Chương 21: Hoàng Tử muốn binh quyền

Mộng Hoa Đào

chương 8 :Kết Nghĩa (phần 1)

Vương Hỷ đến tộc Ngữ Chân chúc thọ được Tộc Vương nơi đây đón tiếp long trọng ,chàng ngồi trong Kiệu xa nhìn ra bên ngoài,dân chúng đứng hai bên reo hò náo nhiệt ,khi xe ngựa dừng lại trước cổng Tộc Thành,Tộc Vương cùng các Nam Tử ,Nữ Tử và Trại Lĩnh ra nghinh đón.

Trong Điện Tộc sau màng chúc tụng của các Vương Tử và đại thần Tộc Vương mời rượu Vương Hỷ:

-Hoàng Tử Đại Quốc đã không ngại đường xa vất vả đến đây chúc thọ cho bản Vương,Bản Vương vô cùng cảm kích,nào xin mời.

_Tộc Vương quá lời ,lần này ta được lệnh Phụ Hoàng sang đây chúc thọ cho Ngài ta cảm thấy rất vinh dự,mong sao tình hữu nghị giữa hai nước chúng ta sẽ khắng khít hơn,cạn!

Lúc đó có một người cao to ,vạm vỡ tuổi độ tứ tuần lên tiếng hỏi Vương Hỷ.

_Ta nghe nói Hoàng Tử đây văn võ song toàn,không biết là tài cưỡi ngựa bắn cung của Ngài như thế nào?

Người vừa hỏi đó chính là Kế Vương Tử của tộc Ngữ Chân Mục Cao Lãng được chọn để kế vị Tộc Vương,nhưng Tộc Vương dù tuổi đã ngoài bảy mươi nhưng vẫn còn ham quyền lực nên đến giờ vẫn chưa chịu nhường ngôi.

_Tài nghệ của ta ở Kha Chấn cũng chỉ là như muối bỏ biển không nên nhắc đến!

_Nói vậy Ngài cũng chẳng biết sức mình đến đâu hay sao?Hay là vầy hai ngày sau chúng ta cùng tham dự một buổi săn bắn ,thi xem ai săn được nhiều thú hơn.Đây cũng chỉ là một cuộc vui thú thường nhật của Tộc Ngữ Chân mà thôi,xin Hoàng Tử đừng từ chối....

Vương Hỷ rót một chung rượu uống cạn xong rồi nói

_Được,...khó mà có dịp cùng Kế Vương Tử đi săn,ta rất hân hạnh.

_Sảng khoái,mời Ngài,cạn!

_Cạn!

Giữa lúc đó thì tiếng nhạc trỗi lên,một đám nữ tỳ đi vào nhảy múa,có bốn người nam nhân khiêng một cái trống lớn bên trên có một nữ nhân mặc y phục lộng lẫy,mặt che tấm lụa trắng,đôi mắt như muốn đưa tình quyến rũ,nàng uốn éo theo điệu nhạc,rất uyển chuyển,cuống hút ,khiến cho những nam nhân có mặt trong Điện Tộc như bị mê hoặc.

Thế nhưng Vương Hỷ không hề để tâm,chàng vẫn thản nhiên rót rượu uống,và hình như nữ nhân này đã trông thấy điều đó ,nên bước xuống trống lớn đi đến trước mặt Vương Hỷ thi chuyển những điệu múa lôi cuốn hơn,nhưng Vương Hỷ vẫn không nhìn nàng.

Tiếng nhạc dừng lại,điệu múa cũng kết thúc,nàng ta đi đến trước mặt Tộc Vương thi lễ :

_Mục Châu bái kiến Phụ Vương,chúc cha bách niên trường thọ.

_Ha haha..ngoan ngoan...Châu Nhi quả nhiên không hổ danh là Viên Ngọc trên thảo nguyên,càng ngày càng xinh đẹp!

_Ừm...chỉ có cha là thấy Châu nhi đẹp thôi,chứ người ngoài họ đâu nghĩ vậy,nhìn con một cái cũng không thèm nhìn.

_Hừm ...là ai dám thất lễ với Nhị Nữ của ta như vậy?

_Là Sứ Thần đấy!

Tộc Vương ngập ngừng

_Ơ....ừm...Hoàng Tử ,,đây là Nhị Nữ của ta tên là Mục Châu...được mệnh danh là Vũ Tiên của thảo nguyên ,các nữ nhân của bộ tộc khác cũng phải cúi đầu...tại sao Ngài lại không xem vũ khúc mà con ta múa chứ?

