Mộng Hoa Đào
Chương một:Biến Cố(phần2)
Vương Hỷ không do dự liền nhảy xuống theo Vương Phong,con đường mật đạo cao quá đầu một người trưởng thành,có mùi ẩm mốc,cho thấy nó đã được xây dựng rất lâu rồi,con đường tối đen chẳng thể thấy gì ở phía trước.Vương Phong lại nắm lấy tay Vương Hỷ:
_Ở đây không có đèn đâu,nhưng đệ rất thông thuộc nơi này,Hỷ ca ca cứ đi theo đệ!
Cả hai cứ đi vòng vo một hồi lâu,thì Vương Phong đừng lại,cậu bước lên những bậc đá đã chuẩn bị sẵng sau đó từ từ đẩy phiến đá phía trên đầu sang một bên,có ánh sáng chiếu vào,Vương Phong chui ra ngoài.
_Hỷ ca ca đến nơi rồi!
Vương Hỷ tò mò chui lên theo,thì thấy mình đang ở dưới gầm một cái bàn,bò ra theo Vương Phong,cậu ngạc nhiên ngó xung quanh,thấy mình đang ở trong một gian bếp rộng,và chẳng còn ai ở đây nữa,bây giờ đang khai yến cho nên mọi người đều tập chung ra Điện phục vụ cả rồi.
_Ngự Thiện Phòng!
Vương Phong cười hì hì rồi trèo lên một cái ghế ,mở cửa tủ gỗ lớn,cậu lấy ra một hủ sứ trắng,bóc một viên đo đỏ cho vào miệng sau đó đưa đến cho Vương Hỷ.
_Hỷ ca ca ăn đi,đây là cống phẩm của nước Đan Lệ ,sâm mật đào ngon lắm,cái này Phụ Hoàng rất thích ăn,một hủ nhỏ này cả nước Kha Chấn chỉ có Phụ Hoàng được ăn.
_Không được đâu nếu ta ăn thì đó là tội khi quân,ưm ưm....
Vương Hỷ chưa nói hết câu thì đã bị Vương Phong nhét một viên mật đào vào miệng.
_Ha ha có gì sợ...đệ vẫn hay vào đây trộm đồ ăn,Phụ Hoàng biết cũng đâu trách tội đệ...
_Đệ đệ hay trộm đồ ăn sao,chẳng ai phát hiện hả...
_Hì hì ..cái lão Chấp Trưởng Ngự Thiền ở đây cũng hay ăn trộm đồ ăn lắm,nếu có thiếu hụt hắn cũng chẳng dám điều tra đâu.Có một lần hắn rót chừa lại món canh Hoả Phụng của Mẫu Hậu định đêm đến vào lấy uống trộm,đã bị đệ phát giác ,uống hết canh của hắn còn đổ giấm xì đầu ớt vào,hắn uống xong một phen kinh hãi ,môi mỏ sưng vù,khóc chẳng thành lời cũng chẳng dám tra xét,ha ha ha....
_Đệ thật là nghịch ngợm,hahaha...
_Hỷ ca ca ăn xong rồi,chúng ta đến nơi này còn vui hơn nữa nè...đi đi theo đệ.
Cả hai lại nhảy vào mật đạo lần này đi khá lâu,sau đó Vương Hỷ và Vương Phong lại chui lên vào bên trong một căn phòng rộng lớn,có nhiều kệ sách lớn chứa đựng những cuộn chiếu chỉ và sớ tâu.Vương Phong chạy đến ngồi vào bàn án thư để nhiều văn thư,bút nghiêng ,tấu sớ.Vương Hỷ kinh hãi run rẫy:
_Phong Nhi đây là Ngự Thư Phòng của Hoàng Thượng,chúng ta vào đây sẽ bị tội chết đó,mau rời khỏi nếu không chúng ta mà bị phát hiện sẽ khó mà thoát tội.
,_Hỷ ca ca đừng sợ Đệ hay vào đây chơi với Phụ Hoàng lắm,Cha còn cho đệ ngồi lên chân ,cầm tay đệ đóng dấu Ngọc Tỷ này nữa.
_Phong Nhi bỏ Ngọc Tỷ xuống chúng ta đi thôi.
Vương Hỷ vừa dứt lời thì bên ngoài đã vọng lên tiếng của lính canh và thái giám.
_Hoàng Thượng vạn tuế,vạn tuế...
Cả hai cuống cuồng nhảy vào trong mật đạo bỏ chạy,Vương Hỷ thì thở hỗn hễnh lo lắng còn Vương Phong thì tủm tỉm cười.
