Chương 42: Đào hoa chi luyến

Mộng Hoa Đào

Chương 13:Đào hoa chi luyến (phần 1)

Phi Long ngồi ăn một bàn đầy những thức ăn ngon,chàng còn được cung nữ hầu hạ gắp cho ăn.

-Ta ăn cái đó...ừm,ngoàm....cái kia nữa....ngon quá à...cái kia ...ừm....hi..hi....

Trong khi đó Vương Hỷ và Thái Y lặng lẽ quan sát Phi Long

-Phi Đô Đốc thật ra là bị bệnh gì...sao trở nên như thế?

-Dạ...dạ bẩm Hoàng Thượng thật ra bệnh tình của Phi Đô Đốc chẳng sao cả,dù có nhiễm chút phong hàn nhưng uống vài thang thuốc sẽ khỏi....nhưng về thần trí thì không còn minh mẫn nữa...

-Sao lại như vậy chứ....

-Dạ có lẽ là khoảng thời gian gần đây Phi đô đốc quá nhọc sức suy nghĩ nên đã hao mòn tâm trí,xuất hiện trạng thái mất trí tạm thời...

Ngụy công công xen vào

-Đây đâu giống là mất trí chứ....ta thấy ngài ấy giống như đã trở thành một đứa trẻ thì đúng hơn...

-Ừm về điều này... là có một khả năng...khi con người ta tiếp nhận quá nhiều sự thương tâm trong đầu sẽ nảy sinh sự kháng cự căng thẳng,có lẽ Phi Đô đốc đã gặp phải chuyện gì đó quá đau lòng muốn quên đi hết chuyện đó,nên thần trí vừa nghĩ đến sẽ trở thành trống rỗng,qua một thời gian trí nhớ sẽ tạo nên một thói quen cố lãng quên ...giống như là phong ấn ký ức vậy...

-Tự ..tự... mình phong kín ký ức sao?sao có thể chứ?thật huyễn hoặc...

Vương Hỷ lo âu

-Rốt cuộc là đệ ấy gặp phải chuyện gì khiến cho tâm trí đệ ấy đau thương đến như vậy...Thái Y khanh nói như thế liệu sau này Phi Long có thể bình phục không?

-Dạ ...điều này còn tùy thuộc vào bản thân của Phi Đô Đốc...thần nhớ có một người khi xưa cũng gặp tình trạng bệnh lý như Phi Đô đốc ...hắn không thể trị khỏi, suốt cả đời vẫn không nhớ lại gì...

-Không...không nhớ lại nữa sao....?

Vương Hỷ nhìn Phi Long đang hồn nhiên nói cười với cung nữ,chàng suy nghĩ

“Đây cũng là một chuyện tốt...ít ra đệ ấy cũng sống trong vui vẻ không lo nghĩ nhiều nữa...ký ức năm xưa cũng chẳng thể quay lại....thân phận của đệ ấy cũng không thể trở thành mối nguy cho Hoàng Thành....ta có thể giữ đệ ấy lại bên cạnh mình suốt đời....”

-Chuyện này là chuyện hệ trọng ta không muốn có thêm người biết đến bệnh tình của Phi Long,các ngươi phải biết giữ miệng...

-Dạ thần tuân lệnh...

-Tỷ tỷ ngươi tên là gì?

-Dạ bẩm Phi đô đốc nô tỳ tên gọi là Mỹ Hoa...

-Ừm cái tên này nghe không hay...ngươi nên đổi thành Đình Đình nghe hay hơn,ta gọi ngươi là Đình tỷ tỷ nha....

-Ơ...chuyện này...

Vương Hỷ trầm ngâm một lúc rồi nói

-Thì ra là quá nhớ đến Thi Uyển Đình....nếu như Phi đô đốc muốn gọi ngươi là Đình Đình thì sau này ngươi sẽ tên là Đình Đình.

-Dạ,nô tỳ tuân lệnh....

-Hi hi hi....

Vương Hỷ đã cho xây cất một biệt viện ngay trong cung Thái Minh của mình cho Phi Long nghỉ lại dưỡng bệnh,đối đãi chàng như khi cả hai còn thời niên thiếu ,Phi Long luôn tin tưởng rằng mình là nghĩa đệ của Vương Hỷ vì bị bệnh nên tạm thời mất đi ký ức,cả ngày chàng cứ đi lanh quanh trong cung Thái Minh, vui đùa đủ trò với thái giám,cung nữ nơi này,cứ như thời chàng còn là Vương Phong Thế Tử ,Vương Hỷ cấm tiệt đối những kẻ khác dám đến biệt viện này quấy rầy,chỉ công bố rằng Phi Long đang tịnh dưỡng .

Trời mùa đông lạnh dần,tuyết cũng đã rơi ,Vương Hỷ đến hồ tắm nước nóng trong thẩm cung thư giãn ,sau cả ngàychàng thượng triều mệt mỏi.

