Mộng Hoa Đào
chương 7:Thế Tử Tiền Triều(phần 3)
Phi Long đi vào bên trong Đại Tạp Viện,nơi đây có rất nhiều người già ,trẻ nhỏ cơ nhở sinh sống,chàng đến hỏi những người đang ngồi tụm lại ở trước mái hiên .
_Lão Bá xin cho hỏi ,ở đây có hai cha con Trương Lão tá túc không?người cha tuổi đã lục tuần,còn con trai là một thanh niên khôi ngô tuổi hơn hai mươi.!
_Ừm..có chứ....hai cha con Trương Lão,Trương Khải đúng không?
_Dạ đúng !
_Ngươi đến trễ rồi,tháng trước hai cha con ấy về quê rồi!
-Hả?
_Không phải ,không phải ,hai cha con đi làm ăn xa rồi.
_Hả?
_Không ta nhớ là người thanh niên ấy đi tòng quân rồi...
_Gì?
_Nói tóm lại là họ đã không còn ở đây nữa...
_Ờ...xin đa tạ...
Phi Long định đến tạp viện đưa Trương Khải cùng đến doanh trại thành Nam nhưng không đúng lúc,đành rời đi ,đang lững thững bước thì chợt nhớ đến Ngọc Vân,liền cưỡi con Tiểu Bạch đi đến Lâm Gia.Đến nơi thì thấy cửa lớn Lâm Gia đóng kín,chàng gọi cửa mãi,hồi lâu A Bối mới đi ra.
_Công Tử ta đi vắng rồi,ngươi về đi!
_Ê,ê....
Không để cho Phi Long mở miệng A Bối nhanh tay khép cửa lại
_Tôn quản gia còn đang trị thương chưa lành,Công Tử lại đang lo học thi Hương làm Tú Tài,há để người nhàn rỗi như ngươi đến quấy phá.
Phi Long định quay bước đi thì nghe tiếng sáo vang lên ở trong Biệt viện ,liền đi ra phía cửa sau tìm cách đi vào.
Nhà họ Lâm không phải Đại phú hộ nên tường xây cũng không quá cao,nhưng nếu muốn thấy cảnh vật bên trong phải trèo lên bờ tường.
Phi Long suy nghĩ hồi lâu nửa muốn nhảy lên,nửa muốn đi về,cứ chằng chừ mãi
_Tên hầu đó nói Ngọc Vân đi vắng rồi ,nếu đường đột đi vào sẽ gây hiểu lầm.Thôi vậy!
_Ừm!nhưng mà khi nãy rõ ràng là tiếng sáo của Công Tử ấy.Vào trong xem thử!
_Ừm...nếu không phải là Công tử ấy thổi sáo,người trong nhà tưởng ta là ăn trộm thì sao đây?Thôi vậy!
_Ừm....nhưng ta có quà cho công tử ấy...lỡ mua cả rồi,mang về đâu ai dùng....ôi trời à!
Cứ mỗi lần đắn đo suy nghĩ đi qua đi lại trước đầu con Tiểu Bạch,là mỗi lần mắt của con Tiểu Bạch ngó theo Phi Long.Nó bực tức hí một tràn vào tai Phi Long
_Hí hí hí ....
rồi nhe răng,tỏ ý rất bực muốn Phi Long quyết định cho nhanh,Phi Long giật bấn người ,hét lớn
_Mày giỏi quá,hay mày phóng vào đó trước đi,mời!
Phi Long bước lên cúi người đưa tay mời con Tiểu Bạch,con Tiểu Bạch bước lên vài bước hạ thấp đầu xuống,ý như mời lại Phi Long nhảy vào trong trước,Phi Long lại đi lên vài bước cúi thấp người hơn mời con Tiểu Bạch.Lần này con Tiểu Bạch quay lại dồn sức vào hai chân sau nhắm thẳng mông của Phi Long mà đá một cú thần tốc.Phi Long không phòng ngự gì nên theo đà mà bay thẳng lên không trung văng qua bên bờ tường.Con Tiểu thấy thế gật đầu mạnh một cái ra vẻ đắc ý lắm.
_Khì!iiii!
_Aaaaaaaaa
Phi Long bay cái vèo vào sân sau của Lâm Gia rơi thẳng lên người của Ngọc Vân.