Cả hai ra khỏi tiểu cảnh hòn núi,Vương Phong hớn hở mặt vui vẻ như vừa thắng được một trò chơi trốn tìm,còn Vương Hỷ thì thở dài nhẹ nhõm vì vừa thoát được tội chém đầu.
_Hỷ ca ca bây giờ chắc là giữa giờ Sửu đệ phải về Cung Cảnh Xuân,nếu không bọn nô tài sẽ sợ vỡ mật.
_Ta cũng phải quay lại nơi yến tiệc để cùng cha rời Hoàng Thành,cuối giờ Sửu đóng cửa Ngọ Môn rồi ,nếu chậm chân e là sẽ bị trách tội.
_Ừm...đệ đi nha...
Vương Hỷ đứng nhìn theo bóng Vương Phong đến khi cậu khuất dạng sau bờ tường của Cung nào đó gần Ngự Hoa Viên.
_Vương Hỷ con đứng đây làm gì?
Giọng nói của Tam Vương Gia cất lên phía sau lưng làm Vương Hỷ giật mình.
_Ơ ...Phụ Thân...con...
_Còn không mau đi ra Kiệu Xa con biết sắp hết giờ Sửu rồi không.?
_Dạ,con con đi ngay.
Vương Hỷ bước vội đi chẳng dám ngoái đầu nhìn lại,ở phía sau Tam Vương Gia đang đưa mắt nhìn vào tiểu cảnh hòn núi,miệng nhếch lên cười một cách nham hiểm.
...Hai tháng sau lại được đến dự yến cùng cha,nhưng đêm nay Vương Hỷ bị cha cho lính hầu giữ lại nơi khu vực chờ triệu kiến.Cậu cảm thấy khó hiểu,lòng lại bứt rứt lo lắng,suy đoán sẽ có chuyện gì đó to lớn sắp xảy ra.Quả nhiên qua giờ Sửu chẳng bao lâu,khi cổng lớn Hoàng Thành khép lại,thì tiếng la hét,tiếng binh khí va nhau leng keng nổi lên.Vương Hỷ mở cửa phòng định bước ra thì bị hai tên lính cận vệ của Tam Vương Gia ngăn lại:
_Tứ tiểu Vương Gia xin vào trong nghỉ ngơi,Vương Gia có lệnh đêm nay để tiểu Vương Gia ngủ lại nơi này.
Vương Hỷ ngờ vực
_Ta thấy bức bối trong người muốn ra ngoài dạo bước.
_Xin tiểu Vương Gia thứ tội,đây là lệnh của Vương Gia.
Vương Hỷ đảo mắt qua lại suy nghĩ,rồi quay mặt vào phòng:
_Thế thì ta đành tuân lệnh của Phụ Thân vậy.
Hai tên cận vệ thấy thế liền xoay lưng canh gác tiếp,chỉ đợi một khoảnh khắc ngắn này thôi,Vương Hỷ phi thân lên đá ngay vào đầu hai tên cận vệ.Bị tấn công bất ngờ lại mạnh bạo hai tên cận vệ ngã lăn ra đất bất tỉnh,Vương Hỷ liền chạy ra ngoài.Lòng chàng bối rối lo sợ khi đi trên đường,khắp nơi đều là xác chết,máu me vương vãi của lính ngự lâm,của Thái giám cung nữ.Lòng chàng lo sợ:
_Hoàng Cung có thích khách hay sao,Phong Nhi,phải rồi ta phải đến Cung Cảnh Xuân tìm bảo vệ cho Phong Nhi.
....Ở phía bên Cung Cảnh Xuân khi ấy...
Từ An Công Công vừa chạy vừa kinh hãi xông vào phòng của Thế Tử.
_Thế Tử,Thế Tử...chuyện chẳng lành rồi,Tên Đại Thống Lĩnh Ngự Tiền Thị Vệ Hà Doãn tạo phản cấu kết thích khách ám sát Hoàng Thượng,bây giờ Hoàng Cung hoảng loạn,chúng ta mau chạy thôi.
Vương Phong bây giờ đang mắt nhắm ,mắt mở nằm gối đầu lên chân của một Cung nữ,cậu ngồi dậy dụi mắt.
_Từ Công Công ngươi nói gì thế.?
_Mau,Uyển Đình,Hoa Nô,Hoa Nhuỵ,Lạc Tử,Quế Tử,đưa Thế Tử chạy mau...
Uyển Đình hoảng sợ
_Mau Thế Tử lên lưng nô tỳ cõng người.