-Hừm...bỗng dưng Tộc Vương Ngữ Chân lại dâng đến cho ta hai ả Nữ Tử ,không biết lại muốn giở trò gì đây...sang xuân lại phải tiếp yến sứ thần Hồ Tộc ,có lẽ lại sang thăm dò Kha Chấn ,...Kha Chấn vừa trãi qua cuộc nội loạn cần thời gian khôi phục,nếu như bây giờ lại nổ ra chiến sự sẽ khó mà đứng vững...

-Yaaaaaa......

-Ùm.....

-Ha hahaha.....

Phi Long không biết là đi vào từ lúc nào,cởi hết y phục nhảy ùm xuống hồ làm nước bắn lên tung tóe,khiến Vương Hỷ một phen hoảng vía

-Yaaa!cái tên này...đệ tưởng mình đang ở đâu thế hả?sao lại tự dưng xuất hiện như thế!hừ....

_Ha ha ha....đệ vừa mới trêu Đình Đình khóc nhè rồi....không muốn thấy gương mặt lắm lem như mèo của tỷ ấy nên trốn đến đây tắm với huynh...ha haha...

-Hừ...suốt ngày cứ quậy phá....hôm trước đệ còn đốt tóc của tiểu Thuận tử khiến hắn ngất xỉu còn chưa tỉnh lại đó....

-Xì...cái tên ẻo lả...có mái tóc thôi mà cũng chải chuốt cả ngày ,lại còn xoa hoa xoa phấn....đệ thấy ngứa mắt nên đốt quách cho xong...

-Hừ....thế còn con Tiểu Bạch thì sao?Ta bảo nó đến cho đệ cưỡi giải khuây ,đệ lại cắn mông của nó...

-Cái...cái con ngựa điên đó nó cắn đầu đệ trước....không cho nó ăn gà quay nên nó quay sang cắn đầu đệ...đệ phải cắn trả chứ....

-Hừ...ta đã nói nó rất khác mấy con ngựa bình thường mà ,nó chỉ thích ăn thịt uống rượu thôi...

-Thì đúng là nó có bình thường đâu nó bị điên đấy...chưa thấy con ngựa nào vừa nhìn thấy đệ là nó nhe răng,liếc mắt...cứ như nó có thâm thù với đệ ấy...

_Hừ...”cả con Tiểu Bạch mà đệ ấy cũng quên luôn rồi sao...”

_Ừm...ya,chết này,chết này....

-Ôi...trời cái tên này...

Phi Long tinh nghịch lấy nước tạt vào mặt Vương Hỷ rồi chạy lên trên,lấy y phục mặc vào

-Ha ha ha đuổi theo đệ đi nghĩa huynh..ha ha ha....

_Này ..đừng lấy y phục của huynh....hoàng bào không thể nghịch được đâu...đệ đừng mặc nó chạy lung tung...này..cái tên tiểu tử ..ta mà bắt được đệ sẽ đánh nát mông đệ...đứng lại...hừ...

Sau một hồi rượt đuổi Vương Hỷ cũng bắt được Phi Long

-Trả Hoàng Bào lại cho huynh,cái này đệ không mặc được.

-Sao đệ lại không mặc được mà huynh lại mặc được chứ?

Câu hỏi ngây ngô của Phi Long làm cho Vương Hỷ khựng lại,lặng im một hồi

-Cái này chỉ dành cho ta,trời đã định như vậy!

-Nhưng đệ rất thích cái hình con rồng trên chiếc áo này,nó lấp lánh thật đẹp...

-Nếu như đệ thích hình con rồng... vậy thì theo ta..

Vương Hỷ sai người mang một cái rương chứa y phục đến,chiếc gương này vốn chứa y phục Thái Tử của Vương Hỷ năm xưa.

-Đệ xem...tất cả đều cho đệ đấy,mặc vào thử xem...

-A....những chiếc áo này đủ màu sắc đẹp quá,chẳng giống huynh một màu vàng chói như trái chuối.

-Hừm...đệ mới là trái chuối... bị nướng cháy đen đó...

Phi Long sau khi mặc y phục Thái Tử thì thần thái trở nên đổi khác ,trông cao quý ,uy nghiêm hơn.

-Thích thật ,ha ha ha....

-Ừm...nó vốn dĩ thuộc về đệ....

Diễm Diễm vờ đến cung Thái Minh đưa canh sâm do Vương Dung ninh cho Vương Hỷ uống ,nàng định nhìn lén vào biệt viện thì bị cấm vệ quân nơi này chặn lại

-Lưu Thị vệ xin đứng lại,nơi đây là cấm địa,Hoàng Thượng đã ra lệnh không ai được phép đến đây quấy rầy Phi Đô Đốc tịnh dưỡng,dù có là Quý Phi cũng không cho vào.

