Mộng Hoa Đào
Chương1:Biến cố(phần 1).
Vương Hỷ vừa nhảy xuống ngựa đã vội bước nhanh đi thẳng từ cửa Ngọ Môn Hoàng Thành vào hướng Chánh Điện,tà áo bào màu đen phất phới bay theo nhịp chân chàng,trường kiếm đeo bên mình,oai phong lẫm lẫm bước vào Điện.
_Thần nhi Vương Hỷ tham kiến Phụ Hoàng,chúc Phụ Hoàng vạn tuế,vạn,vạn tuế.!
Từ trên ngôi vàng bệ ngọc,Hoàng Đế nước Kha Chấn,uy nghi,gương mặt nghiêm nghị khẽ nhếch môi nói:
_Ừm...đứng lên đi!
_Tạ ơn Phụ Hoàng!
_Ta phái ngươi sang bộ tộc Chân Ngữ thu cống phẩm đã làm như thế nào rồi?
_Dạ,Nhi Thần đã đưa về mười ngàn con tuấn mã,uy mãnh vô cùng,Vương Tộc Chân Ngữ còn tấn cống thêm hàng trăm tấm da sói trắng quý hiếm cho Đại Quốc ta,bày tỏ lòng trung thành với Phụ Hoàng!
_Ừm!Ngươi vất vả rồi,làm tốt lắm,muốn ta ban thưởng gì nào?
Vương Hỷ cúi đầu hai tay chấp ngang tráng nói:
_Nhi Thần vốn là Hoàng Tử của một nước ,góp sức làm việc cho quốc gia là chuyện nên làm,không muốn được ban thưởng gì,chỉ xin thỉnh cầu Phụ Hoàng cho phép Nhi Thần được rời Hoàng Cung mười ngày đến trấn Thoại Ba trùng tu lại mộ phần của Mẫu Thân nhân dịp ngày giỗ của bà để tỏ lòng hiếu đạo.
Hoàng Đế nghe xong ánh mắt thoáng chút bồi hồi suy ngẫm:
"Đã sắp đến ngày giỗ của Liễu Nương rồi sao?thời gian thật là mau quá"
_Được,ta cho phép,ban thêm cho con năm mươi vạn lạng vàng,để xây mộ cho Liễu Nương .
_Dạ,Thần Nhi xin đa tạ Phụ Hoàng!
_Ừm ,con từ biên ải xa xôi trở về chắc là đã thấm mệt,ta cho phép về cung của mình nghỉ ngơi,lui đi.
_Dạ,Thần Nhi xin cáo lui!
Vương Hỷ xoay người đi ra khỏi Đại Điện,để lại sau lưng bao nhiêu cặp mắt soi mói đang đăm đăm nhìn chàng,trong đó có ánh mắt thao láo đầy căm ghét của Thế Tử Vương Bá,ánh mắt chất chứa mưu mô của Nhị Hoàng Tử Vương Hoan,ánh mắt cay nghiệt của Hoàng Hậu.
Vương Hỷ không đi về Cung Thái Tân của mình ,mà lại đi thẳng đến một nơi của Ngự Hoa Viên,lúc này đi theo chàng có đám lính tuỳ tùng của Cung Thái Tân và Nguỵ Công Công,một lão Công Công trung thành,người theo hầu Vương Hỷ từ lúc chàng được đưa vào Hoàng Cung năm mười hai tuổi.
_Tứ Hoàng Tử Ngài không về Cung sao?Ngài đã thấm mệt rồi chúng ta về Cung nghỉ ngơi trước đi,có chuyện gì hãy sai lão nô đi làm,thân ngàn kim của Ngài mới là quan trọng.
Mặc cho Nguỵ Công Công lãi nhãi,Vương Hỷ vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng bước đi.Nguỵ Công Công rõ tính của Vương Hỷ nên không đám nói thêm,lẳng lặng đi theo sau chàng.Khi họ đi gần đến cây hoa đào đại thụ,thì Nguỵ Công Công phất tay ra dấu bảo đám lính theo sau dừng lại,ông cũng đứng yên không theo chân Vương Hỷ nữa.