Cả bọn chạy ra khỏi phòng thì bọn hắc y nhân cũng đánh tới,đám lính phòng ngự cản đường đều bị giết sạch.Từ An dẫn họ chạy về hướng Ngự Hoa Viên mong rằng có thể chạy ra Cổng Đông Môn thoát thân ,nhưng bọn sát thủ đã đuổi đến,Từ An liều mình cứu chủ,ôm giữ chân một tên,thấy vậy Hoa Nô,Hoa Nhuỵ,Lạc tử,Quế tử cũng chạy đến ôm mấy tên còn lại:
_Thế Tử chạy đi,chạy đi,ta liều chết với bọn bây...aaaaaa...
Nhưng bọn họ đều bị giết chết,một tên lao đến chém về hướng Vương Phong,cũng may Uyển Đình kịp bỏ Vương Phong xuống và dùng thân mình che chở cho cậu.
_Á aaaaaaaa.
Nhát chém lạnh lùng lướt qua lưng Uyển Đình,nàng ngã xuống lưng đẫm máu.
_Đình tỷ tỷ....hic hic....
Tên thích khách thu kiếm lại tiếp tục chém về hướng Vương Phong.
_Soạt,,bốp....
Vương Hỷ vừa kịp đến đá bay tên thích khách giải vây cho Vương Phong,cậu nắm tay Vương Phong kéo đi:
_Phong Nhi chạy mau..
Bọn thích khách đuổi theo,nhưng có tên lên tiếng:
_Là tiểu Vương Gia,giết Thế Tử nhưng không được đụng đến Tiểu Vương Gia.
Vương Hỷ dẫn Vương Phong chạy ra phía Chánh Điện,đến dưới sân Đại Triều thì thoáng thấy có đoàn người chạy đến,không rõ thù hay bạn,Vương Hỷ kéo Vương Phong nấp vào sau tượng Rồng Đá được trang trí hai bên bậc thang dẫn lên Chánh Điện.Dưới ánh trăng và ánh lửa chập chờn đoàn người đó là Ngự Lâm Quân khoảng trên hai mươi người,đang hối hả bảo vệ Hoàng Đế chạy khỏi thích khách,đuổi theo sau là bọn áo đen có hơn cả trăm tên.Sau một hồi giao đấu lính ngự lâm chết sạch,Hoàng Đế cũng bị tên cầm đầu đâm một kiếm,dốc hơi tàn Hoàng Đế kéo khăn bịt mặt trên người tên sát nhân xuống,kinh hoàng hét lên:
_Là ngươi...tại...tại..sao...
_Phải ,là ta,muốn biết thì xuống âm phủ mà hỏi Tiên Đế...ha ha ha....
Vương Phong lẫn Vương Hỷ đều chứng kiến cảnh đó,mắt cả hai cùng trợn to kinh hãi
_Phụ Thân
_Phụ Hoàng.,Phụ...ưm....
Vương Hỷ kịp đưa tay bịt miệng Vương Phong kéo đi,không để cậu hét lớn.
Vương Hỷ kéo tay Vương Phong bỏ chạy lòng cậu rối bời
_Không để Cha giết chết Phong Nhi được,ta phải đưa Phong Nhi rời Hoàng Cung,phải đưa...Áaa...
Chưa kịp dứt dòng suy nghĩ thì Vương Hỷ đã cảm thấy nhói đau ở mu bàn tay,cậu rút lại xem xét thì thấy dấu răng in rõ,máu tứa ra..
_Phong Nhi đệ cắn ta...
Ánh mắt Vương Phong ngấn lệ,đỏ ngầu hiện lên vẻ giận dữ căm thù
_Ngươi im đi,đừng gọi tên ta,Cha ngươi tạo phản,thích sát Phụ Hoàng ta,ta căm ghét ngươi...
_Phong Nhi....
_Thế Tử ở đây....
Bọn thích khách đã phát hiện Vương Phong ,đang chạy đến giết cậu,Vương Hỷ đánh trả bảo vệ Vương Phong
_Không được động đến đệ ấy...
Nhân lúc Vương Hỷ và đám thích khách đánh nhau,Vương Phong bỏ chạy về hướng cung Từ Ân của Hoàng Hậu,cậu hy vọng Mẫu Hậu mình vẫn an toàn.Thế nhưng Cung Từ Ân cũng đầy rẫy xác chết,máu văng khắp nơi,cậu chạy vào Thẩm Cung của Hoàng Hậu thấy Mẫu Hậu của mình nằm trên vũng máu,thương tích đầy người.
_Mẫu Hậu,hic hic....Mẫu Hậu mở mắt ra đi....Phụ Hoàng chết rồi,người cũng đừng bỏ con hư hư hu hu...