-Hừm..ta có muốn vào đó đâu ,ta chỉ mang canh sâm cho Hoàng Thượng thôi...

-Hoàng Thượng đang ở trong biệt viện nhưng nếu Lưu Thị vệ muốn tìm Người thì nên đợi ở bên ngoài cung Thái Minh,không có lệnh truyền không được vào đây..

-Hừ...hứ ta ứ có thèm vào....

Nàng giận dỗi bỏ đi không giấu được vẻ mặt khó hiểu

-Sao lại thần bí đến vậy,thật ra Phi Long đã bị gì rồi?trở về biết nói gì với Dung tỷ đây...hừ....

Phi Long tuy tâm trí đã như một đứa trẻ nhưng vẫn biết cách trốn khỏi biệt viện,chàng chạy ra khỏi cung Thái Minh bằng cách giả làm thái giám qua mặt cấm vệ quân ,chàng chạy ra Ngự hoa viên đi lung tung khắp nơi.

-Woa...nơi đây rộng lớn quá ....

Lúc này cũng có một Phi Tần đang dạo quanh Ngự Hoa Viên, Vị Phi Tần này chính là Lệ Tài Nhân vốn là Lục Nữ của Tộc Vương Ngữ Chân được tiến cống sang làm hậu cung cho Vương Hỷ tên gọi là Mục Tú Lệ,Mục Tú Lệ có gương mặt khả ái,đáng yêu ,đẹp nhất là đôi môi căng mộng đỏ thắm của nàng , khiến cho người nào nhìn vào nàng cũng có cảm giác xao xuyến muốn bảo vệ ,chuyện này cũng do Mục Châu đề bạt với Phụ Vương của mình,vì bây giờ người được Vương Hỷ sũng ái nhất trong cung là Thượng Quan Nhã Cầm còn gọi là Cầm Phi con gái của Thượng Quan Ngự Sử ,sợ Nhã Cầm giành mất ngôi vị Hoàng Hậu đang để trống của Kha Chấn ,Mục Châu đưa hai muội muội của mình sang để níu kéo ân sũng, cũng là để củng cố thêm địa vị của mình trong cung.

Nàng nhìn thấy Phi Long lóng ngóng đi hướng ngược lại ,thấy mình mà vẫn không hành lễ liền nổi giận ..

-Tên kia đứng lại!

Phi Long đi ngang qua Tú Lệ chẳng thèm nhìn nàng một cái cũng chẳng thi lễ gì cả,nghe Tú Lệ hét lên chàng dừng lại.

Phi Long nhìn dáo dát rồi nhướng mài chỉ vào mình

-Ta à?

-Hừm ở đây ngoài ngươi ra còn ai nữa?

-Có chuyện gì?

-Ngươi...ta là dù sao cũng là Tài nhân của Hoàng Thượng,ngươi là nô tài gặp ta sao không thi lễ?

_Thi lễ là cái gì?trước giờ ta chẳng thi lễ gì cả?hừ ta đi đây..

-Ngươi...thật là muốn chết mà...người đâu bắt lấy hắn cho ta...

Bọn nô tài đi theo hầu liền xúm lại bắt giữ Phi Long ,nhưng chàng bỏ chạy,gây ra một cuộc rượt đuổi quanh Ngự Hoa Viên

-Ha ha ha...muốn bắt ta sao...bắt đi này...bắt được ta cho các ngươi kẹo ăn...ha ha ...

Phi Long lo cắm đầu chạy cho nên đã chạy va vào người của Vương Hỷ khi chàng vừa từ Đại Triều hồi cung

-Ái da!

-Hừm ...sao lại là đệ...đệ chạy đi đâu hả ...sao đệ lại dám ra đây...bọn quân lính ở cung Thái Minh chết hết rồi sao?

-Á nghĩa huynh có người đuổi theo đệ...

Bọn nô tài nhìn thấy Vương Hỷ thì sợ xanh mặt vội quỳ xuống

-Tham kiến Hoàng Thượng vạn tuế vạn vạn tuế...

Tú Lệ cũng đi đến thi lễ,sau đó lại ưỡn ẹo

-Thần Thiếp tham kiến Hoàng Thượng....Hoàng Thượng cái tên cẩu nô tài này dám vô lễ với Thần Thiếp đó Hoàng Thượng...

_Hừm...

Vương Hỷ rất ghét cái ngữ điệu này của Tú Lệ,nàng xinh đẹp thì có xinh đẹp,nhưng lại có tính cách lã lướt,yểu điệu,khiến cho chàng mỗi lần nhìn thấy nàng ta là khó chịu.

-Nàng lui về cung đi...

-Ơ nhưng Hoàng Thượng...người không xử tên cẩu nô tài này hả?

-Hừ,đây là Phi Đô Đốc...Quan nhị phẩm đại thần của Kha Chấn,nàng dám cuồng ngôn mắng chửi à...

