Chương 41: Kính hoa thủy nguyệt

Mộng Hoa Đào

Chương 12:Kính Hoa Thủy Nguyệt (phần 5)

Phi Long cùng Bạch Kỳ đi vào một tiệm bán vật phẩm kỳ trân,nơi này bày bán tranh họa rất nhiều

-A khách quan,khách quan xin mời ngắm thưởng,ở đây ta có bán rất nhiều tranh họa nổi tiếng...

-Ta muốn mua tranh mĩ nhân đồ.

-A có ....khách quan đúng là có mắt tinh tường bổn tiệm đây có bán rất nhiều tranh của mĩ nữ,Kha Chấn có,Ngữ Chân có,Hồ tộc có...hiếm nhất là Tây Nhã cũng có luôn..,này này mời thưởng lãm...

-Ầy...toàn những bức tầm thường,ta có cả rồi....hừm ta thấy nơi này cũng chẳng có gì đặc sắc,lão Kỳ đi nào..

-Ừm....

-Ậy ậy....khách quan chưa gì đã vội...này ở đây ta còn bức mĩ nữ thổi sáo nữa này....

Ông chủ tiệm thần thần bí bí lấy ra một bức chân dung

-Cái này là hàng hiếm...bọn người của Hoa phủ đã chiếm độc quyền vẽ trên lụa,cấm mấy họa sư khác mô phỏng lại ,nhưng ta còn một bức vẽ trên giấy đây...ngài xem..

Phi Long vừa nhìn qua là biết đó chính là chân dung của Ngọc Vân

-Cái này...cái này đẹp thật....chẳng giấu gì ông ta chính là con buôn đến từ Kha Chấn,chuyên bán về những bức mĩ nhân đồ,bức này đúng là sắc sảo ta muốn mua một số lượng lớn mang về Kha Chấn.

-Ừm...thế là khách quan đến trễ rồi,nếu như là vào hai tháng trước còn có thể thu mua số lượng nhiều,nhưng bây giờ Hoa Lượng ở Hoa Phủ đã chiếm thế độc quyền,ai mà mô phỏng tranh này hắn sẽ cho người đến phá tiệm đó...

-Hoa Phủ?

-Đúng!thế gia này có một xưởng dệt,mấy tháng trước rước về một họa sư chuyên vẽ lên vải,đã giúp hắn vẽ những bức họa mĩ nữ độc đáo này đó...

-Vậy ...ta biết rồi cảm ơn...

Đêm đến Phi Long và các Dạ Hổ đột nhập vào Hoa phủ tìm kiếm Ngọc Vân,nhưng tìm khắp nơi cũng không tìm được chàng,Phi Long không chịu bỏ cuộc chàng nghi ngờ Hoa phủ có mật thất nên vẫn đi dò xét từng phòng,bỗng chợt chàng nghe thấy tiếng khóc của nữ nhi ở một góc sân.

-Thúc thật là độc ác....hu huhu...thả cháu ra...huhu...cháu muốn đi tìm Vân ca ca...hu huhu...ặc...ặc....

Tiểu Liên định bỏ trốn nhưng lại bị Hoa Lượng bắt lại,đánh đập nàng thê thảm

-cái con nhãi nhà ngươi....khôn hồn thì trở lại nhà xưởng dệt vải cho ta,không ta sẽ đem ngươi đi bán như cái tên họa sư đó....hừm...nhốt nó lại đi..

_Dạ....

-Thúc thật độc ác...thả ra...huhu...

Phi Long lẻn đi theo sau mấy tên gia đinh đang lôi Tiểu Liên đem nhốt,chàng đánh ngất chúng

-Cô nương...khi nãy ta nghe cô nương có nói đến Vân ca ca,xin hỏi hắn có phải tên là Lâm Ngọc Vân..

-Ơ ngươi là ai....ặc...ặc....

-Cô nương đừng sợ ta là bằng hữu của hắn...ta tên Phi Long đến từ Kha Chấn...Ngọc Vân là bằng hữu tốt của ta,hắn mất tích ở Man Tộc đã lâu...

-Ặc...Vân ca cũng là bằng hữu của ta,hôm trước huynh ấy bị tên quản gia Hoa phủ đánh thuốc mê đem bán đi rồi,hic..hic...công tử làm ơn cứu Vân ca đi..hic...Tiểu Liên quỳ lạy tạ ơn ngươi...hic....

-Cô nương đứng lên đi...

Phi Long sai Dạ Hổ đưa Tiểu Liên rời Hoa phủ đến nơi an toàn,còn mình thì đi tìm tên quản gia

-Á,á,xin tha mạng xin thiếu hiệp tha mạng....đừng đánh nữa ,đừng đánh nữa...hic..hic...

