Những đồng lúa trải dài một màu xanh mướt, từng cánh cò trắng bay lượn trên nền trời hiền hoà, đâu đó tiếng sáo diều vi vu nơi triền đê ngập nắng.
Thiên Đức giang đôi dòng đục trong, tiếng quan họ của những liền anh liền chị phảng phất như hoà quện làm nổi bật lên cảnh sắc thanh bình.
- Hây ah ! Hây ah !
Cũng bên bờ giang hiền hoà ấy, một hài tử độ bảy tám tuổi tóc ba chỏm phất phơ trong gió nhẹ, đôi chân trần đứng tấn dưới bụi tre làng, từng quyền đầu nhỏ xíu nắm thật chặt rồi tung về khoảng không phía trước những cú đấm, miệng hô nhẹ mặc kệ những giọt mồ hôi chảy dài nơi gò má.
Dưới chân hài tử là đàn lợn âm dương nhỏ xíu, chúng đùa nghịch rồi ủi mõm hồng dưới lớp lá tre khô, thi thoảng ngước mắt tròn xoe vì giật mình.
- Cảnh Văn, mẫu thân phải ra đồng một lát xem có thiếu nước không, con ở nhà trông em được chứ ??
Mỹ phụ trung niên bước tới phía sau cất giọng, thị mặc một chiếc áo tứ thân màu nâu đất đã sờn vai với những miếng vá nhỏ, dưới chân bà là một nữ hài mặc yếm đào có đôi mắt đen nhánh xoe tròn hấp háy, cô bé ôm chặt chân mẫu thân thi thoảng ló mặt lè lưỡi tinh nghịch với đại ca.
Cảnh Văn thu quyền đầu, cậu làm mặt xấu hù khiến nữ hài cười thích thú chạy lại ôm trầm lấy cậu, khẽ đưa tay xoa xoa mái tóc non tơ của muội muội nói:
- Dạ, mẫu thân cứ đi đi ạ...
- Con Nhớ không để em lại gần bờ sông nghe chưa ??
- Dạ...
Thị mỉm cười xoa đầu đứa con trai trưởng yên lòng, tay cuốn lại lọn tóc rối rồi đội chiếc nón lá đã hơi rách viền mà rời đi.
Hai huynh muội Cảnh Văn nhìn theo mẹ đến khi hình bóng người khuất sau bụi tre phía xa, cả hai mới cùng nhau chơi đùa.
Cảnh Văn đùa giỡn một hồi rồi dặn dò muội muội cẩn thận để tiếp tục thao quyền cước, thi thoảng đưa mắt để ý muội muội đang đuổi bắt những con bướm nhỏ, để đảm bảo không rời khỏi tầm mắt của mình.
- Đại ca ... Muội bắt được tiểu Điệp Điệp đẹp chưa nè ..!
Nữ hài giơ tay hua hua hướng về đại ca khoe chiến tích, khoé miệng mỉm cười đầy thích thú, đôi chân nhỏ tung tăng đó đây.
Cảnh Văn thấy vậy cũng mỉm cười gật đầu, tay đưa đưa lên miệng làm loa nói:
- đẹp lắm ...! Muội nhớ đừng ra xa quá đó !
- Dạ...
" hây ah !" " hây" "hây"....
- á á...... Đại ca....
Cảnh Văn dứt lời tiếp tục say mê luyện quyền triển cước, bỗng giật mình bởi tiếng la nhỏ vọng lại.
Vội vàng quay người nhìn lại thì đã không thấy muội muội đâu nữa, chỉ thấy phía sát bờ sông những bụi cỏ cao vẫn còn đung đưa, khẽ lầm bẩm:
" không xong ... "
- Uyển Thanh.... Muội không sao chứ ??
Cảnh Văn dự cảm chuyện chẳng lành, cậu lớn tiếng gọi rồi vội vã chạy lại tìm kiếm.
- Đại ca, muội hơi đau nhưng không sao... hì hì..
Uyển Thanh lồm cồm bò dậy nơi bờ cát, tóc tai vẫn còn dính mấy cọng cỏ xanh, cô bé khẽ xuýt xoa vết xước trên tay nhưng cười nói vì sợ bị mắng.
Cô bé vốn mải đuổi con Hồ Điệp mà tới bờ sông lúc nào không hay, bị trượt chân ngã nhưng vẫn may chưa xuống tới nước.
- Đợi ở đó để huynh xuống đón.
- Dạ...
Cảnh Văn thầm thở phào trong lòng, dặn Uyển Thanh đừng chờ mình xuống, đang loay hoay tìm đường thì bất chợt thấy có khúc gỗ mục trôi lại gần bờ.
Khúc gỗ bất thình lình như vật thể sống lắc mình, tứ chi rộ ra to lớn với lớp da thô dáp, nó từng bước bò khỏi nước mà hướng tới Uyển Thanh.
- Ngạc Ngư... Uyển Thanh mau chạy lại đây....
Cảnh Văn lo lắng hét lớn gọi Uyển Thanh chạy trở về, tay vội vàng nhặt những hòn đá ở xung quanh ném tới Ngạc Ngư hòng khiến nó sợ mà quay đi.
Uyển Thanh vốn vâng lời,cô bé ở nguyên chỗ mà đợi đại ca xuống đón nhưng nghe nói có Ngạc Ngư, thì quay lại nhìn với ánh mắt sợ hãi, cô bé quay đầu bỏ chạy về hướng đại ca.