_Ai?
_Chuyện gì vây?
_Hình như bên trong có tiếng động?
_Chết cả ,ta đã giết sạch cả rồi.
_Không được,vào xem xét lần nữa,Vương Gia có lệnh giết sạch không để ai thoát cả...
Bọn thích khách đi vào,tiếng bước chân dồn dập làm Vương Phong hoảng sợ,cậu lui lại co rụm vào sát vách tường. trên Phụng Sàn của Hoàng Hậu.Bỗng một cánh tay thò ra nơi vách tường kéo cậu vào trong,thì ra có mật thất ở trong Phụng Sàn.
_Đại Hoàng Tỷ...
Đại Công Chúa sau yến tiệc đã cùng đưa Hoàng Hậu về Thẩm Cung,trò chuyện chưa lâu,thì bên ngoài thích khách tràn vào chém giết,vì quá bất ngờ không kịp trở tay,Hoàng Hậu liền mở mật thất giấu Đại Công Chúa Kha Chấn Vương Liên Hoa vào trong.Nàng ngồi trong mật thất nghe tiếng la hét cầu cứu,và tiếng kêu thảm của Mẫu Hậu mà run rẩy khóc rưng rức không thành tiếng,đến khi nghe được tiếng của Vương Phong nàng mới dám mở cửa kéo Hoàng Đệ mình vào trong.
Bọn thích khách xem xét chẳng có gì khả nghi nên rời khỏi,lúc này Vương Liên Hoa mới nắm tay Vương Phong chạy đi ra khỏi Cung Từ Ân,chạy được một khoảng thì gặp Phó Thống Lĩnh Ngự Tiền Nghiêm Tấn Phúc cùng một đám ngự quân khoảng năm mươi người.
_Đại Công Chúa,Thế Tử.
_Phó Thống Lĩnh.
_Đại Công Chúa ,mau cùng Thế Tử chạy đến Bắc Môn,ở đó có đường sang núi Ngưu Sơn,sẽ rời khỏi Hoàng Cung.
Vừa dứt lời thì bọn phản tặc kéo đến,Nghiêm Phúc Tấn vừa đánh vừa chạy,bảo vệ Vương Phong và Vương Liên Hoa chạy đến Bắc Môn Hoàng Thành.
_Đại Công Chúa người đưa Thế Tử chạy trước thần ở lại giữ chân bọn chúng.
_Phó Thống Lĩnh.
_Chạy mau....
Liên Hoa nắm tay Vương Phong chạy thẳng hướng núi Ngưu Sơn,trên đường Vương Phong vấp ngã,chân bị thương không thể chạy nổi nữa.
_Hoàng Tỷ chạy đi,mặc kệ Đệ.
_Đệ nói gì thế,đệ là giọt máu còn lại duy nhất của Hoàng Tộc mình,sao Tỷ có thể bỏ lại đệ được,đệ phải sống để trả thù cho Phụ Hoàng,Mẫu Hậu và các Hoàng Muội của chúng ta.Đi ta cõng đệ....đi mau...
Trời tờ mờ sáng ,trong rừng rậm âm u vừa lạnh vừa ướt ,họ chạy đến kiệt sức nhưng không dám dừng lại nghỉ,phía sau bọn áo đen đã đuổi đến.Vương Liên Hoa thả Vương Phong xuống,nhặt lấy nhánh cây trên đường huơ huơ về phía thích khách chống trả yếu ớt.
_Phong Nhi chạy mau đi.
_Hoàng Tỷ.
_Chạy mau.
Vương Phong cắn môi ,nén đau bỏ chạy khập khiễng lên hướng đỉnh núi,đuổi theo sau cậu có khoảng năm tên hắc y.Vương Phong chạy một đoạn thì nghe tiếng hét thê lương của Liên Hoa.
_Á.
Bọn sát thủ lạnh lùng chém chết Liên Hoa,rồi tiếp tục đuổi theo Thế Tử,Vương Phong nước mắt giàn giụa đau đớn chạy đến bên bờ vực.Bên dưới là vực thẳm sâu hút với sóng biển chập trùng vỗ mạnh,sợ hãi cậu quay người nhìn lại,phía sau bọn hắc y đã đứng đầy,không còn lối thoát.Chưa biết phải làm gì,thì một tên hắc y đã xong lên chém về hướng cậu,Vương Phong lùi bước,theo đà rơi xuống vách núi,vết chém sượt lên ngực cậu,máu phúng ra vương chút ít trên kiếm của tên hắc y.