Ngọc Vân đang ngồi ở bàn đá trong hậu viện thổi sáo ,tâm trạng buồn bã ,mặc dù sau lần nhiệm vụ ở Phụng Hoàng Sơn thất bại không bị Lục Vương Gia trách phạt ,nhưng chàng lại bị cấm túc trong Biệt Viện học văn thư viết về Hoàng Tộc,chàng không hiểu Lục Vương Gia muốn làm gì ,nhưng âm mưu lần này hẳn còn đáng sợ hơn ám sát Hoàng Đế,chàng lại nghĩ đến cuộc sống của bản thân như một con rối,không có tự do,không có tương lai nên buồn tủi ,mới đứng lên đi khỏi bàn đá vài bước đã nghe tiếng hét trên không trung chưa rõ chuyện gì thì Phi Long đã nằm lên trên người chàng.
_Á!Lại là người à...tên quái dị này...tránh ra mau!
Biết mình đang nằm trên người Ngọc Vân,Phi Long không chịu đứng lên mà vờ ngất xỉu.
_Ngươi có đứng lên hay không...hay đợi ta cắn ngươi nữa hả?
_Á đừng nha,ta tỉnh ta tỉnh rồi....
Phi Long đứng lên nhe răng cười hì hì
_Ngọc Vân công tử vẫn khỏe hả?
Ngọc Vân nhăn nhó chỉnh lại y phục của mình
_Giữa đêm giữa hôm sao ngươi lại đột nhập vào đây?
_Ơ..ta không có đột nhập...ta chỉ là ,chỉ là vô tình bay vào đây...ta có mang quà tặng cho công tử đấy!
-Ta không cần, ngươi rời khỏi đây đi!
_Gì chứ,công tử chưa xem gì đã nói không cần sao?Xem này đây là bánh hạnh nhân loại ngon nhất ở Nhất Phẩm lâu đó,ta đã ăn thử mười hộp rồi cảm thấy nó thật sự ngon nên mua tặng công tử,còn đây là bức họa này...công tử nhìn đi cái người trong bức họa thật giống công tử đang đứng thổi sáo này...còn đây là...
_Ngươi mang đi hết đi,đừng có mà đến đây nữa...ta đã...
_Công Tử đã nói nếu như ta làm quan lớn công tử sẽ làm bạn với ta....Ta đã là quan Ngủ Phẩm rồi đấy....là tướng quân cai quản doanh trại thành Nam....công tử không giữ lời sao?
Ngọc Vân không giấu được sự khó hiểu
"Sao hắn cứ muốn làm bạn với ta chứ?Trong thời gian ngắn hắn đã có thể từ tên vô danh tiểu tốt trở thành quan ngủ phẩm rồi sao?"
_Ta không có nuốt lời,nhưng ngươi và ta cũng đâu có thân thiết đến vậy!
_Ừm,ta là thật lòng đó ,ta muốn làm bạn với công tử thật lòng !
_Nhưng tại sao?
Phi Long cũng không thể lý giải được tại vì sao lại có cảm giác rất vui khi nhìn thấy Ngọc Vân,muốn ở cạnh bên nhìn Ngọc Vân thổi sáo,muốn bảo vệ Ngọc Vân.
_Ờ thì tại ta ..ngưỡng mộ tài hoa của công tử...ta muốn được như công tử....
Ngọc Vân cũng ngớ người khi nghe Phi Long giải thích,nhưng chàng hiểu rõ Lục Vương Gia sẽ chẳng để yên nếu như biết Phi Long lui tới Lâm Gia,ông ta là người đa nghi lúc nào cũng sợ bí mật ông ta là Chủ nhân thật sự của Hắc Bang bị bại lộ,nên không tin tưởng bất cứ ai,ông ta thà giết lầm người chứ không thả lầm người.
_Ngươi chỉ là quan Ngủ Phẩm vẫn chưa được tiếng tăm gì trong Kinh Thành....
_Ơ...thì ta vẫn chưa nhậm chức mà..nhưng đừng lo ...ta sẽ không khiến Công Tử thất vọng đâu!
_Hừ....ta có kỳ vọng gì vào ngươi chứ....
_Ừm....nhưng công tử đừng ghét bỏ ta nữa ,có được không!