Vương Hỷ cầm chung rượu lên trả lời

_Xin Tộc Vương đừng giận chẳng qua là trước đây ta có nghe đồn Nhị Nữ Tộc Ngữ Chân là Vũ Tiên sắc đẹp tuyệt mĩ trong lúc nhảy múa sẽ khiến người xem bị cuốn hút đến tâm thần bất định,ta sợ thất lễ nên cúi mặt ,xem như ta đã có lỗi xin uống chung rượu tạ lỗi với nàng.

Mục Châu nghe Vương Hỷ giải thích như đang khen ngợi mình nên mỉm cười đắc ý,còn Tộc Vương cũng hài lòng

_Ừm chỉ là hiểu lầm,Châu Nhi mau ,mau mời lại Hoàng Tử Đại Quốc một chung rượu đi.

_Dạ...Châu Nhi xin lỗi đã trách nhầm Ngài , mời Ngài!

_Nhị Nữ quá lời , Cạn!

Sau buổi yến tiệc Vương Hỷ về lại Lều Trại Sứ Thần của mình cùng bàn về những việc sẽ làm ở Ngữ Chân với vị quan ngũ phẩm đi theo Đại Học Sĩ Đồng Hiên,trong lúc đó lại có nô tỳ của Mục Châu đến,ý muốn mời Vương Hỷ đến Trại Nhị Nữ uống rượu,nhưng Vương Hỷ đã từ chối.Đồng Hiên cảm thấy bất an nên lên tiếng:

_Tứ Hoàng Tử ,dù sao đây cũng là đất Ngữ Chân,Ngài từ chối nhã ý đó của Nhị Nữ sẽ gây ra hiểu lầm không hay,họ có thể cho rằng chúng ta không có thiện ý.

_Đồng đại nhân chớ quá lo,ta biết cách ứng phó....

_Nhưng...

_Đêm không còn sớm nữa ...ngươi cũng nên về lều nghỉ đi...

_Dạ...thuộc quan cáo lui....

Đợi cho Đồng Hiên đi rồi,Ngụy Công công lên tiếng

_Người của chúng ta đã điều tra được đúng là tên Cao Lãng đang có âm mưu,nhưng mục tiêu không phải là Tứ Gia ,mà là cho việc ám sát Tộc Vương ở lễ cầu an toàn dân trong tháng sau.Việc muốn cùng Tứ Gia đi săn bắn thật ra cũng chỉ để lấy cớ hội ngộ các Trại Lĩnh ủng hộ hắn mà thôi,một cách bàn mưu tính kế danh chánh ngôn thuận.

Vương Hỷ nhếch mép cười khẩy một tiếng

_Hừm...ta biết nhã ý muốn mời ta đi săn của hắn chẳng tốt lành gì,hóa ra phía sau lại có âm mưu đáng sợ như vậy ,ta không có hứng thú xen vào việc tạo phản của hắn,nhưng hắn là một người đầy dã tâm lại háo thắng ,nếu được kế vị ắt sẽ phá vỡ quy ước với Đại Quốc ,lúc đó đối với Kha Chấn cũng không tốt .

_Tứ Gia lão nô lại sợ nếu như việc hắn đảo chính thất bại có khi nào sẽ gán tội cho chúng ta,dù sao chúng ta cũng là người ngoại tộc đến từ Đại Quốc.,không thể tránh được sự hiềm nghi.

_Hừm ..thế thì chúng ta cũng tính một kế giúp Tộc Vương vậy....

Sáng hôm sau Mục Cao Lãng đã trang bị xong đội quân khí thế hừng hực cùng đi theo săn bắn,đang đứng ngoài Tộc Thành chờ Vương Hỷ đến,Vương Hỷ cưỡi con hắc mã ,y phục đi săn màu đen,dẫn theo Nghiêm Thuần và hơn hai trăm binh lính .

_Đã để Kế Vương Tử phải chờ lâu,ta thật thất lễ!

_Không sao,ta cũng vừa mới đến!...Hôm nay chúng ta sẽ đi săn ở khu đồng cỏ dưới chân núi Trường Tuyết ,đến khi mặt trời nghiêng bóng sẽ trở lại nếu ai săn được nhiều thú hơn thì thắng .

_Ừm...như lời Kế Vương Tử!

-Đại Huynh!

_Mục Châu?

Mục Châu cưỡi một con hoàng mã vai đeo cung tên cùng vài nữ tỳ từ trong Tộc Thành đi ra

_Muội đến đây làm gì?

_Muội muốn cùng tham gia săn bắn!

_Hôm nay là cuộc thi giữa ta với Hoàng Tử Đại Quốc ,không phải buổi săn bình thường,để vài ngày sau ta sẽ cùng đi săn với muội!