_Áaaaaaa...
Bọn hắc y nhốn nháo
_Ngươi hành động khinh suất rồi,Vương Gia có lệnh phải thấy xác của Thế Tử.Nó rơi xuống dưới vực tan thây rồi làm sao về phục mệnh .
_Ơ....ta...nhất thời khinh suất....
Bọn chúng ngó nghiêng hồi lâu rồi bỏ đi,nhưng không biết ở bên dưới,Vương Phong đang đeo bám vào một cành cây mọc doi ra ở lưng chừng vách đá.Cậu cố gắng dùng hơi sức còn lại trèo lên cành cây,không may sức nặng của cậu khi nãy ngã xuống đã làm cho nhánh cây nứt gẫy,giờ lại bị làm lung lay,nó không chịu nổi gẫy rơi khỏi vách núi,Vương Phong kinh hoàng chỉ kịp ôm cứng thân cây,cả cây và người cứ thế rơi xuống biển lớn mênh mông bên dưới.Vương Phong nhắm tịt mắt ôm cứng cành cây,mặc nó bị sóng biển đánh quần quật,trôi dạt ,va đập ra sao.
......Về phía Hoàng Cung,Tam Vương Gia ngang nhiên đưa quân vào chiếm giữ Hoàng Thành,với lý do hộ giá Hoàng Đế bắt tên Hà Doãn cùng bọn hắc y giết sạch,mọi tội lỗi đỗ hết lên đầu hắn.Trước khi hành động Tam Vương Gia đã cho lính khống chế Cung Thái Hoà của Hoàng Thái Hậu,đến khi được thả ra thì hay tin dữ cả dòng tộc Hoàng Đế đều đã chết hết,đến đứa cháu mà Thái Hậu yêu thương nhất là Thế Tử Vương Phong cũng bị chết cháy trong Thẩm Cung.Khi cả nước làm quốc tang,Thái Hậu cũng không thể thấy mặt Hoàng Nhi,Hoàng Tôn của mình,chỉ biết Thái Y và các Vương Gia đã xác định Thế Tử thật sự đã chết.Hoàng Cung bất đầu hỗn loạn khi tìm người kế vị,Tam Vương Gia có hậu thuẫn là gia tộc Mãnh Tướng bên Tam Vương Phi,Mã Giao thị nắm hơn mười vạn quân,Thái Hậu lại bị Tam Vương Gia khống chế bắt đóng ấn Phụng Tỷ vào chiếu chỉ đồng ý truyền ngôi báu cho Tam Vương Gia,những đại thần và các Vương Gia còn lại cũng không dám lên tiếng,những người phản đối hoặc còn nghi ngờ chuyện Đại Thống Lĩnh Ngự Tiền Hà Doãn cấu kết phản tặc làm loạn giết Hoàng Đế đều bị ám muội chết không rõ nguyên nhân.
Một tháng trôi qua tất cả lại chìm trong quên lãng,Tân Hoàng lên ngôi công cáo thiên hạ tội ác của Hà Doãn ,ra sức truy quét loạn đãng,lập lại trật tự Hoàng Thành.Với sự tàn bạo của Tân Đế và thế lực của Mã Giao thị các bá quan văn võ đành căm lặng xuôi theo thế cục,mặc dầu lòng vẫn canh cánh nghi ngờ tín xác thực của đêm chính biến Hoàng Gia.
Vương Hỷ được sắc phong Tứ Hoàng Tử ban cho Cung Thái Tân chính thức sống trong Hoàng Thành,từ khi chứng kiến xác của Vương Phong cậu u uất ,trầm lặng,trở nên lạnh lùng,cẩn trọng,nhất là đối với Hoàng Đế.
......Lại nói đến Vương Phong sau khi ôm cành cây trôi dạt trên biển cuối cùng cũng bị sóng đánh vào bờ.Mệt rã rời,vừa đói vừa khát,cậu cũng gắng lê lết đi vào hướng khu rừng cây trước mặt.Đi hồi lâu cậu ngã lăn quay xuống con dốc,cố bò dậy thì thấy phía đằng xa có khói bốc lên,nghĩ bụng sẽ có nhà dân sinh sống gần đây,nên lại đi tiếp đến đó.Quả nhiên cậu nhìn thấy một ngôi nhà gỗ giữa rừng núi heo hút này,chậm rãi đi đến ,cậu cất tiếng:
_Có ai không?có ai trong nhà không?