Vương Hỷ đi đến cạnh bên cây đào đại thụ,nhìn lên ngắm những tán cây to khoẻ sum xuê lá xanh,chàng đưa tay vuốt thân cây và khẽ nói:
_Đệ có nhớ ta không Phong Nhi?
....Chuyện vào khoảng mười lăm năm trước...
Đất nước Kha Chấn bấy giờ được cai trị bởi Hoàng Đế Kha Chấn Bảo Vương Hiền,thời kỳ thịnh thế,quốc thái dân an,bởi Hoàng Đế Vương Hiền là một Hoàng Đế nhân từ,biết yêu dân như con ,biết chiêu hiền đãi sĩ,nên rất được sự tôn kính của toàn dân.Tuy có rất nhiều con nhưng Hoàng Đế chỉ có một Hoàng Tử đặt tên là Kha Chấn Bảo Vương Phong,Vương Phong khôi ngô lại hoạt bát thông minh,nên rất được Hoàng Đế yêu thương vì vậy khi lên bảy tuổi đã được phong làm Thế Tử.
Hôm nay là sinh thần lần thứ mười của Thế Tử Vương Phong,Vương Hỷ cũng như những lần khác được theo cha lúc bấy giờ vẫn còn là Tam Vương Gia Kha Chấn Bảo Vương Hoành vào cung dự yến.
Trong Ngự Hoa Viên các tiểu vương tôn công tử của Hoàng Tộc lẫn Đại Quan đang quay quần nhau chơi trò đá cầu mây.Một tiểu công tử mặc y phục xanh trời đá trái cầu về phía Vương Hỷ nói:
_Tiểu Vương Gia đỡ lấy!
Vương Hỷ nhếch mép cười
_Không khó gì đâu Lưu Khảm,xem đây!
Vương Hỷ tuy chỉ mới mười hai tuổi nhưng văn võ song toàn,năm trước còn cùng cha ra trận đánh tan thổ phỉ ở giáp biên giới.Chàng phi thân lộn ngược đá trả trái cầu thần tốc,trái cầu bật mạnh lại phía Lưu Khảm,khiến mấy vị tiểu công tử khác cũng hoảng sợ né tránh,Lưu Khảm cũng nghiêng đầu nhanh chóng né tránh trái cầu đang bay thẳng vào mặt mình.Trái cầu sượt qua tóc Lưu Khảm bay thẳng về phía hành lang có mái che.
_Úi da!
_Á,Thế Tử,Thế Tử có sao không,có bị thương không,kẻ nào ,kẻ nào đá trái cầu mây này vậy người đâu bắt lại,truyền Thái Y đi ,mau lên...
Tiếng của Thái Giám,Cung Nữ,Thị Vệ lao nhao làm đám vương tôn công tử cũng hoảng vía.Tất cả quỳ rạp xuống đất run rẫy xin tội.
_Đừng cuống lên như thế An Công Công,ta chẳng sao cả,chỉ là có chút bất ngờ thôi!
Thế Tử đi đến trước đám tiểu vương tôn công tử ,cầm trái cầu hỏi Vương Hỷ:
_Là ca ca khi nãy đá trái cầu này hả?
Vương Hỷ ngạc nhiên như đứng hình,mở tròn mắt nhìn Thế Tử Vương Phong,trước mặt cậu là một cậu bé tầm mười tuổi,da trắng tựa tuyết,mắt to tròn đen nháy,ánh mắt như sao,môi lại ửng hồng như cánh đào,cậu bé mặc y phục trắng hoa văn rồng vờn mây bằng kim tuyến bạc lấp lánh,đai và đường cân đính ngọc khảm vàng,hoạ tiết rồng.Vương Hỷ thầm nghĩ:
_Đây là Thế Tử sao?vẻ đẹp trong trẻo tựa như một tiểu cô nương vậy,nhưng những hoạ tiết rồng trên y phục thì không thể lầm được...