_Hừ...Đại huynh xem thường Châu nhi sao?..Đi .......

_Mục Châu!

Mục Châu không nói thêm ,nàng thúc ngựa phi nước đại bỏ đi trước.

_Muội muội của ta có chút bướng bỉnh xin Hoàng Tử đừng cười!

_Chẳng sao,cứ để nàng ấy theo,cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cuộc thi của chúng ta!

_Ừm...ta xin mạn phép....đi....

Cao Lãng thúc ngựa chạy đi trước cùng với đoàn người của hắn,Vương Hỷ cũng ra lệnh đoàn người của mình theo sau.

_Đi!

_Dạ!

Thảo nguyên mênh mông ,đồng cỏ từ những ngọn thấp ngang đầu gối dần đến những bụi cỏ lau cao qua đầu người trãi dài vô tận,chẳng mấy chốc hai đoàn người đã chia ra,chẳng nhìn thấy nhau.

Mục Châu lém lỉnh luôn bắn tranh với Vương Hỷ,nhưng nàng háo thắng nên chẳng nhắm trúng con vật nào,vì vậy đều do Vương Hỷ bắn hạ.

_Hoàng Tử!Ngài đang muốn so tài với Châu nhi sao?

Vương Hỷ không trả lời chỉ mỉm cười,càng khiến Mục Châu tức tối,thúc ngựa chạy xa hơn..

_Nhị Nữ đó làm khu vực nguy hiểm xin người đừng qua đó!

Một nữ tỳ theo hầu Mục châu lên tiếng cảnh báo,nhưng nàng đã thúc ngựa chạy đi xa rồi.

-Có chuyện gì sao?

_Dạ bẩm Hoàng Tử bên đó là vùng đồi núi Ma ở đó có sói hoang to lớn với bầy đàn lên đến cả ngàn con,hung hăng đáng sợ,ai mà lạc vào đó sẽ rất nguy hiểm!

Vương Hỷ liền thúc ngựa đuổi theo Mục Châu

_Ngươi về tìm thêm người đến giúp ta đuổi theo nàng ấy.

Mục châu chạy vào nơi có cỏ lau dày đặc hai bên là đồi đá ,nàng ghì cương cho ngựa chạy chậm lại ,nhìn xung quanh thấy chẳng có ai phía sau ,biết đã bị lạc đường nên có chút lo sợ.

Một con sói lớn bất ngờ từ trên vách đá nhảy xuống vồ lấy Mục Châu làm nàng hoảng sợ.,nhưng cũng kịp né tránh,cú vồ làm cho cung tên tuột ra khỏi vai nàng rơi xuống đất,con ngựa hoảng loạn chồn chân hí vang

_Á,cứu với!

Con ngựa hất ngã Mục Châu xuống đất,nó đinh bỏ chạy nhưng thêm vài con sói nữa từ trên vách đá chạy đến bấu cắn lấy cổ nó,con ngựa bị lũ sói nhanh chóng xé xác,Mục Châu hoảng sợ tìm đường chạy,một con sói phóng đến vồ nàng,nhưng chưa chạm vào nàng đã bị một mũi tên xiên qua đầu,nó rơi xuống chết cứng.

_Ẳng...

Vương Hỷ cưỡi ngựa kịp chạy đến cứu Mục Châu,thế nhưng mấy con sói còn lại chu rống lên gọi thêm bầy đàn đến,đồng thời tấn công con ngựa mà Vương Hỷ cưỡi .Vương Hỷ bắn tên ra liên tục ,một mũi tên hạ một con sói ,chính xác vô cùng.

_Nhị Nữ mau chạy đến bên ta!

Mục Châu nhanh chân chạy đến ,Vương Hỷ nắm tay nàng kéo lên trên ngựa,chàng điều khiển con ngựa chạy đi ,thế nên những con sói khác đã được gọi đến,chạy đuổi theo đông nghẹt trên hai bên vách đá ,chúng tạo thế gọng kìm,đón đầu ngựa của Vương Hỷ,một con phóng lên vồ lấy chàng,Vương Hỷ ngã người ra sau buông một tay ghì cương tung một đấm cực mạnh vào con sói ,nói theo đà văng vào những con khác,rất nhanh những con còn lại lũ lượt nhảy bổ vào con ngựa chở Vương Hỷ và Mục Châu.Cũng may quân lính của Vương Hỷ và Cao Lãng kịp xuất hiện bắn làn tên hạ gục mấy con sói,thấy đồng lọai bị bắn chết nằm la liệt,những con sói đến sau vội quay đầu bỏ chạy.