Không nghe tiếng trả lời,cậu đánh bạo đẩy cửa đi vào,nhìn thấy bên trong có nhiều nia tre đựng thảo dược,trên kệ,trên bàn đầy lọ to,lọ nhỏ,trên bếp còn đang nấu một nồi canh gì đó.Bị mùi thơm của canh trong nồi làm kích thích cậu bèn tìm chén chất ra uống cạn.
_Ngon quá!
Chưa đỡ cơn đói ,cậu lại uống thêm bát nữa,uống hết canh,ăn sạch cái trong nồi,lát sau thấy lưỡi mình cay xoè liền tìm đường ngậm vào.
_Uyển Đình Tỷ có nói nếu bị cay thì ngậm kẹo hoặc đường là sẽ khỏi,đường đâu,đường đâu cay quá...
Cậu lục loại khắp nơi,hết mở lọ này đến hũ khác mong tìm được gì đó ngọt mà bỏ vô miệng,lục tới lọ nọ thấy bên trong toàn là viên tròn màu đỏ mùi thơm ngọt,cậu liền tu hết vào miệng,nhai
_A,kẹo ....
_Ưm,ưm,,...
Nhưng vừa nuốt qua cổ cậu lại cảm nhận vị đắng liền phun ra ,lúc này cơ thể cậu nóng bức ,da đỏ ửng bốc khói.
_Áaaaaaa...
Cậu đau đớn la hét,gân tay gân trán nổi lên,tóc tai bung xoã rũ rượi,bức bách khó chịu,cậu gồng lên la hét,đấm đá loạn xạ,đấm gãy một cột nhà làm mái nhà sập xuống một bên.
_Rầmmmmmmmm....
_Ối,mẹ ơi.
Cách đó không xa nơi bìa rừng,có một ông lão tuổi độ năm mươi,đang cặm cuội hái thuốc,nghe tiếng động lớn giật mình nhỏm lên,nhìn về hướng nhà của mình
_Nhà của ta,lão bà thúi nói giả làm thật sao?
Ông lão nhanh chân chạy về nhà xem xét,thấy cảnh tượng đổ nát,ông nếu máo.
_Hết rồi ,hết rồi,thần dược của ta,hết rồi....
Và tựa như nhớ ra điều gì,ông lão liền chạy đi đến một ngôi nhà gần đấy đứng trước cửa quát tháo;
--Lão bà thúi,bà ra đây mau,sao bà dám phá nhà luyện đan của ta hả?
Ông lão vừa dứt lời thì có một bà lão phóng từ nhà ra lộn một vòng trên không rồi đáp xuống trước mặt ông lão.
-Lão già điên ,la hét gì thế hả ,lão nương đây vừa mới mơ được giấc mộng đẹp,đã bị lão phá tan rồi,giờ này sao lão không đi bào chế cá thứ thuốc điên khùng của lão đi ,ở đây mà la hét hả?
-Chế thuốc gì nữa,nhà cũng sập mất rồi...
-Lão nói điên gì thế hả ?
-Bà không biết gì sao?không phải bà làm sao?
-Làm gì chứ?
-Nhà chế dược đã bị phá sập rồi!
-Sao,ai dám hả,ở cái làng này mà ai dám phá nhà của Thần Độc ta hả?Đi đi đến đó xem xét nào!
Hai ông bà liền cùng nhau đi đến nhà chế dược,bà lão vừa thấy căn nhà sập đỗ đã hoảng hốt.Cả hai chầm chậm,len lỗi qua đống đỗ nát,đi vào trong nhà,bổng Vương Phong nhào ra tấn công hai người,làm họ phát kinh,nhưng hai ông bà lão điều biết võ công nên cũng né tránh kịp thời,Vương Phong không biết võ nhưng trong cơn điên loạn,sức mạnh kinh người của cậu cũng làm hai ông bà lão một phen khốn đốn,bà lão còn bị cậu bóp cổ đến lè cả lưỡi,ông lão hoảng hốt đấm đá liên tục lên người cậu nhưng đều vô dụng,ông nhìn quanh thì thấy cây gỗ to,với tay cầm lấy,dùng hết sức đánh vào đầu Vương Phong,làm cậu bất tỉnh ngã xuống đất.Bà lão hoàn hồn vừa ho sằng sặc vừa nói:
-Ặc ặc...ông nuôi con gì ,gấu điên hay tinh tinh khùng hả....sao nó mạnh quá chút nữa lấy mạng lão nương rồi đó!
-Tôi có nuôi nó đâu,nó ở đâu xuất hiện đó...
--Hả không phải ông nuôi ,vậy thì qua đó xem xét đi,xem nó là cái thứ gì,đi mau...
-Tôi tôi hả ...