Từ An Công Công thấy Vương Hỷ cứ đứng mãi liền lên tiếng:
_Này Tứ Tiểu Vương Gia của Vương Hoành Phủ,dù ngài là tiểu vương gia nhưng đứng trước Thế Tử cũng phải quỳ hành lễ nếu không sẽ phạm vào tội vô lễ.
Lưu Khảm hoảng hồn kéo lấy vạc áo của Vương Hỷ nhắc nhở,Vương Hỷ chợt tỉnh liền quỳ xuống:
_Xin Thế Tử thứ tội,nhi thần không có ý mạo phạm ,chẳng qua nhất thời hoảng sợ không kịp giữ lễ cung đình.
Vương Phong mỉm cười:
_Không sao đâu,tất cả đứng lên hết đi,nếu không muốn ta trách tội thì mọi người phải chơi đá cầu cùng ta.
An Công Công hoảng hốt:
_Í,không được đâu Thế Tử,sắp đến giờ khai yến,nếu y phục của Ngài bị cáu bẩn,nô tài sẽ bị trách phạt.
_Hừm ngươi cứ lãi nhãi phiền quá hà,muốn ta phạt ngươi tại đây không?
_Á,nô tài không dám.
_Không dám thì lui ra sau,để ta chơi cầu.
Từ An Công Công đành lui sang một bên,sợ sệt nhìn Thế Tử chơi đùa.
Vương Phong hỏi
_Ca Ca tên là gì?
_Ta tên Vương Hỷ.
_Vậy ta và Hỷ ca ca sẽ là một đội nhé!
_Ừm...
Một hồi sau từ xa có một đoàn người đi đến,đó là Hoàng Đế và bá quan văn võ cùng quân lính ngự lâm của Hoàng Cung.
_Hoàng Thượng giá lâm.....
Đám tiểu vương tôn công tử và Vương Hỷ vội chạy đến quỳ rạp hành lễ.
_Hoàng Thượng vạn tuế,vạn,vạn tuế..
Vương Phong chạy đến bên Hoàng Đế cười híp cả mắt nói:
_A,Phụ Hoàng,Phụ Hoàng xem con và Hỷ ca ca cùng chung đá cầu,thắng liên tục bọn họ vui ơi là vui...ha ha ha...
Hoàng Đế lấy vạc tay áo hoàng bào lau mồ hôi trên trán Vương Phong,ánh mắt trìu mến nói:
_Xem con kìa,bỏ mặc Mẫu Hậu con trong điện Cảnh Xuân tìm con cuốn cả lên,con lại ra đây chơi đùa đổ mồ hôi nhễ nhãi thế này.Ừm còn Hỷ ca ca nào nữa hả?
Nghe Hoàng Đế hỏi đến,Vương Hỷ liền bước ra cúi đầu bẩm:
_Dạ,thần là Tứ Tiểu Vương Gia của Vương Hoành Phủ ,Kha Chấn Bảo Vương Hỷ,tham kiến Hoàng Thượng.
Tam Vương Gia liền bước đến thi lễ rồi nói
_Bẩm Hoàng Huynh,nó là Vương Hỷ con trai thứ tư của thần đệ.
Hoàng Đế chậm rãi vuốt râu nói:
_Ừm,ta nhận ra,là đứa bé mà ba năm trước ở trường huấn luyện chiến mã,một bước đã phóng lên lưng ngựa đây mà,đã lớn thế này rồi sao,khôi ngô ,ánh mắt linh hoạt,sau này hẳn là nhân tài.
_Dạ,Hoàng Huynh quá khen,chứ nó vẫn còn khiếm khuyết lắm,A Hỷ sao còn chưa đa tạ Hoàng Thượng.
_Dạ,thần xin đa tạ Hoàng Thượng khen thưởng.
_Ừm,đứng lên đi.Phong Nhi về Cung thôi,Mẫu Hậu đang đợi con đấy!
_Dạ,Phụ Hoàng nắm tay Nhi Thần.
_Ừm,đi nào.
_Hoàng Thượng khởi giá...
