Lý Vân nhanh chóng thực hiện mục tiêu của mình, bắt cóc, cưỡng ép các mỹ nhân các bang phái, thế gia quy phục hắn và hòng bàng trướng thế lực ngược lại hắn sẽ đồ sát không tha bất cứ ai nói qua một vài người vợ trên danh nghĩa với Lý Vân như: Thánh nữ Phiểu Miêu Phong – Lý Uyển, Hắc Dạ Nữ Hiệp – Mộng Dao, Giáo chủ Âm Cốc – Như Linh, ... đều là những cao thủ trong võ lâm. Quả thực thành quả đem lại cho Lý Vân là những đứa con vô cùng mạnh mẽ những cỗ máy không khoan nhượng trên chiến trường dần dần 15 Châu trên tổng số 36 Châu đã nằm gọn trong tay hắn, điều này càng khiến dã tâm của hắn càng lúc càng lớn.
Hắn bây giờ muốn trở thành hoàng đế đứng đầu vạn người. Nhưng điều đó đã khó mà thực hiện được khi mà Lý Vân không lường được đó chính là một trong 38 người con của hắn đã phản bội hắn.
Dực Vương – Lý Hiểu Phong.
Nói qua về Lý Hiểu Phong vừa tròn 18 tuổi, hắn người con thứ 29 là kết quả giữa Lý Vân và Thánh nữ Phiểu Miêu Phong. Nếu như người ta hay ca tụng những thiên tài học một hiểu mười thì Lý Hiểu Phong lại rất đặc biệt ngoài việc thừa hưởng hai dòng máu của hai cao thủ võ lâm đã cho hắn một thể chất đặc biệt đó chính là Khí Hỏa và Khí Băng dựa vào đó mà hắn đã tự sáng chế một môn nội công tâm pháp Ly Hỏa Huyền Băng Công nhưng thứ khiến hắn đặc biệt hay khiến những kẻ khác ghê sợ khi nhắc tên hắn đó chính là sự hủy diệt của Phá Thiên Thập Nhị Trùng Thiên – 12 kỹ thuật tối thượng mà hắn sử dụng để hủy diệt chứ không phải đánh bại các cao thủ. Những kẻ đối đầu với hắn đều không toàn mạng, nhẹ thì bị phế võ công nặng thì không còn xác để mà chôn. Điều này khiến Lý Vân rất hài lòng khiến luôn ca ngợi Lý Hiểu Phong trong đám người con của hắn.
Nhưng đời thì chưa bao giờ có thể lường trước được chữ “Ngờ”.
Lý Hiểu Phong ra tay giết chết Quan Thiên Bắc kẻ dưới trướng giáo phái Thông Thiên Môn thuộc quản lý Thiên Hạ Hội mà Lý Vân đứng đầu không những thế hàng loạt những cao thủ của Lý Vân lần lượt đều chết dưới tay Lý Hiểu Phong, chỉ trong một tuần lễ 5 Châu đã bị chính phái thâu tóm.
“Lý Hiểu Phong!!!! Tại sao!!!!!!” Lý Vân nắm chặt hai tay quát lớn, khí kình từ một đại cao thủ bùng nổ đem toàn bộ đại viện rộng lớn bao bọc trong sát khí dày đặc, chấn động vào tâm linh của mỗi người.
Lý Hiểu Phong thần sắc bình tĩnh đến lạ thường hay nói đúng hơn là thờ ơ, ánh mắt hắn chậm rãi nhìn tám cao thủ cận thần của cha hắn. Rồi hắn dừng lại người đứng giữa, đó là một lão già chừng bảy mươi, mặc lam y, bên hông đeo một thanh loan đao nhìn rất bắt mắt. Lão già này là Quỷ Đao Đồ Hồn Tư Mã Kính, là cao thủ tuyệt đỉnh sáu mươi năm trước. Ánh mắt Lý Hiểu Phong đột nhiên lãnh khốc, không hề có chút cảm tình nào, giống hệt ánh mắt tử thần đang nhìn người chết. Đối với hắn mà nói thì đám người này cũng chỉ là người chết mà thôi.