Nhìn Phi Long mỉm cười Ngọc Vân cũng không muốn nổi giận nữa,càng quên đi chuyện đang lo nghĩ,chàng đến bên bàn đá ngồi xuống.Phi Long cũng bước theo đến ngồi xuống
_Ngày mai ta đi nhậm chức sẽ ở hẳn trong doanh trại,khi nào có thời gian rảnh ta sẽ đến thăm công tử!
_Ngươi phiền thật!
_Nè công tử ăn bánh đi ngon lắm!
_Ưm...
Ngọc Vân chưa kịp phản ứng đã bị Phi Long đút bánh vào miệng
_Ngon lắm đúng không....hôm nay trăng tròn thật ....
_Ừm..
_Khi nhỏ mỗi khi trăng tròn ta đều đến đồi cỏ lau bên bờ biển ngắm trăng,trăng ở đó to như cái thúng ấy,vừa sáng,vừa đẹp..còn công tử khi nhỏ công tử làm gì?
_Khi nhỏ à...khi nhỏ lúc trăng tròn thường nhìn mẹ của ta cúng trăng,ta và huynh trưởng đợi mẹ cúng xong thì lấy kẹo bánh đó chia nhau ăn,trăng có tròn có đẹp hay không ta không biết,chỉ biết được ở bên người thân là hạnh phúc nhất.
_Mẹ của công tử chắc là một hiền mẫu.,giờ này chắc đã ngủ rồi chăng?..
_Bà đã qua đời rồi...
_Ơ ...ta xin lỗi...
_Không sao...trời đã khuya rồi ,ta phải đi nghĩ rồi!
_À....ta cũng phải về chuẩn bị cho ngày mai....công tử ngủ ngon nhé!
Phi Long phi lên bờ tường quay lại nhìn Ngọc Vân một cái , mỉm cười rồi mới rời đi,Ngọc Vân nhìn mấy món quà để trên bàn đá,cũng chợt mỉm cười.
Phi Long cưỡi con Tiểu Bạch lộc cộc đi từng bước ,chàng vừa cười vừa huýt sáo
_Tiểu Bạch mày có biết cái gì đẹp hơn mặt trăng,tỏ sáng hơn mặt trời,trắng như tuyết,lạnh như băng,khiến hoa cũng thẹn thùng không?
Con Tiểu Bạch trề môi thổi phều phều ý cho rằng Phi Long đang nói nhảm
_Hì hì...là Ngọc Vân.!
Mật thám đại nội được phái đi điều tra đã quay lại
_Bẩm Hoàng Thượng tên Phi Long là con của hai vợ chồng đại phu ở làng Hoa Lau trong Thiên Viên trấn,từ nhỏ lớn lên với bọn giang hồ tạp nham nên công phu cũng học được từ bọn họ,vào nửa năm trước mẹ hắn lâm trọng bệnh ,hắn rời làng đi tìm thảo dược ,trên đường đã cứu được Tứ Hoàng Tử nên được Tứ Hoàng Tử cho làm thị vệ cung Thái Tân và đề cử thi Võ Trạng Nguyên,chẳng có gì khả nghi.
_Từ nhỏ đã sống ở làng Hoa Lau?
_Dạ,các dân làng ở đó đã làm chứng!
_Ừm...vậy thì lui ra đi....
_Dạ!
Hoàng Đế suy nghĩ
_Trên đời đúng là có chuyện người giống người!
Tên Đại nội mật thám rời cung trở về nhà của mình
_Tướng công thiếp đã chuẩn bị nước tắm rồi chàng mau tắm đi!
_Ừm,ta biết rồi!
Hắn cởi y phục lộ một vết sẹo hình thẻ bài đầu hổ trên vai
_Đại Đương Gia,thuộc hạ bây giờ đã hiểu tại sao người lại được truyền Dạ Hổ Ấn Tín .
Phi Long cùng hai huynh đệ nhà họ Bạch cưỡi ngựa đi đến doanh trại thành Nam,doanh trại này nằm ở phía nam Kinh Thành ,một nơi xa xôi hẻo lánh,muốn đến nơi cũng phải băng rừng ,lội suối.
Có một vị lão quân ra đón họ
_-Dạ Phi tướng quân ,và hai vị vệ úy đã đến.
Nhìn doanh trại đìu hiu ,chỉ có mỗi một lão quân đứng đón mình Phi Long hỏi
_Sao có mỗi một mình lão ở đây,binh lính đâu cả rồi?