Vương Hỷ đứng trông theo Vương Phong,lòng ngưỡng mộ tình thương mà Hoàng Đế dành cho Thế Tử,khác xa sự đối đãi của Tam Vương Gia đối với cậu,vừa lạnh lùng vừa nghiêm khắc.Bất chợt Vương Phong ngoái đầu lại,nháy mắt,cười với cậu,Vương Hỷ thoáng chút ngây dại vì vẻ đẹp của nụ cười Vương Phong,sau đó thì đỏ mặt,nóng tai.
_Mình sao thế này,tim đập mạnh quá.
Bởi vì Vương Phong xin Hoàng Đế cho Vương Hỷ được cùng vào Bách Thư Viện trong Hoàng Cung học tập,nên Vương Hỷ hằng ngày hay chơi đùa cùng Vương Phong.Bách Thư Viện là nơi dạy học cho Thế Tử ,Công Chúa và các tiểu Vương Gia,thật ra Vương Hỷ cũng được vào học từ lâu nhưng do Tam Vương Phi không cho phép nên cậu không được đi cùng hai Vương Huynh của mình vào Hoàng Cung Học,phải tự học một mình với thầy đồ .Biết Vương Hỷ cũng vào Bách Thư Viện học,Vương Bá và Vương Hoan rất ghét,bởi do Vương Hỷ là con của một tiểu thiếp mà tiểu thiếp này đã qua đời lâu rồi.Bọn họ luôn tìm cách bắt nạt,đánh đập Vương Hỷ những lúc Thế Tử không có ở bên,Vương Hỷ tuy giỏi võ nhưng là tiểu đệ nên phải nhúng nhường huynh trưởng,nhẫn nhịn cho qua chuyện.Vương Phong biết chuyện liền đứng ra bên vực ,chở che cho Vương Hỷ nhưng cậu cũng không thể ở bên cạnh Vương Hỷ suốt ngày được,nên đành nghĩ ra cách,trồng một cây hoa anh đào trong Ngự Hoa Viên xin Phụ Hoàng mình mãnh đất xung quanh cây hoa đào cấm tiệt chỉ có mình và Vương Hỷ mới được bước vào mãnh đất ấy,ngoài ra là ai cũng bị phạt đánh trăm trượng.
_Hỷ ca ca xem cây hoa đào này đệ tặng cho huynh,thấy nó như thấy đệ ngoài huynh ra không ai được phép đến gần,sau này có ai ức hiếp huynh ,huynh cứ chạy đến đây nó sẽ thay đệ che chở cho huynh.
_Đa tạ Phong Nhi .
_À,tối nay có yến tiệc Phụ Hoàng chiêu đãi Hoàng Thất,huynh có tham dự không?
_Có,cha cho phép ta theo.
_Vậy tối nay huynh ra tiểu cảnh hòn núi ở Đông Môn ta sẽ dẫn huynh đến một nơi vui lắm.
_Vậy hả,ừm,hẹn tối nay.
Đúng hẹn Vương Hỷ đi đến tiểu cảnh hòn núi,chàng đợi một lúc thì nghe tiếng Vương Phong gọi mình.
_Hỷ ca ca.
Vương Phong mặc y phục màu trắng dưới ánh trăng những sợi chỉ bạc thêu rồng trang trí trên vải lại càng lấp lánh,nụ cười như hoa đào nở của Vương Phong làm Vương Hỷ ngẩn ngơ.
_Cứ như thần tiên lạc bước ấy.
_Hỷ ca ca nói gì?
_À,à..không có gì,đệ hẹn ta ra đây để làm gì?
Vương Phong cười,cậu nắm tay Vương Hỷ kéo vào trong hang núi,đi vòng vo một hồi Vương Phong ngồi xuống nhấc một hòn đá lên,bên dưới có một cơ quan,cậu đưa tay vặn nó,một hồi thì bên dưới đất mở ra một mật đạo,làm cho Vương Hỷ kinh ngạc.Vương Phong nhảy xuống
_Hỷ ca ca theo đệ.
......