Sau lần được Vương Hỷ cứu ở đồi đá Ma ,Mục Châu đem lòng yêu thương chàng,biết được điều này Vương Hỷ mở ra một nước cờ trong bụng,vừa giúp cho Đại Quốc ,vừa tạo dựng binh quyền cho bản thân.

Đến ngày cầu an cho dân chúng,Tộc Vương với lý do bị nhiễm phong hàn nên không trực tiếp khai lễ bái tế mà cho Kế Vương Tử thay mình làm chủ đại lễ còn ông ta thì ngồi vào ghế có màng che tránh gió trên đài Tộc Vương.Đối diện đài Tộc Vương là đàn tế ,xung quanh dân chúng tham dự đông đúc,có lẫn trong đám đông là những phản tặc người của Cao Lãng .Đúng giờ đốt lửa tế đàn những tên phản tặc xông lên đài Tộc Vương nhanh chóng giết hết lính bảo vệ ,Cao Lãng thấy đài không còn chướng ngại cũng cầm đao phi thân lên đâm chết Tộc Vương,các Trại Lĩnh phản bội thổi tù ra lệnh quân lính mai phục sẵng xông ra để chế ngự người chống đối.

Cao Lãng đắc ý cười lớn

_Phụ Vương cuối cùng thì cha cũng phải bỏ quyền cai trị xuống rồi, đến lượt của con rồi Ha ha ha ...

Hắn đưa tay vén màng che trên ghế ra thì hoảng hốt

_Sao lại như vậy?

Bên trong không phải là Tộc Vương mà là người khác giả dạng,từ trong đám dân chúng quân binh túa ra dẹp lối ,Tộc Vương cùng Mục Châu đi đến

_Lãng nhi,uổng công ta nuôi dạy ngươi khôn lớn ,để bây giờ ngươi phản nghịch như vậy?

_Đại Huynh mưu kế của huynh đã bại lộ hết rồi,những binh lính mà huynh mang đến đã quy hàng Phụ Vương từ lâu,huynh mau chịu trói đi .

Cao Lãng chẳng còn đường rút lui,các Trại Lĩnh phản nghịch cũng run rẩy chờ hắn quyết định.Thế nhưng trong hàng ngũ dân chúng lại vang lên những lời phản đối.

_Kế Vương Tử phản nghịch phải xử tử...

_Xử tử quân phản nghịch

_Tội giết cha khó tha...

Từ mười người lan ra trăm người,ngàn người cứ thế vang dậy khắp nơi,Tộc Vương bối rối,còn đám phản tặc thì hoảng loạn.

_Không thể chờ chết ta thà phá vòng vây

Thế là bọn Trại lĩnh xông ra chém giết,Cao Lãng cũng vung đao mở đường bỏ chạy,thế nhưng đám phản tặc mau chóng bị quân lính của Tộc Vương tiêu diệt Cao Lãng cũng bị giết chết.

Vương Hỷ không tham gia vào buổi lễ nhưng chàng cho người trà trộn vào đám dân chúng gây ra rối loạn ,nhân thời cơ mà giết chết Cao Lãng.

Nguỵ công công dâng trà cho Vương Hỷ ,đợi chàng uống xong ,ông bèn hỏi

_Tại sao Tứ Gia lại giúp Tộc Vương,chuyện tạo phản của Cao Lãng người đã nói với Nhị Nữ rồi còn bày kế giúp nàng ta nữa,lão nô không hiểu.

_Nếu muốn có binh quyền của Ngữ Chân giúp đỡ củng cố lại địa vị Hoàng Tử ở Kha Chấn,ta chỉ có một cách đưa Mục Châu lên làm Tộc Vương.Nhưng Không thể ra mặt nhúng tay vào nội tình của Tộc Ngữ Chân được,đành cứ ở phía sau giật dây cho nàng ta đi làm,Tộc Vương cũng không thể nghi ngờ đến ta.

Nguỵ công công thấy Vương Hỷ cuối cùng cũng chờ được thời cơ trở mình trong lòng ông vừa mừng vừa lo,lo cho chàng vì suy tính thâm sâu mà đánh mất chính mình,trở thành một người máu lạnh như Hoàng Đế Vương Hoành.

_Lão nô đã rõ...ừm dạ bẩm Tứ Gia có tin của Lưu đại nhân truyền từ Đại Quốc đến..

_Đưa ta.

_Dạ đây ạ!

_Ngươi cho người theo sát bên trong Tộc Thành ,xem Tộc Vương có nghi ngờ gì về Mục Châu không.

_Dạ.