản là do tự thân, có trường hợp mãi mãi không tỉnh lại có trường hợp tỉnh lại nhưng thiếu sót về tâm hồn.

- Huynh nói đúng, đây là vấn đề khó ngoài dược phương cần sự phối hợp của tâm linh bệnh nhân.

- Trần huynh hẳn là có cách đi ??

- Trước hết huynh Xử lý vết thương ngoài da đi đã..

- Được.

Lý Tuyền đáp ứng rồi rời đi kiếm vật dụng sử lý vết thương trên đầu Uyển Thanh, thiếu nữ thấy vậy cũng trợ giúp ít nhiều, Trần Tuấn thì đi lại trong phòng suy ngẫm.

Một lúc sau thì đầu Uyển Thanh cũng đã được lau rửa sạch sẽ, được đắp thuốc và băng kín lại.

- Trần huynh, huynh có điều gì khó nói ??

Lý Tuyền xử lý vết thương ngoài da cho Uyển Thanh xong thì hướng Trần Tuấn hỏi.

- Chẳng dấu Lý huynh, nếu như hài tử này lớn tuổi hơn ta có khả năng chữa trị hoàn toàn nhưng lúc này không nắm chắc có di chứng hay không.

Trần Tuấn trầm tư nói phương pháp hắn quả là có nhưng lão chưa từng áp dụng với hài tử vì thần trí của chúng quá yếu ớt nên không quá yên tâm.

- Trần huynh việc tới nước này, chúng ta cũng chỉ có thể làm hết mức có thể của mình mà thôi ! Coi như là số trời chỉ tiếc là hài tử còn quá nhỏ.

- Huynh nói phải ! Lý huynh đây là Cô Hồn Đan, mà ta chế tác dựa theo phương pháp của tiên nhân Đông Hải, huynh cho tiểu cô nương phục dụng hồn trí có thể cô đọng lại, còn việc còn lại phải do huynh lo liệu vậy.

Trần Tuấn lấy từ trong tay áo ra một lọ bạch ngọc đưa cho Lý Tuyền nói rồi dặn dò đôi chút.

Lý Tuyền kinh ngạc nhận lọ bạch ngọc nhưng không suy nghĩ nhiều liền nghiền nhỏ rồi pha chút nước đổ vào miệng Uyển Thanh rồi dặn dò thiếu nữ:

- Tạm thời để Uyển Thanh lại đây đã, cô nương trở về nếu thấy Tô nương tử thì báo nàng là được.

- Vâng, Lý đại phu.

Thiếu nữ đáp lời rồi cáo biệt hai người Lý Tuyền rời đi.

Hai người lần lượt chuẩn lại mạch của Uyển Thanh, thấy có tiến triển thì mới yên tâm trở lại phòng khách ngồi.

- Trần huynh, đan được phỏng theo tiên nhân Đông Hải ?? Thật sự có tiên nhân sao ??

Lý Tuyền lúc này mới tò mò mà hỏi, Tiên nhân ?? Xưa nay lưu truyền trong nhân gian đã lâu nhưng nào ai có gặp qua ? Kỳ nhân dị sĩ dong thuyền ra đại hải cầu đạo mà chẳng thấy một ai trở lại.

- Có hay không thì ta cũng không rõ ràng, đan phương này là ta bất ngờ nắm tới tay, vì hứng thú mà dùng cách phàm nhân để luyện thành, công hiệu quả khác thường so với dự liệu .

Lý Tuyền trở nên hứng thú hỏi:

- Đan phương ?? Có hay không ta có thể xem qua ??

- Đáng tiếc khi ta tạo ra một lò đan dược này, đan phương đã tự bốc cháy mà tiêu tán giữa thiên địa, không những thế cách chế biến như nào ta cũng không thể nhớ ra, như thể nó không phải do chính tay ta tạo ra vậy.

Trần Tuấn lắc đầu, chuyện ngày ấy khiến hắn ấn tượng mãi không thôi vì nó quá kỳ quái, đan phương hắn có đã lâu và nghiên cứu một thời gian dài mới chế tạo ra đan dược nhưng phút chốc mọi thứ liên quan đến nó hắn lại không thể nhớ được gì cả ??

