Hòa Nhạc Lũng đó là tên gọi của một ngôi làng nhỏ ẩn mình giữa rừng ngay cạnh chân núi Thạch Thất, khí hậu ở đây rất ôn hòa thuận lợi nên đa phần người dân ở đây đều chọn công việc cày cấy làm ruộng hoặc một vài nghề khác như: thợ rèn, đầu bếp, xe phu, thương nhân nên cũng gọi là có của ăn của để cùng đó là trình độ văn hóa ở đây cũng rất coi trọng, trẻ em đều phải học hành nên hầu như ít người không biết chữ. Nói chung thì Hòa Nhạc Lũng là một nơi lý tưởng để sinh sống làm ăn, người người hòa thuận.
“A con mẹ nó chứ. Sao lại yên bình thế này”
Người vừa nói là một thiếu niên trẻ tuổi tên là Tiểu Mã, hắn đến làng cũng đã được một tháng tròn và hắn đang chửi cho cái bực bội trong người. Ngôi làng yên bình, rất yên bình, nó yên bình tới nỗi chẳng có gì để làm. Tiểu Mã đã ngồi đây cùng cây biển đề dòng chữ “Làm mọi việc, chỉ cần 1 lượng bạc” bằng đúng số ngày hắn đến dây, muốn có ăn thì phải làm nhưng không việc thì sao có cái ăn, đến nỗi hắn phải cầu xin một cửa hàng để rửa 1025 cái bát để đổi lại 1 lượng bạc.
“Rửa cho hẳn hoi, vỡ một cái ta trừ 1 lượng bạc”
Choang!!!
“CMM”
Thế rồi hắn lại chuyển sang kéo gỗ tới cả ngàn cân.
Phực!!!
Đống gỗ được buộc ngay ngắn đột nhiên đứt ra báo hại đống gỗ lăn phá nát mấy cái nhà gần đấy.
Cho dù làm gì đi chăng nữa tiền vẫn không thấy đâu chứ lỗ nặng là hoàn toàn chắc chắn.
Đến một ngày, một gã trai lạ mặt xuất hiện trong làng cạnh tranh với Tiểu Mã. Chỉ vì sự xuất hiện của tên khốn này mà mọi việc người dân nhờ ở đây đã ít thì nay lại càng ít. Mỗi lần nhìn thấy vẻ thẹn thùng của đám cô nương mỗi khi nhìn tên lạ mặt này thì Tiểu Mã dám chắc tên này là một “tiện nhân” mà thằng khốn này có làm cái quái gì đâu cơ chứ. Chỉ mỗi công việc buộc dây giầy ở chân các cô nương thế mà vân kiếm được tiền. Thật không thể tin được, con mẹ nó chứ, thằng khốn này dựa vào sắc đẹp để kiếm tiền mà “tiện nhân” này hắn đẹp theo kiểu ẻo lả thế mà vẫn thu hút được các cô nương sao lại không chú ý đến vẻ điển trai đầy nam tính này của Tiểu Mã. Ấy vậy mà chỉ để nhìn mặt thằng khốn này mà đám cô nương chưa chồng kéo nhau xếp hàng mới chết cơ chứ.
“Các vị cô nương ngay cả không đưa tiền, tại hạ vẫn sẵn lòng buộc giày cho các vị”
“CMM, nói điêu không sợ quạ mổ hả?” Tiểu Mã tức anh ách nhưng chỉ có thể chửi thầm trong suy nghĩ.
Dù có nói không tiền nhưng tên khốn này vẫn nhận không ít tiền.
“Đói quá”
Tiểu Mã xoa cái bụng đã kêu réo từ sáng.
“Này, có chắc là huynh ấy sẽ giúp được chứ?”
“Thì...có thể. Tuy huynh ấy có ngốc một chút”
“Nhìn vào tấm biển thì chẳng phải chuyện gì cũng giải quyết được sao”
Tiếng của ba đứa trẻ đang thì thầm trước ngay gần Tiểu Mã, hắn cười khẩy nhìn đám trẻ con này thì hôm nay hắn sẽ không phải nhịn đói nữa rồi. Tuy rằng mấy đứa này tuy có hảo ý mang đồ tới nhưng chúng cũng đòi hỏi quyền lợi mà chúng muốn tỷ như có lần Tiểu Mã phải làm ngựa chạy quanh làng hay có lần chơi đá banh thì bị chúng sút chúng hạ bộ, cmn chứ đòi hỏi còn hơn cả tiền thuê. Tiểu Mã hắng giọng hất cầm.
