Hôm nay sự kiện, không chỉ nhường cho Tiêu gia triệt để mất đi mặt mũi, đồng thời Tiêu Trường Thiên chi nữ đồng dạng cũng sợ rằng trở thành trò cười của Thanh Vân Thành.
Phế vật ấu trĩ, trèo cao ngã đau,...sợ rằng như vậy tin tức sẽ chẳng mấy chốc lan truyền ra toàn bộ Thanh Van Thành. Nguyên nhân chủ yếu là do đám đối thủ của Tiêu gia làm xuống nhằm hao tổn đi danh khí của Tiêu gia tại Thanh Vân Thành.
Nhưng dù là vậy, Nam Kinh Quân là nhất định tránh không khỏi liên quan.
Cũng vì nguyên nhân này, sắc mặt của Tiêu Trường Thiên nhìn Nam Kinh Quân mang theo một vẻ vô cùng bất thiên chi ý.
Tiêu Trường Thiên nét mặt tựa như già nua đi mấy tuổi thở dài một hơi, biết rằng hôm nay đại cục đã định không thể nghịch chuyển nên chỉ biết than thở trong lòng mà nói
"Nữ nhi của ta, treo cao không tới Nam công tử..."
Tiêu Trường Thiên cũng đã không còn gọi Nam chất hữu như ban đầu, đều đã biến thành "công tử" loại này xưng hô. Bởi vì trong lòng của hắn, hai nhà giao hảo trong trận này từ hôn hí kịch đã tan thành mây bụi, dù cho Nam gia có muốn tiếp tục, Tiêu gia cũng không có mặt mũi mà duy trì.
Nam Kinh Quân thanh âm ôn hòa, khuôn mặt kỳ hoa mang theo ý cười tựa như gió thổi trời xuân mà nói
"Tiêu thúc thúc quá lời."
Tiêu Trường Thiên thanh âm đắng chát cắt ngang lời của Nam Kinh Quân nói
"Hai chữ thúc thúc này ta không dám nhận. Nam công tử cứ gọi ta là Tiêu gia chủ là được."
Đã giao hảo hai nhà chấm dứt, vậy thì liền làm cho chấm dứt triệt để cũng không cần đánh chút tơ lông gì.
Tiêu Trường Thiên cũng không có muốn trước mắt nam tử gọi hắn là thúc thúc, hai chữ "thúc thúc" này đối phương mỗi lần kêu lên là trong lòng lại nhảy lên khó chịu.
Nam Kinh Quân nghe vậy thì cũng chỉ cười cũng không có đáp, hắn từ trong giới chỉ của mình lấy ra một tấm giải trừ hôn ước chứng thư. Bàn tay khẽ lật một cái, tấm chứng thư này nhẹ nhàng bay tới trước mắt của Tiêu Trường Thiên.
Bên trong đó viết xuống nguyên nhân giải trừ hôn ước này, hoàn toàn không có đề cập tới việc Tiêu Lam Nguyệt đánh mất thiên phú hay gì cả, cũng không có cầm đại nghĩa chi kỳ mang giương lên như nào.
Trong đó nguyên nhân chỉ có là hai bên không hợp, tình cảm khó sinh ra nên lập xuống giải trừ hôn ước chứng thư này.
Tiêu Trường Thiên sắc mặt mệt mỏi, sau khi đọc qua một lượt thì đưa tấm chứng thư này cho nữ nhi của mình. Năm trong tay chứng thư, Tiêu Lam Nguyệt sắc mặt cực kỳ khó coi, nàng đem xác nhận xuống rồi cầm theo chứng thư đi tới trước mắt của Nam Kinh Quân.
Tố thủ mang theo chứng thư, vỗ mạnh ở trên lồng ngực của Nam Kinh Quân, Tiêu Lam Nguyệt ánh mắt băng lãnh, thanh âm không chút cảm xúc truyền tới
"Từ nay về sau, ta ngươi chính là không chút quan hệ!"