Tên quản gia Hoa phủ bị Phi Long bắt đem ra ngoài đánh đập tra hỏi

-Nói ngươi đã đem Lâm Ngọc Vân đi đâu,nói...

-Dạ dạ...tiểu nhân ..tiểu nhân đã mang hắn bán cho Lôi Vương ở Bá Ưng Trại rồi....

Chuyện nói đến hai ngày trước khi tên quản gia vô tình đi ra thị phố mua đồ,bắt gặp quan lính Tứ Vương Phủ đi tuần tra,bắt bớ người đọ xem gương mặt với một bức chân dung.

-Hừ người của Man Vương thật láo xược,bắt bớ người vô tội..

-Ngươi không biết gì hay sao,mấy tháng trước Hạ Tuyết Cơ Vương Phi đã để chạy thoát một tên nô lệ nghe nói là nhân tình mà bà ta yêu thương nhất tên cái gì Vân Tử gì đó,treo thưởng rất hậu hỷ cho những ai bắt được hắn,nhưng cũng cảnh báo những ai dám che giấu hắn sẽ bị tội diệt gia ,có đáng sợ không.

Tên quản gia nghe xong liền đi xem thử bức chân dung dán trên tường,hắn run rẩy ,chạy ù té về Hoa phủ.

_Lão gia,lão gia chuyện không hay rồi....lão gia

Hoa Lượng đang ngồi uống trà rung chân đếm vàng nghe thấy liền quát lớn

-Câm cái miệng quạ của ngươi đi,ăn nói xúi quẩy...

-Dạ ,dạ....lão gia xem này....

-Gì đây...ơ đây không phải chân dung của tên họa sư hả?

-Dạ ,dạ ,chính hắn...đây là lệnh tầm nã của Tứ Vương phủ....Hạ Tuyết Cơ mà biết bấy lâu chúng ta bắt giữ người của bà ta..thế nào cũng sẽ giết sạch chúng ta...lão gia...

-Hừm ..vậy ..vậy mau thủ tiêu hắn đi....mau đi...

-Lão gia ..giết hắn sao?giết hắn thì uổng quá..hay chúng ta đem hắn đi bán cho Bá Ưng trại kiếm lại chút đỉnh...

-Ừm hay đó,đi làm ngay đi...

-Dạ....

Tên Quản gia liền đánh thuốc mê Ngọc Vân mang chàng đến Bá Ưng trại ngoài Đô Man thành

-Trại chủ ta có hàng tốt bán cho ngài đây..

-Hừm ...để xem...ơ...đây ...đây không phải tên nô lệ Tứ Vương phủ hay sao?

-Ngài ,ngài biết hắn à...

-Hừm....Hạ Tuyết Cơ đang tìm hắn muốn phát điên lên ai mà không biết chứ...ừm...hai lượng..

-Hả?hai ...hai ..lượng thôi sao?

-Hừm hay ông tự mang đi bán cho Hạ Tuyết Cơ đi....hai lượng là cao rồi...

-Ưm...dạ....hai lượng vậy...

Tên Lôi Vương nhìn Ngọc Vân mỉm cười đắc ý

-Đồ tốt thế này có đòi trăm vạn lượng Hạ Tuyết Cơ cũng sẽ mua lại cho xem..ha..ha..ha....

Phi Long vội tập trung Dạ Hổ chạy đến trại cướp Bá Ưng,Dạ Hổ tác chiến nhanh gọn giết hơn trăm tên cướp tạp nham trong trại không quá khó.

-Nói mau ,Lâm Ngọc Vân đang ở đâu?

-Dạ dạ..tiểu nhân không biết ai là Lâm Ngọc Vân hết...xin tha mạng tha mạng....

_Hừm còn cứng miệng à...

-Dạ ...dạ...lúc nãy Đại Trại Trưởng đã dẫn theo một người vào thành rồi ,nói là đem bán cho Tứ Vương phủ ạ....

_Hừ....

Phi Long rời đi ,Dạ Hổ đốt sạch trại cướp ,thả các nô lệ bị bắt ,Bá Ưng trại bị tiêu diệt trong phút chốc.

Lôi Vương cùng mấy chục tên cướp ghé lại một tửu quán nghỉ ngơi

-Ông chủ đâu,mang rượu ra đây...

-Dạ dạ..có ngay có..ngay...

-Cút đi hết đi...hôm nay Bá Ưng trại ta bao chỗ này..

-Trời ơi Lôi Vương của Bá Ưng trại đó..đi mau...

Bọn cướp ăn uống no say,rồi nhìn Ngọc Vân đang bị trói hai tay ,còn đầu sợi dây thì nằm trong tay tên Lôi Vương,suốt đường chàng đã bị lôi đi bắt chạy theo sau vó ngựa của hắn,bây giờ chàng kiệt sức chỉ có thể ngồi bẹp xuống đất.