“Hôm nay muốn nhờ làm cái gì?”
Tiều Mã liếc qua ba củ khoai tây, bốn trái bắp trong tay chúng. Hmm, Tiểu Mã thầm nghĩ phải xem yêu cầu của chúng là gì trước.
“Bắt mèo trên cây?”
Tiểu Mã ngước mặt nhìn con mèo đang co rúm trên cành cây cao.
“Huynh có làm được không?”
Tất nhiên là hắn làm được đó chính là trèo lên cây.
“Thêm chút nữa”
“Sắp tới rồi”
Tiều Mã cẩn thận trèo lên rất nhanh hắn đã tới gần con mèo.
“Lại đây nào mèo con”
Hắn cố gắng với tay nhưng ngược lại con mèo có vẻ không hợp tác, nó bật móng cào lấy tay Tiểu Mã khiến hắn mất thăng bằng nhưng rất nhanh ôm lấy con mèo, cả người rơi xuống đất uỳnh một cái.
“Hay quá”
Đám trẻ chạy đến ôm lấy con mèo bỏ lại Tiểu Mã nằm trơ chọi. Đây chính là giang hồ đương thời sao, thực là chốn địa ngục mà, kiếm miếng cơm mà khổ quá.
--------------------------------------------------
Cách Hòa Nhạc Lũng không xa xuất hiện một cỗ xe ngựa cắm hai lát đen trắng đang đi rất nhanh, phía trên những ngọn cây ven đường cũng xuất hiện một vài bóng người đứng trên đó.
“Là Mật Sứ từ Ma Linh Thành mà còn lại là Hắc Bạch Song Quỷ nữa”
“Kỳ lạ! Sao bọn chúng lại xuất hiện ở khu vực Võ Lâm Minh?”
Cỗ xe ngựa từ từ chậm lại trước cửa làng Hòa Nhạc Lũng. Từ trong hộp xe bước xuống là hai người một áo trắng một áo đen và có thể nhận thấy đặc điểm của họ là một đôi song sinh và đặc biệt mỗi người họ đều chỉ có một cánh tay. Một kẻ băng lãnh, một kẻ cuồng bạo.
“Hắc quỷ, ngươi nên nhớ chúng ta tới đây là bắt con ranh Bạch Tố Nga”
“Vậy ngươi chắc con ranh đó ở đây?”
“Đây là quê nhà nó nên có khả năng nó sẽ xuất hiện ở đây”
“Bạch Quỷ, ta nghĩ con ranh đó vẫn lẩn trốn như con chuột chỉ bằng đồ sát cái làng này thì nó sẽ lộ mặt”
Hắc Quỷ chỉ thủ chạm nhẹ vào tảng đá ngay gần lập tức tảng đã nổ tan tành có thể thấy rằng võ công hai tên này không phải tầm thường. Đám trẻ con chơi trong làng từ lúc thấy Hắc Bạch Song Quỷ đã tò mò nhìn hai người nãy giờ nên nghe thấy tiếng nổ thu hút chú ý của bọn chúng liền hướng đến hai người.
“Oa, đại ca giỏi quá, có thể làm lại được không?”
Hắc Quỷ cười lạnh tay nhanh chóng chộp miệng một đứa.
“Muốn xem thì ta chiều”
Lực tay rất mạnh khiến đứa bé không chịu được mà khóc lớn. Lúc này Hắc Quỷ đã động sát tâm.
“Đau quá”
“Bỏ tay ra”
Tiểu Mã lên tiếng một tay chống hông, một tay chỉ trỏ ra lệnh Hắc Quỷ.
“Không nghe rõ hả? Ta bảo bỏ tay khỏi đứa bé mau”
Hắc Quỷ buông tay thả đứa bé rồi cười khẩy nhìn kẻ trước mặt một thằng ất ơ nào đó.
“Xin lỗi nhé, được chưa”
Tiều Mã hài lòng gật đầu.
“Không nghĩ ngươi lại là người hiểu chuyện đấy. Ta bỏ qua không báo với trưởng làng”
Hắc Quỷ tiến lại Tiểu Mã vỗ nhẹ lên vai hắn rồi nói.
“Ngươi vất vả rồi”
“Oài có gì đâu. Có gì đâu”
Dứt lời cả cơ thể Tiểu Mã bỗng phình to như một trái bóng, những đường gân nổi đầy lên mặt trong rất kinh dị có vẻ như cơ thể hắn đã bị quá tải bởi một lượng khí lớn trong người.
“Khó...Khó...thở...Ư...ưm...ưm....Sao lại khó thở thế này?”