Nam Kinh Quân khẽ cười một tiếng nắm lấy chứng thư bỏ vào trong giới chỉ, ánh mắt nhu hòa liếc nhìn Tiêu Lam Nguyệt, hắn thanh âm nhè nhẹ mang đến
"Việc đến đã thành, Nam mỗ cũng không tiếp tục quấy rầy mọi người nữa. Ngày sau gặp lại a"
Nói rồi, Nam Kinh Quân chắt tay ống áo tính quay người rời đi.
Hắn hôm nay mục đích đã đạt đến, cũng không cần tiếp tục ở lại nơi này, tránh cho quen thuộc sao lộ lại bốc lên mang tới phiền phức.
Bất quá, Nam Kinh Quân mới chỉ có cử động quay người còn chưa kịp bước ra một cái bước nào, Tiêu Lam Nguyệt thanh âm bỗng nhiên đem hắn chặn lại
"Khoan đã!"
Bị như vậy gọi lại, Nam Kinh Quân cảm thấy quen thuộc sáo lộ chuẩn bị bốc lên, hắn thở dài một tiếng trong lòng, cảm thấy buồn bực vì sáo lộ vẫn như cũ xuất hiện.
Nam Kinh Quân có chút suy nghĩ trực tiếp rời đi, cũng không thèm ở lại đối với Tiêu Lam Nguyệt nói gì thừa thãi ngôn ngữ. Bất quá, Thánh Địa người hôm nay cùng hắn rời đi, bây giờ hắn nếu như làm vậy sẽ để lại ấn tượng không tốn trong lòng của họ.
Điều này sẽ không tốt cho việc hắn tranh gành Thánh Tử chi vị. Vì vậy, Nam Kinh Quân mặt lại mang theo ý cười chậm rãi quay lại đối với Tiêu Lam Nguyệt hỏi
"Tiêu cô nương có gì chỉ bảo?"
Tiêu Lam Nguyệt ánh mắt nhìn thẳng vào hắn không chút kiêng nể, dù cho bản thân cùng với Nam Kinh Quân cách biệt quá xa, từ cho tu vi tới địa vị bối cảnh. Thế nhưng nàng chẳng chút nào sợ hãi mà nhìn thẳng mắt hắn.
Thanh âm của nàng mang theo kiên định vô cùng chi ý vang lên
"Ta muốn cùng ngươi lập xuống ước hẹn!"
Ta...đệch!
Ta đều không có đề tới ước hẹn, ngươi lại tự mình đề lên ước hẹn. Chẳng nhẽ sáo lộ là không thể đánh gãy?
Nam Kinh Quân trong lòng thầm đậu đen rau muống, bất quá, hắn bên ngoài mặt vẫn duy trì ban đầu hình tượng mà ôn hòa nói
"Không biết là cái gì ước hẹn?"
Tiêu Lam Nguyên ánh mắt mười phần kiên định, thanh âm vững như thạch bàn thanh thúy vang lên
"Ba năm! Trong vòng ba năm, ta nhất định sẽ đánh bại ngươi. Khi đó, ngươi phải đối với hôm nay hành động nói lời xin lỗi!"
Tốt a, lại là ba năm ước hẹn, sau đó có phải là ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, chớ khinh thiếu nữ nghèo hay không?
Nam Kinh Quân đang chuẩn bị đem cái này ước hẹn đánh cái không quan tâm rồi từ chối, dù cho Tiêu Lam Nguyệt không có phiền nhưng hắn cũng cảm thấy phiền a.
[ Ting! Phát động lâm thời nhiệm vụ! ]
[ Biến chuyển sáo lộ, thu hoạch 100 điểm thiên mệnh giá trị! ]
Đúng lúc này, một cái thanh âm không chút cảm xúc tại trong đầu của Nam Kinh Quân mà vang lên, đạo này thanh âm tựa như kiếp trước máy móc tổng hợp lại mà phát ra không phân rõ nam nữ.