-Đại Trại Trưởng nhìn hắn kìa...nếu là cô nương thì tốt quá..có thể vui vẻ trước rồi bán đi ha ha ha...

-Ầy...đâu cần là cô nương bây giờ cũng có thể vui vẻ với hắn mà..ha.ha...đến dây..

Hắn vừa nói vừa giật mạnh sợi dây khiến cho Ngọc Vân bị lôi đến bên chân hắn,Lôi Vương một tay cầm vò rượu ,một tay bóp miệng Ngọc Vân đổ vào

_Ha ha ha..uống đi..uống đi tiểu cô nương xinh đẹp ha ha ha.....

_Ưm..ưm ưm....

Ngọc Vân bất lực chỉ lắc lắc đầu cố thoát

-Bốp!

Một chiếc hài bay thẳng vào tay đang cầm vò rượu của tên Lôi Vương,lực tiếp xúc mạnh đến nổi khiến cho tay hắn đau điếng buông vò rượu ra ,rơi xoảng xuống đất.

-Ai?kẻ nào ?muốn chết rồi à?

Tiếp theo một bóng người xuất hiện ngay tại cửa lớn quán rượu,tiếng Phi Long vang lên giọng trầm như có lực khiến cho người nghe muốn lạnh gáy .

-Mau thả... Ngọc Vân ra....

_Hừm!ngươi là ai mà dám ăn nói hàm hồ như vậy hả?Bây đâu giết hắn..

Lôi Vương đẩy Ngọc Vân ra hét lên sai khiến thuộc hạ giết Phi Long ,bọn cướp xông lên liền bị những Dạ Hổ phi thân vào đánh cản giết chết,Lôi Vương hùng hổ đánh nhau với Phi Long,tên đầu xỏ này võ công cao cường,sức mạnh cũng ngang ngửa Phi Long nhưng thân pháp không nhanh như Phi Long ,sau một hồi đánh nhau hắn bị Phi Long chém đứt cánh tay,hắn đau đớn cầm lấy cánh tay đứt bỏ chạy khỏi quán.

Lúc này Ngọc Vân đang ngồi thu lu trong gốc nhà run rẩy,Phi Long đi đến trước mặt Ngọc Vân không giấu được vẻ mặt thương cảm,chàng ngồi xuống dùng hai tay nhẹ nhàng cởi trói cho Ngọc Vân ,dây trói rất chật khiến da thịt của Ngọc Vân rớm máu,khi được cởi ra khó tránh làm cho Ngọc Vân đau đớn.

-Phi...Phi Long...

-Ừm...ta đến rồi...công tử đừng sợ...chúng ta về Kha Chấn đi...

-Ta ...ta ..không về Kha Chấn được....ta là tội phạm phản loạn Hoàng Đế Kha Chấn không tha cho ta đâu....vả lại...ở đây ta đã định hôn ước với một thôn nữ rồi...

-Định hôn ước?

Phi Long đưa Ngọc Vân đến đoàn tựu với Tiểu Liên họ trú chân tại một quán trọ ngoại thành mấy ngày ,Ngọc Vân sau khi bàn chuyện hôn sự với Tiểu Liên đã rời khỏi phòng ,chàng nhìn thấy Phi Long đứng ở bên ngoài hành lang.

-Ta đã nói với Tiểu Liên ngày mai sẽ làm hôn sự ngay tại đây...nàng rất đơn thuần...không đòi hỏi nhiều nghi lễ chỉ cần hai ta bái thiên địa là được...

-Công tử thật sự muốn lấy Tiểu Liên làm nương tử?

-Ta là một nam nhân bình thường...lấy vợ sinh con là điều hiển nhiên...sau khi bái đường xong bọn ta sẽ đến vùng núi Hoa Đinh Lăng sinh sống,nơi đó tách biệt hẻo lánh ,sẽ sống cuộc đời bình dị...

Phi Long nghe Ngọc Vân nói ,lòng chàng thoáng buồn rười rượi,nhưng không thể lấy lý do gì ngăn Ngọc Vân lựa chọn cuộc sống cho bản thân chàng được ,Phi Long khẽ bậm môi

-Ừm...ta cũng đã có thê tử...ta cũng là nam nhân bình thường....nếu công tử đã quyết ở lại Man Tộc ta cũng không làm phiền công tử nữa..mong rằng công tử sẽ luôn hạnh phúc sống cuộc đời bình yên bên thê tử của mình....

Gió lạnh của mùa đông thổi qua làm cho cả hai thêm trầm mặc,họ không nói gì chỉ đưa mắt nhìn ra khoảng sân trống ngoài hoa viên .