Quỷ Đao Đồ Hồn Tư mã Kính nhìn Lý Hiểu Phong, ánh mắt lạnh lùng, trong lòng có một cảm giác bất an vô cùng. Đây là một cảm giác mà chưa bao giờ lão cảm nhận được. Nhìn Lý Hiểu Phong lăng không đứng cách mặt đất sáu thước, Tư Mã Kính kinh ngạc vô cùng. Sát khí bá đạo và khí thế như quân lâm thiên hạ phát ra từ người Lý Hiểu Phong đã thực sự làm chấn động vị Thái Thượng hộ pháp của Thông Thiên Môn một trong Tam Thiên Môn lớn trong võ lâm.
Tư Mã Kính mở miệng tay chấp quyền hướng Lý Vân giọng nói đầy tức giận.
“Giáo chủ, nghịch tử của ngài đã hạ sát toàn bộ nhân đồ của ta. Ngài phải làm rõ chuyện này nếu không...”
Ý tứ Tư Mã Kính đương nhiên Lý Vân hiểu rõ, việc lớn không thể một mình làm được nếu không có sự trợ giúp bên ngoài đặc biệt là khi đang trong giai đoạn này nước sôi lửa bỏng này. Nhưng hắn vẫn cần câu trả lời của Lý Hiểu Phong, lý do tại sao hắn làm việc này.
“Tư Hộ Pháp ta biết ngài đang rất tức giận nhưng thân làm cha, ta không thể để người khác hành sự con mình nếu chưa rõ nguồn cơn”
Tư Mã Kính mặt đỏ rực nói lớn.
“Nguồn cơn? Ngài có biết Tam Thiên Môn đã bị hắn đồ sát không toàn thây không? Được, Lý Dịch Phong, ta hỏi ngươi vì sao làm vậy? Bọn ta đã làm gì ngươi hả?” Tư Mã Kính quát lớn.
“Mưu đồ giết ta ngươi không quên chứ? Quan Thiên Bắc đã khai báo cho ta hết rồi” Lý Hiểu Phong chậm rãi nói.
“Ngươi nói cái gì? Ta giết ngươi? Nực cười” Tư Mã Kính biến sắc, không nghĩ ra Lý Hiểu Phong tìm hiểu nhanh như vậy nhưng với bản tính cáo già Tư Mã Kính vẫn giả ngơ sau đó hướng Lý Vân.
“Giáo chủ, nghịch tử của ngài thần trí không bình thường nếu không bắt hắn thì còn nguy hiểm đến tiền đồ của ngài”
Lý Vân lòng hơi lay động, quả thực những việc làm của Lý Hiểu Phong đã ảnh hưởng đến hắn rất nhiều, nếu còn chần chừ thì có lẽ còn nguy hơn, bài học của cha hắn vẫn còn đó, kẻ phản bội thì phải diệt trừ.
“Được, ta cho phép các ngươi hành động” Lý Vân gằn giọng nói có lẫn chút tiếc nuối hơn là tình thương cha con.
Tư Mã Kính chỉ chờ có vậy.
“Lý Hiểu Phong ngươi đền tội đi”
“Giết ta trước đi rồi nói tiếp”
"Tiểu tử mạnh miệng, không biết tự lượng sức mình, chỉ bằng vào võ công chừng ấy mà cũng dám há mồm lớn tiếng. Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết hậu quả của việc mạnh miệng. Người đâu, bắt lấy hắn cho ta. Dứt lời, bên cạnh lão đã phóng ra hai bóng người, tốc độ rất nhanh, võ công đương nhiên không kém.
Lý Hiểu Phong lạnh giọng.
“Ngày đó Quan Thiên Bắc cũng cuồng vọng tự đại, kết quả chưa đến năm chiêu đã nhũn ra như đậu hũ, một chút bản lĩnh cũng không có. Cao thủ của Thông Thiên Môn các ngươi, bất kể là ai cũng chịu không nổi một kích của ta, tất phải chết.”