-Ơ,thần thiếp,thần thiếp không biết...xin Hoàng Thượng tha tội...

-Hừm ,cút đi...

-Dạ ,thần thiếp xin cáo lui...

Tú Lệ sợ sệt bỏ đi,nàng ngoái đầu nhìn Phi Long

-Đô Đốc...là quan nhị phẩm sao lại mặc y phục của Thái Giám ,hừm,khiến cho ta bị Hoàng Thượng trách mắng....ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu...

Thấy Tú Lệ đi rồi Vương Hỷ vịn vai Phi Long nói

-Trời có tuyết rơi đấy đệ còn ăn mặc phong phanh thế này đi lung tung,không phải ta nói với đệ ,đệ còn bệnh không được ra khỏi cung Thái Minh hay sao?

-Ơ...đệ không có lạnh nhưng mà ở mãi trong cái cung đó buồn lắm đệ muốn ra đây chơi,ở đây rộng lớn quá...

_Hừm...đệ buồn à...vậy theo huynh ...

-Đi đâu ạ....

Vương Hỷ dẫn Phi Long đến bên cây đào cổ thụ ,nó đã không còn chiếc lá nào cả

-Ơ...huynh dẫn đệ đến cái cây khô này làm gì...không phải bắt đệ đốn nó về làm củi chứ?

-Khô cái gì chứ?nó còn sống đó ,chỉ rụng lá mùa đông thôi ,sau khi xuân đến sẽ mọc ra lá xanh và nở đầy hoa...

-Thế có gì vui đâu....

-Nào lên trên đó thì đệ sẽ biết....

Vương Hỷ nói xong thì phi thân lên trên ngọn cây,một lúc sau vẫn chưa thấy Phi Long lên chàng nhìn xuống ,thì thấy Phi long vẫn còn ì ạch leo ở gốc ,như một chú chó con đang muốn trèo cây.

-Đệ sao vậy?

-Đệ không biết trèo...nhảy cũng không lên tới đó như huynh...

-Hừm...cả kinh công cũng không nhớ sao....vậy võ công chắc cũng quên luôn rồi...Đợi ta xuống đưa đệ lên....

Vương Hỷ lại phi thân xuống,rồi ôm lấy hông Phi Long phi thân lên trên cây.

-Á..á..cao quá...sợ quá....

-Đừng sợ cứ vịn vào người huynh....

Cả hai ngồi lại trên một tán cây to,nhìn về hướng thị phố bên ngoài Hoàng Thành

-Woa..trên này đẹp quá...mấy người đó như con kiến ấy...woa...

-Ừm...khi nào ta buồn ta cũng lên đây nhìn khung cảnh bên ngoài...

-Nghĩa huynh...đây là nhà của huynh hả?

-Ừm...

-Nó rộng lớn quá....sau này đệ cũng muốn có một cái như vậy...

-Đệ cứ ở lại đây....không cần đi đâu hết...

-Nhưng mấy ả cung phi của huynh phiền phức quá...đệ không thích....mấy ả đó là thê tử của huynh hả?

-Ừm...đệ không thích bọn họ thì ta sẽ ra lệnh cấm bọn họ đến gần đệ...

-Huynh có thê tử,có nhà,có người hầu...vậy nhà đệ ở đâu,thê tử của đệ đâu,sao đệ chỉ có một mình vậy?

Vương Hỷ lặng đi một lúc ,nhìn Phi Long nói

-Đệ không có gì cả....chỉ có mỗi huynh thôi như vậy là đủ rồi....có huynh bên cạnh ,đệ muốn gì cũng có hết....

-Ừm....

Xuân đến sứ thần từ Hồ Tộc sang bái phỏng Hoàng Đế Kha Chấn,tên này là Nhị Hãng Hồ Tộc tên gọi Tất Mộc Nhĩ trước đem lễ vật tiến cống sau lại muốn hòa thân.

-Tiểu Vương nghe nói nữ nhi Kha Chấn vô cùng xinh đẹp lại nhu mì thục đức,lần này sang Đại Quốc là muốn xin Hoàng Thượng ban cho một hôn sự xin Hoàng Thượng chấp thuận.

-Ừm,ta nghe nói Nhị Hãng Hồ Tộc là một trong Thất Vương oai dũng nhất ở vùng thảo nguyên phương Bắc ,nay được thấy mặt quả như y lời đồn,nếu như tiểu quốc muốn liên hôn kết tình giao hữu với Đại Quốc, ta cũng rất vui lòng,trong Hoàng Thất ta có rất nhiều quận chúa chưa thành thân ,không biết ngài muốn cầu thân với vị nào?