Đôi chân trần nhỏ xíu vội vã trên nền cát, vấp ngã rồi gượng đứng dậy, nỗi lo lắng xen lẫn sự sợ hãi, Ngạc Ngư thấy con mồi chạy trốn cũng hấp tấp đuổi theo mặc kệ những viên đá lớn nhỏ ném tới.
Cảnh Văn vừa chạy xuống vừa với lấy tất cả những gì trong tầm tay mà ném, cậu muốn ngăn chặn lại bước tiến của Ngạc Ngư.
- úi...
Cảnh Văn chạy tuột xuống bị vấp phải mô đất, cả thân chới với ngã chúi người đi, viên đá vốn sắp sửa rời tay bị lệch quỹ đạo mà đổi hướng.
" bốp"
Uyển Thanh vốn đang chạy trở lại thì bị viên đá rơi mạnh vào đầu, thân hình bé nhỏ đổ sập xuống nền cát, huyết dịch chảy dài trên khuôn mặt nhợt nhạt .
Cảnh Văn vội vã đứng dậy mặt đầy bụi cát, mắt thấy thấy Uyển Thanh nằm sóng xoài thì càng trở nên sợ hãi, nhưng lại thấy Ngạc Ngư sắp tới gần thì hết sức bình sinh lao tới.
Tay rút lấy một khúc cây trong bụi cỏ ven bờ, cậu theo đà dốc mà bật thật cao đập mạnh vào đầu Ngạc Ngư.
" bốp"
Ngạc Ngư bị đau hơi lùi lại phía sau, chiếc đầu lớn lúc lắc vì choáng váng, nó tức giận há miệng lớn xông đến để đớp Cảnh Văn.
Cảnh Văn nhanh nhẹn di chuyển để tránh né, khúc cây trong tay đập tới tấp vào đầu Ngạc Ngư, nhưng dường như không ăn thua vì sức lực hài tử còn chưa đủ.
" rắc "....
Khúc cây có vẻ lâu ngày chịu mưa gió nên không còn sự chắc chắn vốn có mà bị gẫy đôi, Cảnh Văn hơi lùi lại ra sau, ngay sát đó một khoảng là Uyển Thanh đang nằm, tự nhủ bản thân không được lùi thêm nữa, Cảnh Văn nắm chặt đoạn cây bị gẫy với ánh mắt đầy kiên định.
Ngạc Ngư mắt đỏ ngầu chạy nhanh tới, miệng máu há lớn với hàm răng nhọn hoắt như muốn đớp lấy cả Cảnh Văn vào trong đó.
Cảnh Văn phán đoán chuẩn xác tốc độ, chờ thời cơ rồi lách mình tránh đòn lựa lực đâm thật mạnh khúc cây trong tay vào mắt Ngạc Ngư.
" phập "...
Khúc cây gẫy có đầu nhọn cắm sâu vào mắt Ngạc Ngư, huyết dịch phún ra bắn vào đầy mặt Cảnh Văn, Ngạc Ngư đau đớn lùi lại phía sau, cái đầu lớn lúc lắc để hất văng khúc cây đi nhưng chẳng ăn thua, nó sợ hãi chạy lao cả thân thể to lớn xuống sông.
Cảnh Văn thấy vậy khẽ thở phào nhẹ nhõm, đưa bàn tay lau đi máu ướt trên mặt, nhớ đến Uyển Thành đang nằm đó thì lo lắng chạy lại.
- Uyển Thanh... Uyển Thanh..
Khẽ đưa tay lay lay thân hình nhỏ bé nhưng chẳng thấy một động tĩnh gì, Cảnh Văn vội bế em vào lòng để chạy đi kiếm người giúp đỡ, nhưng chân vừa bước thì đá trúng hòn đá lớn bằng nắm tay.
Cảnh Văn hơi liếc qua thì thấy nó dính đầy máu, Cảnh Văn nhớ hòn đá này... Nó chính là hòn đá vừa nãy trước khi ngã cậu đang cầm.
Nước mắt lưng chòng, bộ y phục bị huyết dịch làm ướt dính vào thân, đầu óc trống rỗng của Cảnh Văn đầy hoảng loạn sợ hãi, lững thững đôi chút rồi bồng muội muội chạy trở về.
Cảm nhận thân thể Uyển Thanh dần trở lạnh, cánh tay nhỏ xíu buông thõng xuống, Cảnh Văn đưa mặt áp sát mũi nhỏ của muội muội, đôi chân chợt dừng lại run rẩy, khẽ đặt Uyển Thanh xuống bãi cỏ bằng nơi gốc tre râm mát.
Cảnh Văn gục mặt vào thân hình bé nhỏ ấy mà khóc nức nở, cả thân hình gầy gộc run rẩy bẩy, tiếng nấc tiếng gào thét vang vọng, khiến trên cành cao bầy chim dáo dác vỗ cánh mà bay đi, từng ngón tay cào bật tung nền đất mà quyện dòng huyết đỏ hồng.
- Đại ca đã giết muội rồi !
Cảnh Văn lẩm bẩm như người mất hồn, cậu đặt một nụ hôn nhẹ lên vầng trán thơ ngây, mặc kệ dòng nước mắt còn lăn dài trên đôi gò má, đôi chân chạy đi trong vô định....