Lý Tuyền cũng trở nên hoài nghi, không phải hoài nghi về điều Trần Tuấn nói mà là hoài nghi về đan phương này và sự quá thần bí của nó.

- Huynh không còn nhớ được gì cả sao ??

- Một chữ " Chử" mà thôi !

- " Chử "

- Ta hoài nghi phải chăng là bút tích của Chử Thánh trong truyền thuyết ? Người duy nhất trở về từ Đông Hải ...

Trần Tuấn nói ra suy luận của bản thân, tích xưa kể lại Chử Thánh vô tình học được tiên thuật trở về rồi vô thanh vô tức phá thiên mà đi hầu như ai cũng nằm lòng.

- Chử thánh ? Nếu quả vậy thì ta nghĩ dường như đan phương này có lẽ không được phép lưu truyền tại nhân giới chúng ta nên mới tiêu tán như vậy.

Lý Tuyền trầm ngâm đoán.

- Có lẽ là vậy, những điều đó quá cao siêu có lẽ những kẻ phàm phu tục tử như chúng ta khó mà tiếp cận được, Lý huynh trời cũng đã về chiều, thật muốn ở lại lâu hơn nhưng ta phải lên đường mau mới kịp.

Trần Tuấn gật đầu, những việc kỳ quái cũng chỉ dừng lại ở suy đoán mà thôi ! Nếu là tiên nhân thì không phải phàm nhân như hắn có thể suy tính, đưa mắt nhìn trời cũng đã đến lúc rời đi khiến lão có chút tiếc nuối.

- Không biết Trần huynh định đi phương nào ??

Lý Tuyền nghi hoặc vì theo hắn nhớ Trần Tuấn vốn là người cô độc, người thân đã tạ thế từ sớm mà lại không có vợ con.

Trần Tuấn nói:

- Ta tính lên mạn Đông Bắc..

Lý Tuyền nghi hoặc:

- Đông Bắc ư ??

- Đúng vậy, Đông Bắc là nơi non xanh nước biếc khí trời mát mẻ, núi cao đông giá lạnh, thảo dược trân quý muôn vàn thật khiến ta hiếu kỳ.

Trần Tuấn cười nói, tuy có tuổi và đã cáo lão nhưng y dược vẫn là niềm đam mê khó bỏ của hăn, một nơi nhiều thảo dược với những người như hắn là nơi không thể không tới.

- Núi cao hiểm trở, huynh lên đường cẩn thận. Nếu có dịp chúng ta sẽ gặp lại.

- Tốt, nhất định sẽ gặp lại ! Nào mời...

- Tốt, mời....

Hai người hàn huyên thêm đôi ba lượt rượu rồi từ biệt mà xa.

Lý Tuyền nhìn theo bóng Trần Tuấn khuất xa rặng tre đầu làng mới quay trở lại, khẽ kiểm tra tình trạng của Uyển Thanh thì hắn càng kinh ngạc vì tốc độ hồi phục ngoài dự kiến của hắn và khiến hắn trầm tư về điều Trần Tuấn mới nói.

Trần Tuấn một thân bạch y phấp phới, mái tóc đã bạc trắng tay chống gậy mộc thư thái bước đi như thể một lão già bình thường, nhưng đôi lúc thân hình lão hơi mở ảo rồi xuất hiện ở cách một khoảng đường dài.

Lão dừng bước trước một khu rừng lớn, mắt ngước nhìn chiếc biển gỗ lớn khẽ lẩm bẩm đọc dòng chữ ghi trên đó:

- Chú ý trên núi có hổ dữ, nếu đi qua nên tụ tập đông người.

Lão khẽ lắc đầu, muốn đợi thêm người thì đến tận lúc nào khi mà xung quanh đây chẳng có một ai cả ?? Lão cầm bầu rượu giắt bên hông khẽ tu một ngụm nhỏ rồi thân hình di động như một vệt trắng tiến lên núi.

Trời dần buông mờ, ánh nắng bắt đầu biến mất như thể sợ hãi trước bóng đêm, rừng núi hoang vu đâu đó vang lên những tiếng xột xoạt của những loài thú ăn đêm chuẩn bị cho cuộc săn trong ngày.