-Tiểu Vương vào hai ngày trước trong lúc cùng các Đại Thần quý quốc tham thú Hoàng Thành đã gặp được một vị quận chúa rất xinh đẹp ở Ngự Hoa Viên,nàng đã khiến cho tiểu vương vừa gặp đã xao xuyến ,rất muốn đưa nàng về làm Nhị Hãng Vương Phi,tiểu vương có sai họa sư vẽ lại chân dung của nàng,xin dâng lên Hoàng Thượng.

-Ừm,chuyện này cũng thật trùng hợp....đưa lên cho ta xem...

Vương Hỷ vừa mở bức tranh ra đã không giấu được vẻ mặt ngạc nhiên

-Vương Dung?

-Dạ dám hỏi Hoàng Thượng đây là vị quận chúa nào ạ?

-Đây là Thất Hoàng muội của trẫm...nàng tên gọi là Vương Dung..

-Dạ nếu như được Hoàng Thượng ban hôn Vương Dung quận chúa, ta sẽ dùng một thành trì Hồ Tộc do ta cai quản để làm sính lễ cưới nàng...

Vương Hỷ suy tư một lúc...

_”Một thành trì Hồ Tộc?Dung nhi gả đến Hoàng Tộc Hồ Vương cũng có thể làm tai mắt cho Kha Chấn...”

-Ừm được....ta sẽ gả thất công chúa cho Nhị Hãng ..

-Tiểu Vương xin da tạ Hoàng Thượng...vậy sau bảy ngày nữa,ta sẽ dâng khế đất của thành Nhĩ Hồ giáp ranh biên giới Kha Chấn cho Hoàng Thượng ,đồng thời làm nghi lễ rước tân nương về Hồ Tộc.

-Ừm,cứ theo như lời khanh đã đưa ra mà làm...

Hai ngày trước Vương Dung ra Ngự Hoa Viên là để chờ tin thăm dò cung Thái Minh của Diễm Diễm,đồng thời mời Phi Long ra gặp mặt,trong lúc chờ đợi nàng đã gãy một khúc đàn,ai có ngờ đúng lúc các quan viên dẫn đoàn sứ thần của Tất Mộc Nhĩ đi tham thú Hoàng Cung,Tất Mộc Nhĩ bị tiếng đàn lôi cuốn đến bên hồ Thủy Nguyệt ,nhìn thấy Vương Dung nhan sắc tuyệt trần đã xiêu lòng cảm mến,về lại dịch quán sai họa sư họa lại chân dung của nàng đem đến Đại Triều cầu thân.

Vương Dung vừa nghe tuyên chỉ ban hôn đã kinh ngạc ngất xỉu,sau đó khóc suốt mấy ngày,không chịu ăn uống,muốn chết đi để bảo vệ trinh tiết chờ Phi Long.

-Dung tỷ ,tỷ không chịu ăn sẽ lâm bệnh đó....

-Diễm nhi muội cứ mặc kệ ta...ta không ăn đâu....

-Hừm..tất cả cũng tại tên Phi Long...bệnh gì không bệnh lại bệnh ngay lúc này...hắn chưa mở lời xin ban hôn đã bị người ta cướp tay trên rồi...cái tên chết bầm...

-Diễm nhi đừng mắng chàng...lỗi không phải tại chàng....tại tỷ mệnh khổ...không có duyên nợ với Phi Long....hức...hức...

-Hoàng Thượng giá lâm.....

Tiếng loan truyền làm cho Vương Dung và Diễm Diễm bất ngờ,cả hai quỳ xuống thi lễ,Vương Hỷ bước vào trong

-Tham kiến Hoàng Thượng vạn tuế ,vạn vạn tuế...

-Tất cả lui ra hết đi trẫm muốn nói chuyện với quận chúa ..

-Dạ tuân lệnh....

Vương Dung vẫn quỳ thi lễ

-Muội đứng lên đi...

-Tạ ơn Hoàng Thượng..

-Muội lại không chịu ăn sao?ta biết muội một lòng với Phi Long nhưng Dung nhi,muội không giống như những nữ nhi bình thường khác ở Kha Chấn,muội là người của Hoàng Tộc,nữ nhi của Hoàng Tộc sinh ra là để hòa thân với ngoại tộc giúp Kha Chấn đứng vững,đó là trọng trách của tất cả công chúa ,quận chúa Hoàng Cung không riêng gì với muội,Kha Chấn đã trãi qua cuộc nội loạn ,mất mác quá lớn và cần nhiều thời gian khôi phục,trong lúc này nếu như có ngoại bang khởi binh ,thế nào cũng phải rơi vào thế yếu,nếu như không liên kết với các ngoại tộc cận thân ta e Kha Chấn sẽ không trụ vững.Dung Nhi muội là quận chúa của một nước không lẽ muội muốn trơ mắt đứng nhìn Kha Chấn diệt vong?Ta cũng không giấu muội nữa...thật ra Phi Long đã bị bệnh mất trí...đừng nói là muội cả ta và các ký ức trước đây của đệ ấy ,đệ ấy đều đã quên sạch rồi...bây giờ đệ ấy giống như một đứa trẻ vậy... không thể chăm sóc cho muội được...