Nghe thấy thanh âm này một khắc, con ngươi của Nam Kinh Quân chợt co rút lại, đây, chính là hệ thống!
Nam Kinh Quân khóe miệng hơi câu lên, hắn trong lòng sinh ra một cái bành trướng suy nghĩ. Có trong tay hệ thống, hắn còn sợ cái rắm gì nhân vật chính, ngươi lại là nhân vật chính đi chăng nữa cũng chỉ là tầm bảo thử cho bản công tử sở dụng a!
Nhàn nhạt tiếu dung trên tuyệt mỹ khuôn mặt trở nên nồng đậm, nhìn thấy như vậy, Tiêu Lam Nguyệt lông mày hơi nhướng lộ ra nghi hoặc.
Mà Nam Kinh Quân cũng không có trầm mặc quá lâu, hắn trên mặt tiếu dung dần dần phai nhạt, ban đầu lạnh nhạt hờ hững tuyệt mỹ khuôn mặt lần nữa hiện ra. Thanh âm bình bình đạm đạm, cũng không còn mang theo ôn hòa chi ý nữa vang lên
"Ngươi đây là lập thư khiêu chiến?"
Tiêu Lam Nguyệt lông mày khẽ nhướng, cái này thư khiêu chiến hẳn là không phải, nhưng mà về ý nghĩa cũng là tương đồng. Vì vậy nàng cũng không có phản bác mà gật đầu nói
"Đúng vậy! Sao, không dám tiếp nhận?"
Cái này tiểu kế khích tướng thực chẳng có chút ý nghĩa nào, bất quá, Nam Kinh Quân chính là làm một bộ trúng kế khích tướng này. Khuôn mặt một vòng thần sắc lạnh lùng hiện ra, hắn thanh âm trở nên đồng dạng như vậy nói
"Không dám? Ngươi cảm thấy ta sẽ không dám sao?"
Lời này rơi xuống, Nam Kinh Quân tu vi nhất chuyển, tự thân chân khí hiển hóa mà ra ngưng thực hóa hình cấu thành uy áp hướng về trước mắt của hắn cách hắn chỉ nửa bước chân Tiêu Lam Nguyệt phóng tới.
Uy áp như hải mạnh mẽ khôn cùng, đệ lộ ra Đại Đạo đại cảnh tu vi ép lên trên người của Tiêu Lam Nguyệt!
Người trong đại điện trực tiếp thất kinh, họ hoàn toàn nghĩ không có tới, mang theo tiếu dung ôn hòa cười nói ban đầu nam tử, chỉ trong chớp mắt biến đổi như vậy.
Thậm chí, còn không kiêng kỵ chút nào tại ngay trước mắt của Tiêu gia người đối với Tiêu Lam Nguyệt động thủ!
Nhưng càng nhiều hơn, họ đối với việc Nam Kinh Quân để lộ ra Đại Đạo đại cảnh tu vi càng thêm kinh sợ. Chưa tới 20 tuổi mà đã đạt tới Quy Đạo đại cảnh, bực này thiên phú so với trước đây Tiêu Lam Nguyệt chỉ có hơn chứ không có kém một chút nào.
Sợ rằng có thể cùng Nam Kinh Quân so sánh, tuyệt đối chỉ có Thánh Địa truyền nhân khác mới có thể đứng ngang hàng!
Đại đa số người tại Nam Kinh Quân tuổi tác còn đang kẹt ở Luyện Khí đại cảnh, rất ít người có thể leo lên được Hư Thần đại cảnh. Vậy mà Nam Kinh Quân trực tiếp đi tới Quy Đạo đại cảnh tu vi!
Như vậy tận mắt chứng kiến, Tiêu gia tộc nhân muốn không chấn kinh đều không thể không chấn kinh cho được!