_Dạ hạ quan là Châu Lão là Phủ úy của doanh trại này,hôm nay đúng ngày nghỉ của doanh trại nên mọi người tranh thủ về thăm nhà cả rồi,chỉ còn mỗi hạ quan là ở lại trông coi doanh trại thôi!
_Cái gì?cả doanh trại chỉ có mỗi mình lão thôi.....thế doanh trại này có bao nhiêu người?
_Dạ thưa tướng quân,lúc trước có một Thiên Hộ tướng quân họ Trần cai quản,nhưng do phong thủy nơi này không tốt nên chưa bao lâu đã lâm bệnh quy tiên,lại có thêm một Phó Tổng Tri họ Lý đến tiếp quản cũng chưa bao lâu thì ...
_Chết luôn sao?
_Dạ không có chết,nhưng ngã từ trên núi ở phía sau doanh trại tàn phế rồi,nên đã từ quan về quê,từ đó về sau vì cho rằng nơi này xui xẻo nên quân lính cũng bỏ đi đầu quân cho các doanh trại khác,không thì giải ngũ về nhà làm ruộng,những người muốn tiến xa cũng chẳng chọn về doanh trại này cai quản,giờ doanh trại còn khoảng trên dưới hai trăm người,đều là những kẻ không còn gì để làm,không còn nơi để đi...
_Ôi,Đại ca,đại ca!
Phi Long nghe xong bủn rủn chân tay đứng không vững,Bạch Cát ,Bạch Lợi đưa tay đỡ chàng
-Một doanh trại tồi tàn,với đám phế quân ...ta bây giờ đã hiểu tại sao lão Bạch Kỳ lại cười bí hiểm như vậy rồi!
_Chúng ta vào trong xem đã Đại ca
_Phải đó,tốt xấu gì cũng phải tiếp quản mà!
_Dạ dạ..mời tướng quân...đi theo lão lão sẽ giới thiệu thêm nơi này cho tướng quân nắm rõ....
Phi Long bước vào gian nhà chính xem xét, đây là nơi để Chủ tướng họp mặt các thuộc cấp bàn việc quân và cũng là nơi tiếp đãi khách.
_Bàn ghế cũ kỹ,cờ phướng rách nát,binh khí rỉ sét.....còn gì nữa đây?
_Đại ca!
Hai huynh đệ nhà họ Bạch sau khi đi xem khắp nơi trong doanh trại quay về báo cáo với Phi Long.
Bạch Cát nói
_Đệ xem nhà bếp rồi,chén bát sứt mẻ,gạo móc,nồi chảo ám lọ đen thui.
Bạch Lợi nói
_Dãy phòng cho binh lính nghỉ ngơi ngói bể,giường mục ,chăn chiếu rách nát,xem ra quân lính ở đây nghèo hơn cả ăn mày ngoài thành.
_Hừm...Châu Lão bộ mỗi tháng Triều Đình không có phát quân lương cho doanh trại sao?
_Dạ có,nhưng do nơi đây đã lâu không có quan viên tiếp quản nên quân lương bị cắt giảm quá nửa,chỉ có thể lo lương thực đủ cho quân lính không có dư cho những tu bổ vật dụng.
_Hừm !Thôi lão lui ra ngoài lo chuyện của mình đi !
_Dạ !
Phi Long thở dài
_Xem ra tiền thưởng Võ Trạng Nguyên không còn rồi.
Những ngày sau đó Phi Long ra sức chỉnh đốn lại quân doanh,ngoài lựa chọn lại quân lính ,cho giải ngũ những lão quân,chia đều quân hưởng ,còn đặt thêm quân pháp nghiêm ngặt, tổ chức những cuộc thi đấu tuyển chọn quân tinh nhuệ đề cử cho thăng cấp,lại cải thiện đất bỏ hoang trồng rau ,nuôi gia súc ,bổ sung thêm lương thực cho binh lính.Phi Long trong giờ ăn cũng ăn cùng binh sĩ của mình,dần chiếm được sự tin tưởng ,trung thành của binh lính trong doanh trại .Chàng còn thu nạp thêm tân binh,dẫn binh lính giúp dân chúng xây cầu,đắp đường,làm danh tiếng Phi Gia Quân thêm vang xa .