-Huynh nói gì...Phi Long...Phi long đã mất trí rồi sao?

-Muội hãy tự mình suy nghĩ đi...nếu muội được gả đi Hồ Tộc ,Kha Chấn ta sẽ được Nhị Hãng Tất Mộc Nhĩ dâng thành trì ,biên giới cũng được mở rộng,mối lo Hồ Tộc cũng nhẹ đi,còn như muội không chịu gả đi,hắn sẽ vin vào chuyện này có thể khởi binh đánh Kha Chấn,muội muốn làm hy vọng của Kha Chấn hay là muốn làm tội nhân thiên cổ...?

Vương Hỷ nói xong thì bỏ đi,Vương Dung ở lại với gương mặt đẫm lệ

-Phi Long...đời này thiếp phụ chàng rồi...hức.... hức.....

Phi Long lại chấp tay sau lưng đi khắp Hoàng Cung tìm kiếm chuyện vui để giải khuây,chàng đi một lúc lại đến khu vực gần Cung Chi Ảnh của Quý Phi Mục Châu,

chàng nhìn thấy có một vị nữ nhân đang nhảy múa,điệu múa mê hoặc lạ lùng,khiến chàng lưu tâm đi đến gần

Tú Lệ cất tiếng khen ngợi Mục Châu

-Vương tỷ , múa thật đẹp...cái bọn Phi tần bên cung Chi Hương làm sao mà sánh bằng người...

-Hừm...dẽo miệng...

-Muội không có nói nịnh tỷ ,không phải tỷ được mệnh danh là Vũ Tiên ở Thảo Nguyên hay sao?

-Đó là trước đây...bây giờ ở Hoàng Cung này có lắm kỳ hoa dị thảo ,ngày nào cũng khoe hương khoe sắc...ta đã bị lưu mờ rồi...

-Ừm ,tỷ thật là khiêm tốn ,muội thấy Hoàng Thượng vẫn còn thường xuyên giá đáo cung Chi Ảnh mà..

-Đó là chàng muốn hiểu thêm về bệnh tình của Phụ Vương...suy cho cùng chỉ là để thăm dò chính sự mà thôi...muội đó đã vào cung được một thời gian rồi mà Hoàng Thượng còn chưa gọi muội thị tẩm một lần,xem chừng muội còn thua cả Đan nhi,muội ấy còn được phong cho làm Quý nhân,còn muội làm Tài nhân thì có ích gì cho ta...

-Tỷ ...tỷ tưởng muội không muốn hay sao,nhưng cứ mỗi lần thấy muội là Hoàng Thượng lại đuổi muội đi,tiếp xúc với người còn không được sao lấy lòng người được,tỷ tỷ...dù sao muội cũng là muội muội của tỷ,tỷ tìm cách giúp muội đi...

-Muội đó ,nhan sắc thì có thừa nhưng tài ăn nói thì chẳng khéo léo,muội làm ơn đừng nói nhiều trước mặt Hoàng Thượng là được..ta có cách này,ghé tai lại đây, muội nên....cứ y như vậy mà làm,chỉ cười nhiều đừng nói nhiều là được...

-Hay quá,muội xin nghe theo ý của tỷ...

-Này,khi nãy ngươi múa đẹp lắm sao không múa nữa đi,múa đi ,ta muốn xem....

Phi Long đi đến với y phục Thế Tử,Mục Châu trông thấy chàng anh tuấn cũng ngẩn người một lúc,rồi ngạc nhiên

-Phi Long,sao ngươi lại mặc long bào của Thế Tử....ngươi sao lại ở đây,không phải ngươi ở cung Thái Minh dưỡng bệnh sao?

-Á..thì ra là cái tên quan nhị phẩm ngươi...tỷ tỷ cái tên này đã khiến cho muội bị Hoàng Thượng trách mắng đó...tỷ tỷ...tỷ tỷ...

Mục Châu mãi ngắm Phi Long mà quên mất sự việc

-Ta nghe rồi...muội về cung đi,ở đây không còn chuyện của muội nữa.

-Hả,nhưng mà...

-Đi đi...

-Dạ tuân lệnh....

Tú Lệ đưa mắt liếc xéo Phi Long rồi mới bỏ đi

-Hắn là ai mà cả Vương tỷ cũng muốn bao che cho hắn ,hứ...nhưng nhìn hắn cũng khôi ngô quá...

-Tất cả lui ra xa đi ta muốn nói chuyện với Phi đô đốc

-Dạ...

Mục Châu nhìn Phi Long dò xét

-Phi Long ...sao ngươi không ở lại thẩm cung của Hoàng Thượng nghỉ ngơi...