Nhìn hai kẻ kia phóng đến gần, ánh mắt Lý Hiểu Phong lộ ra thần sắc tàn nhẫn, tả thủ phất về phía trước, hai gã cao thủ đang phóng đến nhất thời cảm thấy xuất hiện một lực lượng không thể kháng cự, trong nháy mắt thân thể như đông cứng lại. Ngay khi chúng nhân còn đang ngây người thì thân thể hai kẻ đó đột nhiên nổ tung, huyết nhục được một phen bay loạn, tình cảnh chấn động hoàn toàn đệ tử Thông Thiên Môn đang có mặt.
Tư Mã Kính cùng năm người kế bên đều chấn động, sắc mặt đại biến, trong mắt toát ra thần thái kinh hãi vô cùng. Hai cao thủ có thực lực ngang với Thập Nhân Vương nhưng lại không đến một chiêu đã bị Lý Hiểu Phong giết chết, chuyện này thực sự khiến mọi người rúng động giật mình. Sắc mặt Tư Mã Kính sa sầm xuống, nhìn vẻ kinh hãi của để tự ở tứ phía, quát lớn
“Không cần phải sợ. Mau bày trận pháp” Nói xong lập tức nói nhỏ với năm người bên cạnh một tiếng, sau đó sáu người nhất thời tản ra.
Lý Hiểu Phong nhìn sáu kẻ đó, ánh mắt vẫn lạnh lẽo như tử thần, thân thể chớp động đã xuất hiện trong đám đông như một đạo lam ảnh biến hóa, tiếng kêu thảm thiết vang lên không dứt, chỉ một thời gian ngắn mà đệ tử Thông Thiên Môn lẫn nhân thủ Thiên Hạ Hội từ hơn sáu trăm người chỉ còn chưa đến tám mươi người. Hắn giết người với tốc độ cực nhanh, nhìn sáu cao thủ Thông Thiên Môn trốn tránh trong đám đệ tử cấp thấp, hồng quang trong mắt hắn bạo xạ, toàn thân giống hệt như một ác ma giết người, tuy nhiên động tác, tư thế lại vô cùng đẹp mắt, rất hiệu quả, mỗi chiêu tung ra đều có thể giết đến hai, ba mươi người, kình lực mạnh mẽ đến mức thật khó tưởng tượng.
Phía xa xa trên đỉnh núi có hơn mười nhân ảnh mặc áo choàng bào lấp lánh nam có nữ có nhìn trận chiến.
Một kẻ ngả lưng vào một nhánh cây nhỏ mà vẫn nằm được xem chừng cũng là một đại cao thủ, tay hắn nâng vò rượu tu một ngụm lớn khè khà nói.
“Xem ra tiểu đệ thật muốn giết cha, Minh Vương đại ca nghĩ có cơ hội sao?”
“Lúc trước nói ngươi hỏi câu này thì chắc chắn hắn không có cơ hội nhưng bây giờ thì khó nói” Trung niên nam nhân mày kiếm mặt chữ điền cả người tỏa ra uy thế của bậc đế vương khiến người nhìn phải thần phục.
“Tiếc quá đi, đẹp trai như vậy mà chết cũng uổng. Sau này khó mà nhờ vả Phiểu Miêu Phong rồi” Nữ nhân đứng cạnh trung niên nam nhân toàn thân áo quần trắng như tuyết, dáng người thon thả, song phong đều đặn cao ngất biểu thị phong vận của tuyệt sắc giai nhân; mày liễu mắt phượng, mũi dao miệng nhỏ, trên gương mặt như ngọc thấu ra sự bóng loáng trong suốt, làm lộ ra vẻ tự tin lờ mờ và xinh tươi. Môi hồng nhẹ mở, lộ ra hàm răng trắng muốt, má lúm đồng tiền sâu hoắm tỏ ra tiếc nuối nhưng xen lẫn ý vị coi thường.
Còn những kẻ khác thì lạnh lùng theo dõi trận chiến.