-Ầy...nhát như thỏ ấy tránh sang một bên đi...
Bà lão liền chầm chậm đi đến bên cạnh Vương Phong,vén tóc đang che khuất mặt của cậu ra xem,bỗng dưng bà rưng rưng vui mừng:
-Aaaaa...là con trai của tôi,là Long Nhi ông ơi,Long Nhi về nhà rồi ông lão ơi...hu hu hu...con trai ơi...
Nghe bà lão nhắc đến đứa con,ông lão mơ hồ nhớ lại chuyện xa xưa,đã xảy ra hơn hai mươi năm rồi,lúc đó ông bà là một đôi vơ
chồng trẻ cùng hành tẩu giang hồ,nổi danh khắp chốn với biệt danh Thánh Dược và Thần Độc,do đó cũng kết oán rất nhiều.Trong một lần bị kẻ thù vây đánh con trai duy nhất của họ đã bị kẻ thù giết chết,từ đó bà lão phát điên,cho rằng con mình bị bắt đi chứ không chấp nhận nó đã chết,vì tránh kẻ thù và để tiện cho việc bào chế thuốc trị bệnh cho bà lão họ đã quy ẩn ở ngôi làng heo hút nơi rừng núi này.
-Nó không phải đâu....
-Không phải cái gì,mau mau cứu con đi ,mau lên,nó mà có mệnh hệ gì tôi sẽ chết theo nó luôn,cho ông hài lòng...
-Thì để từ từ....
Ông lão đành bế Vương Phong về ngôi nhà khi nãy chữa trị,băng bó,sau ba ngày chữa trị Vương Phong vẫn không tỉnh,khiến bà lão bực bội:
_Y thuật của ông mai mọt rồi ông già thúi,cứu chữa kiểu gì mà con trai vẫn chưa tỉnh lại thế.
-Hừ nó không thất khíu chảy máu,không nứt da nứt thịt đã phúc tổ tông để lại lắm rồi đó,ăn cả nồi canh sâm Huyết Xà,còn uống sạch lọ Hoàn Mệnh đan,con Huyết Xà Tinh khó bắt thế nào bà không nhớ hả,đợi nó tĩnh tôi cắt máu nó uống bù lại..
Bà lão nổi giận
-Ôi trời cái lão già điên này,dám nói thế hả,đụng đến con trai lão nương xem ,lão nương xé xác ông,xé xác ông...
Bà lão vừa hét vừa nhéo khắp người ông lão,ông đau đớn la hét
-ui da,ui da....tôi nói thôi chứ có dám làm đâu....ui
.Ưm,ưm....nước....
Nghe tiếng ồn,Vương Phong tĩnh lại,cậu nhỏm dậy đòi uống nước,bà lão mừng rơn,vội chạy đi rót nước.-Ôi con trai của mẫu thân tỉnh lại rồi,nước đây uống đi con,từ từ nào...
Vương Phong uống xong nước ngạc nhiên nhìn ông lão,nhìn bà lão,rồi nhìn xung quanh...
-Hai người là ai,đây là đâu,con là ai...sao con không nhớ gì hết vậy?
-Con là con trai ta,ta là mẫu thân của con,đó là cha con,con bị lạc trong rừng ,bị té bị thương,may là con tìm được đường về nhà đó,đừng sợ có mẹ ở đây mẹ sẽ kể lại chuyện đã qua cho con nghe...
-Mẫu thân?Cha?ừm...con đói bụng quá có gì ăn không mẹ.?
-Ờ,có có...ta có nấu canh gà cho con tẩm bổ này,để ta đi lấy cho con,..
-Dạ...ừm cha rót cho con ly trà nữa nha..
Ông lão đang thẫn thờ suy nghĩ nghe tiếng Vương Phong gọi cũng trả lời:
-Ờ,ờ...để ta bắt mạch thêm cho con đã....
Ông lão,bắt mạch xong trầm ngâm
-Quái lạ,thương tích đã khỏi,dược tính cũng tan,sao nó lại không nhớ gì,hay khi đó do mình đánh vào đầu nó,nên nó đã mất hết ký ức rồi....vả lại cái áo Thiên Tơ Tằm nó mặc quý báu vô cùng,sao có thể bị vết rách như vậy,Thiên Tơ Tằm giáp chống được binh khí,gươm đao khó mà chém đứt,người làm nó rách thế kia chắc võ công không tầm thường,thân thế của thằng bé lại càng hiển hách.
-Này,lão bắt mạch,bắt đến ngu người luôn à,sao im lặng vậy,con trai sao rồi hả?
-À à..không gì ,không gì....chỉ cần nghỉ ngơi nhiều thôi..