-Ở đó buồn chán quá,ta muốn ra ngoài này chơi...ngươi đừng nói nữa ,ngươi múa đi,ngươi múa đẹp lắm đó...

-Ơ..ngươi muốn xem ta múa à...

_Ừm...múa đi..

Mục Châu mỉm cười rồi bắt đầu nhảy múa

Phi Long đứng nhìn nàng không hề chớp mắt

-Cái,cái hình ảnh này....sao quen quá,quen quá....

Chợt có một đoạn ký ức lướt qua trong đầu của Phi Long,gợi nhớ về hình ảnh Uyển Uyển đang múa trên bục sân khấu ở Mộng Tiên Các

-A...đầu của ta..nhức đầu quá...aaaa..

Mục Châu thấy Phi Long tỏ vẻ đau đớn ,ôm lấy đầu liền dừng lại

-Phi Long ngươi sao vậy,Phi Long...

-Đầu của ta đau quá...

-Người đâu mau đưa Phi đô đốc về Thái Minh cung mau...

-Dạ tuân lệnh...

Sau khi được đưa về Thái Minh cung,Phi Long đã được Vương Hỷ truyền Thái Y đến bắt mạch xem bệnh

-Đệ ấy sao rồi?

-Dạ có lẽ Phi Đô đốc đã nhìn thấy một chuyện gì đó liên tưởng đến đoạn ký ức mất đi nên đầu nảy sinh ra hiện tượng huyết mạch đảo loạn...

-Vậy ,có nguy hiểm không?

-Dạ ,huyết mạch đảo loạn rất nguy hại,nếu không cứu chữa kịp thời thì sẽ đứt kinh mạch mà chết...đừng để Phi đô đốc lặp lại tình trạng này nữa thì sẽ không sao...để thần kê vài thang an thần tịnh dưỡng cho Phi đô đốc dùng,uống rồi nghỉ ngơi vài hôm sẽ không sao nữa...

-Khanh lui ra đi..

-Dạ thần xin cáo lui...

-Ngụy công công..

-Dạ có lão nô...

-Lúc nãy đã xảy ra chuyện gì?

-Dạ ,nghe các nô tài ở đó báo lại,Quý Phi Mục Châu đã nhảy múa cho Phi Đô Đốc xem,trong lúc xem thì Phi Đô Đốc phát bệnh,được Quý Phi sai người đưa về cung Thái Minh.

-Hừm...phi tần của Hoàng Đế mà lại dám nhảy múa riêng cho thần tử xem à....chẳng ra thể thống gì...cũng may là Phi Long không sao,nếu không ta sẽ cho ngươi ở mãi trong cung Chi Ảnh...

Ngụy công công khẽ liếc nhìn Vương Hỷ,ông khó hiểu

-“Là đang ghen sao?”

Vương Dung mặc giá y đến trước Đại Điện quỳ lạy Vương Hỷ tạ từ rời Hoàng Thành

-Vương Dung xin tạ biệt Hoàng Huynh tại đây,mong Thánh Hoàng phước thọ vô biên....

-Ừm...Hoàng Muội cũng bảo trọng.

Đoàn quân đưa dâu có ba ngàn binh lính,dẫn đầu là Lưu Khảm phụ trách đưa Vương Dung sang Hồ Tộc.

Diễm Diễm nhân lúc Vương Hỷ đang bận chuyện hôn lễ đã chạy đi tìm Phi Long ở cung Thái Minh

-Tên khỉ bệnh nhà ngươi...còn tâm trí ở đây ăn uống sao?Dung tỷ đã bị gả đi Hồ Tộc rồi kìa..hu hu hu...không biết đâu ngươi mau đi cứu tỷ ấy đi..hic hic...

-Ôi trời cái ả điên này ở đâu lại chạy đến đây khóc lóc thế này...Đình tỷ tỷ đuổi ả đi đi...ngươi mà không đi ta bảo nghĩa huynh treo ngươi lên đánh đấy,...

-Ngươi ,ngươi...dù cho ngươi có mất trí..cái gì cũng không nhớ ..nhưng không thể quên Dung tỷ được,đi mau,đi nhanh...

Diễm Diễm nắm tay Phi Long kéo đi

-Ấy...Lưu thị vệ cô không được dẫn Phi Đô đốc đi nếu Hoàng Thượng mà biết được chúng nô tài sẽ bị chém đầu

-Xin cô đấy...

Bọn thái giám ,cung nữ vây quanh Diễm Diễm cản ngăn

-Ai dám cản ta giết kẻ đó,đi mau,...

-Buông ra đi cái ả này....không đi... không đi...

Đám lính canh gác cũng chạy vào

-Lưu thị vệ nếu cô còn càn quấy bọn ta sẽ không khách sáo.

-Hừm cả gan thì đánh đi,hôm nay ta nhất quyết lôi hắn đi...