-Công tử cầm lấy này....

Phi Long đưa cho Ngọc Vân một cây sáo bạch ngọc có buộc cái sáo nhỏ khắc tên mình

-Đây là....sao ngươi tìm được nó vậy?

-Khi ta đi tìm tung tích của công tử đã nhìn thấy nó ở một tiệm bán kỳ trân,cây sáo bạch ngọc là ta đã mua một cây khác ở tiệm nhạc cụ,phối hợp chúng lại ,đinh có dịp tặng cho công tử...

-Khi bị bắt ta đã lần lượt đánh mất chúng....

-Công tử có thể thổi một khúc cho ta nghe không,xem như là khúc từ biệt dành cho ta...

-Ừm....

Ngọc Vân lặng lẽ thổi một sáo khúc cho Phi Long thưởng thức,Phi Long cũng đứng yên thả hồn theo tiếng sáo,chàng nhớ lại những hình ảnh từ lúc chàng gặp gỡ Ngọc Vân đến những biến cố lần lượt ập đến...

-Cứ ngỡ như một giấc mơ....

Phi Long sai Dạ Hổ đánh xe ngựa chở Ngọc Vân và Tiểu Liên rời đi,còn mình thì cũng cưỡi con Tiểu Bạch cùng Bạch Kỳ quay lại Kha Chấn,dừng lại nơi ngã ba đường,Phi Long lặng nhìn theo chiếc xe ngựa chở Ngọc Vân xa dần,trong lòng như vụn vỡ

-Ta không còn gặp lại công tử nữa sao?Công tử là trái tim của ta....,công tử đi rồi ,.....tim ta cũng mất rồi,.....người không tim có sống nổi không Ngọc Vân?

Phi Long như người mất hồn quay về Yến Thành đã nhận ngay lệnh của Vương Hỷ bắt chàng hồi kinh gấp,chàng vội vã cưỡi ngựa đi ngay trong đêm,suốt mấy ngày dài chỉ dừng ăn uống chứ không nghỉ ngơi,cuối cùng cũng không chịu nổi ngất luôn ngoài thành,được lính tuần tra đưa về Phi Phủ .

Vương Hỷ nghe tin Phi Long hồi phủ đã lâm bệnh nặng,đích thân rời cung đi xem xét,quả thật Phi Long bị bệnh hôn mê suốt mấy ngày dài,do ở Phủ chỉ có quân lính thô kệch ,thiếu sự chăm sóc chu đáo ,nên Vương Hỷ mang Phi Long vào Hoàng Cung cho nằm lại ở thẩm cung của mình để dưỡng bệnh,đặc ân này khiến cho bá quan cũng lao xao bàn tán,nhưng không ai dám lên tiếng,do trước đó Vương Hỷ đã làm một cuộc thanh trừng thế lực,những quan viên khi xưa theo nói giúp Mã Giao Thị đều bị giáng chức ,xử tội,chàng còn truy xét những tội xa vời để loại bỏ những kẻ có thể kết bè phái chống đối Hoàng Tộc.

So với việc làm của Vương Hoành Hoàng Đế năm xưa không khác là mấy,có khi còn tàn bạo hơn.

Vương Hỷ hơn mười ngày luôn túc trực bên Phi Long,chàng sáng thượng triều tối về thẩm cung ,vừa bãi chầu là quay về chăm sóc cho Phi Long ngay ,đêm qua chàng cũng túc trực bên giường,mệt mõi ngũ thiếp đi.

Ngụy công công đem chậu nước vào để đánh thức Vương Hỷ đi thượng triều,nhát thấy dáng người đứng bên bậu cử sổ ,khoác long bào,ông liền thi lễ

-Lão nô tham kiến Hoàng Thượng!

Người đó quay lại nhìn Ngụy công công,khiến ông hoảng vía

-Á...Phi ...Phi...Đô Đốc...sao ngài dám khoác Long Bào.....

Vương Hỷ nghe ồn liền tỉnh lại đi ra ngoài bức bình phong xem,liền thấy Phi Long khoác hờ Long Bào của mình lên vai,đứng bên cửa sổ.

-Phi Long,đệ tỉnh rồi sao?

Phi Long mặt ngáo ngơ,nhìn Vương Hỷ

-Ngươi là ai?còn cái lão này là ai?ai là Phi Long?...ở bên ngoài có mấy tên ngộ lắm bọn họ cứ đi đi lại lại nhìn thật mắc cười.....

Ngụy công công trố mắt

-Này..này ..là sao đây hả?....

Vương Hỷ cũng không hiểu gì,chàng hoang mang liền truyền thái y vào

-Truyền thái y,mau.

-Dạ ,dạ...tuân lệnh...