Thấy thằng bé thông minh lại ngoan ngoãn nên Phi Lão Ông cũng không tìm hiểu thân thế của Vương Phong nữa,mà để cậu ở lại,yêu thương như con ruột
-Thằng tiểu tử đã quên sạch ký ức,còn vợ mình thì không còn phát điên đi tìm con nữa,âu cũng là phúc trời ban,cái áo Thiên Tơ Tằm này giao lại cho Lão Tướng Quân khùng bảo quản vậy.
Thế là Vương Phong ở lại nhà Phi Lão lấy tên gọi là Phi Long,sống vui vẻ và chẳng còn nhớ gì đến chuyện xảy ra lúc xưa nữa.
Mùa đông đã đến,Phi Long cùng Phi Lão lên núi đốn củi về dùng cho những tháng mùa đông.
-Hô hô..ha ha,hô hô....
Tiếng của Phi Long hát vang dậy khắp núi rừng,đầu cậu đội một cái cây to lớn khoảng chừng hai người ôm,còn cả rễ,hí hửng một tay vịnh cây cho vững trên đầu ,một tay cầm trái táo ăn ngon lành,phía sau Phi Lão đeo gùi cũi tay chống gậy chân run lẩy bẩy ,thở hỗn hễnh nói
-Tiểu tiểu tử thúi ..chờ chờ cha....hơ hơ....
-Cha đi nhanh đi nếu không mẹ ở nhà ăn hết cơm đó...
-Mẹ ngươi chỉ bảo đi lấy hai gùi củi thôi,ngươi bứng cả cây về làm gì hả?
-Hừm cha ngốc quá ,ngày nào cũng phải lên rừng lượm củi,thế thì ta bứng cả cây vể chặt ra,dùng từ từ...thôi con không nói với cha nữa,con về trước đây,ai về sau làm rùa,ha ha ha ...
Nói xong Phi Long chạy vèo đi bỏ lại Phi Lão mò mẫm từng bước đi xuống núi,về đến nhà cậu quằng cái cây xuống kêu rầm một tiếng,làm Phi Nương từ trong nhà chạy ra
-A con trai ta đã về rồi hả,mệt không con,uống nước đi nè..còn cha con đâu
-Không mệt chút nào,cha vẫn còn trên núi,cha chậm như rùa ấy...
Phi Lão cũng vừa về tới,đặt gùi cũi xuống thở chẳng ra hơi nói
-Cái tên tiểu tử thúi ngươi bỏ mặc ta...
--Hừm ông còn lãi nhãi hả,vác có bó cũi nhỏ xíu đã kêu thang,xem con trai kìa ,vác cả cây to đó có than thở chi...
-Ta ta,không cãi với bà,ăn cơm nào...
Phi Long chỉ chờ có thế,liền hô lên
-Ăn cơm,cha mẹ ăn cơm...
Sau đó cậu vụt đầu ăn lia lịa,hết gắp bên này đến gắp bên kia,chưa gì đã buông đũa,chén xuống
-Hà,ngon,con ăn xong rồi,con đi chặt củi đây...
Nói xong cậu chạy ra sân,bỏ lại hai gương mặt kinh hãi của vợ chồng Phi Lão,và bàn cơm sạch nhẵn..
-Ăn gì,còn gì để ăn.....nó ăn như gấu như beo,tôi và bà sao nuôi nổi đây.
--Không sao,nó ăn khỏe làm việc cũng giỏi,nhìn kìa,vui quá.
Phi Long đá cây gỗ bay lên qua đầu mình,rồi phóng vụt lên cao,cầm rìu bổ xuống,bổ lại bổ nhiều nhát,mấy chốc cây gỗ to đã bị cậu,chặt thành từng đoạn nhỏ,chặt xong cậu ôm từng bó chất vào nhà củi,khi đi ngang qua chuồng ngựa,thấy con ngực cái đã hạ sinh một chú ngựa con,Phi Longđến gần xem xét
-A,dễ thương quá,lông của mày trắng như tuyết vậy,tao gọi mày là Tiểu Bạch nha,Tiểu Bạch,Tiểu Bạch..
Vừa gọi cậu vừa cạ mũi với ngựa con,ngựa con cũng tỏ ra thích thú
-Oa ,tuyết rơi rồi,tuyết rơi kìa Tiểu Bạch....
Những hạt tuyết đầu mùa đã rơi xuống,trắng tinh khôi,trắng như tâm thức của Phi Long bây giờ,thuần khiết,vui vẻ ,không vướng bận chuyện gì cả.