Thế là Diễm Diễm đánh nhau với bọn ngự lâm quân,Phi Long thừa cơ cũng chạy ra ngoài

-Hừ...cái nơi này sao mà nhiều ả nữ tử điên thế này...

-Oanh Oanh nghe huynh nói đi,đừng có giận nữa mà,ta không có gì với Hoa Hoa đâu?

-Hừm ngươi cút đi đi, ta không có tin....

Phi Long chạy đến một con đường có mái che dẫn ra ngoài hậu viên của một cung nga,thì thấy có một cung nữ và một quân ngự lâm đang cãi nhau,hiếu kỳ chàng đứng lại nghe họ giằng co

-Ngươi từ đây về sau đừng gặp ta nữa,đừng tìm ta nữa...

Phi Long như chết lặng khi nghe thấy câu nói đó,nó cứ lặp đi lặp lại trong đầu chàng,rồi những hình ảnh quen thuộc lại lướt qua,bóng dáng của Ngọc Vân hôm đứng bên ngoài hành lang ở quán trọ ngoại thành Man Tộc hiện lên rõ mồn một

-Phi Long ta đã thành thân rồi sau này ngươi trở về Kha Chấn,đừng quay lại tìm ta nữa.....

Phi Long ôm đầu ngồi xuống,mồ hôi trán đổ ra nước mắt chàng ứa ra,miệng cứ lẩm bẩm

-Công tử không cần ta nữa,không muốn gặp ta nữa....không gặp nữa...a...a..a...a...

Diễm Diễm chạy khắp nơi tìm Phi Long vẫn không gặp chàng,lòng lo sợ vô cùng

-Lần này ta chết chắc rồi,không tìm được Phi Long cứu Dung tỷ lại còn mang tội khi quân,ta chết chắc rồi....

Vương Hỷ hồi cung thì nghe quân lính báo lại sự việc,liền tức tốc sai quân lính đi tìm Phi Long,tìm đến tối mịt cũng chẳng gặp chàng

-Đệ ấy có thể đi đâu chứ....không lẽ...không lẽ là nơi đó...

Vương Hỷ chợt nhớ đến hòn núi tiểu cảnh nơi mà chàng cùng Vương Phong ngày xưa hay chơi trò trốn tìm,Vương Phong vẫn hay trốn vào đó,quả nhiên Vương Hỷ đi vào bên trong hang núi quanh co đã nhìn thấy Phi Long ôm đầu ngồi thu lu ở đó

-Phi Long...đệ quả nhiên là ở đây...đệ sao vậy,đau ở đâu,đưa huynh xem...

Phi Long ngước mắt lên nhìn Vương Hỷ,đôi mắt của Phi Long dưới ánh đèn mờ ảo hắc ra từ hành cung gần đó ướt đẫm lệ ,và đầy mệt mỏi.

-Nghĩa huynh...có một ...có một vị công tử mặc y phục trắng,tay hắn cầm chiếc sáo bạch ngọc,...hắn nói với đệ ...hắn ghét đệ...hắn không muốn gặp đệ nữa....hức...hức...

Đệ không biết tại sao..nơi ngực của mình đau lắm...rất đau...nghĩa huynh hắn là ai vậy?

Vương Hỷ ôm Phi Long vào lòng

-Hắn chẳng là ai cả,đệ đừng khóc nữa ...nào ta cõng đệ về ...đi nào..Phi Long...Phi Long...

Phi Long đã ngất đi sau đó,Vương Hỷ liền cõng chàng đưa về cung Thái Minh

Hai ngày sau chàng mới hồi tỉnh,thấy mình nằm trên giường ở biệt viện trong thẩm cung Hoàng Đế,vội thay y phục rời đi,bị lính gác chặng lại

-Phi Đô Đốc ngài đừng rời khỏi đây,hãy đợi Hoàng Thượng hồi cung đã..

-Hừm,tại sao ta phải đợi Hoàng Thượng hồi cung mới được rời khỏi đây,ngươi bẩm lại với Hoàng Thượng ta đã khỏi bệnh và trở về Phi Phủ rồi,ngày mai ta sẽ dự chầu ,bẩm rõ chuyện này với người.

-Ơ,ngài đã khỏi bệnh rồi ạ ....dạ dạ...hạ quan đã hiểu rồi...

Phi Long rời khỏi Hoàng Cung liền cưỡi con Tiểu Bạch đến Thái Diệp Hồ triệu tập Dạ Hổ.

-Mau báo cho Bạch Tổng Quản ở Cẩm Yên ta sẽ đi cướp tân nương ở biên giới Hồ Tộc bảo hắn huy động tất cả Dạ Hổ chờ lệnh của ta..

-Dạ,tuân lệnh...

-Dung nhi....ta sẽ thực hiện lời hứa với nàng....nàng chờ ta..