Tiêu Lam Nguyệt ngôn ngữ sắc bén chực chỉ Nam Kinh Quân mà hỏi, như vậy một câu hỏi, dù là Nam Kinh Quân lại đáp như thế nào, đại nghĩa sẽ vẫn về phía của Tiêu Lam Nguyệt.
Hôm nay cử động, từ phế vật bị từ hôn sẽ biến thành Nam Kinh Quân ngang ngược càn rỡ, tiết độc trưởng bối mà đi tự ý chủ trương. Như vậy mặc dù từ hôn vân là diễn ra, nhưng ít nhất Tiêu gia vẫn là vớt vát được một chút da mặt lại.
Cũng không tới mức, tựa như bị đánh "phanh phanh" hai tiếng lên mặt như lúc ban đầu.
Đối với lời chất vấn này, Nam Kinh Quân tiếu dung như cũ, ý cười trên mang nhàn nhạt nói
"Ngươi không cần lo lắng, chút việc nhỏ này, lão tổ cũng không để ý a."
Nam Kinh Quân như vậy đáp, chính là trực tiếp vả mặt của Tiêu gia người, không chỉ là Tiêu Lam Nguyệt mà toàn bộ trong đại điện người, đều bị lời của Nam Kinh Quân làm cho càng thêm phẫn nộ.
Tiêu gia so ra cùng với Nam gia là có chênh lệch, dù đã là so với hưng thịnh thời kỳ thì yếu ớt rất nhiều, nhưng thế tại Cửu Chân Quốc nói gì thì nói, Tiêu gia vẫn là một danh gia vọng tộc. Thế mà bây giờ, hôn nhân đại sự do lão tổ hai nhà lập xuống ước đinh, từ trong miệng của Nam Kinh Quân lại biến thành "Chút việc nhỏ".
Đã vậy, lời này "chút việc nhỏ" còn là lặp lại lần hai, như vậy ngạo mạn, dù cho là ai đều cảm thấy tức giận không thôi.
Bất quá, lời này ngạo mạn cũng trực tiếp phá vỡ khó cục mà Tiêu Lam Nguyệt đặt xuống. Bởi vì, Tiêu Lam Nguyệt bị lời này làm cho mất kiềm chế, quên cả những cái mình nên nói phía sau mà quát khẽ
"Nam Kinh Quân!"
Tiêu Lam Nguyệt dù lại thông minh, thế nhưng bây giờ nàng ta vẫn chỉ là một cái mười lăm tuổi thiếu nữ, tâm tình còn chưa hoàn toàn thành thục, vẫn là tương đối dễ bị kích động.
Nam Kinh Quân thấy Tiêu Lam Nguyệt đánh mất tiên cơ mà quyết định thừa việc này truy kích, hắn tiếu ý nồng đậm ôn hòa cười nói
"Không cần hô lớn như vậy. Ngươi đã hỏi ta mấy vấn đề, giờ hẳn là tới lượt ta hỏi đi!"
Tiêu Lam Nguyệt biết mình thất thố, nàng cắn môi một cái đáp lại
"Có gì cứ nói."
Nam Kinh Quân tùy ý cười một chút chậm rãi đứng lên, thân hình thẳng tắp như kiếm so với Tiêu Lam Nguyệt cao hơn một cái đầu, ánh mắt của hắn từ trên nhìn xuống, ôn thanh mà hỏi
"Ngươi đối với ta có tình cảm sao?"
Như vậy một hỏi, trực tiếp nhường Tiêu Lam Nguyệt cảm thấy không theo kịp kịch bản. Ngươi hôm nay tới tận cửa từ hôn, lại còn làm một cái "ngươi đối với ta có tình cảm sao" câu hỏi? Có tình cảm với mẫu thân ngươi á!
Mặc dù dung mạo của Nam Kinh Quân đối với nữ nhân sức sát thương cao tới 10/10 điểm, thế nhưng thái độ của hắn mang theo một loại cao ngạo lạnh lùng, thực sự nhường cho nàng cảm thấy chán ghét không thôi.
Vì vậy, Tiêu Lam Nguyệt không chút do dự mà trực tiếp đáp
"Ngươi đừng quá tự kiêu, ta đối với ngươi không có một chút cảm tình nào"
Nam Kinh Quân tùy ý cười cũng không đối với nàng ta nói vậy mà giận, hắn khẽ gật đầu một cái tiếp tục ôn thanh nói
"Hôn nhân đại sự là chuyện cả đời, muốn có hạnh phúc cần dựng lên từ ngươi tình ta nguyện tình huống. Thế nhưng ngươi ta trước không có tình, sau không có nguyện, lại như thế nào có thể kết thành lương duyên?
Không tình chẳng nguyện, như vậy tiền đề, ta ngươi sao có thể đạt tới hạnh phú? Vậy thì cớ gì mà lại không chịu buông bỏ, giải trừ hôn ước chuyện này?
Hôm nay cử động, ta cũng đã làm suy tính thực lâu, cảm thấy rằng ta ngươi không hợp, lại tiếp níu kéo chẳng đạt được gì. Vì vậy ta chủ động tới đây làm giải trừ hôn ước, để cho ta ngươi phân biệt lưỡng đoạn, tránh ảnh hưởng hạnh phúc cả đời"
Nói tới đây, thanh âm của Nam Kinh Quân biết trở thành lạnh nhạt, hắn nhướng mày khẽ vẩy mí mắt nhìn Tiêu Lam Nguyệt lại hỏi
"Trái lại, ngươi trước không đồng ý, sau làm khó dễ. Biết rõ ta ngươi khó thành lương duyên, lại vẫn như cũ không chịu buông xuống.
Như vậy cử động, không chỉ ảnh hưởng ta ngươi hạnh phúc cả đời, còn nhường cho thế nhân cười chê Tiêu gia ham muốn ta thân phận Thánh Tử nhân tuyển chi vị, mang theo không đúng đắn ý niệm mà không chịu giải trừ hôn ước.
Ngươi đây là có ý gì?"
Như vậy một đoạn lời nói này, trực tiếp nhường cho Tiêu Lam Nguyệt á khẩu nói không lên lời. Nam Kinh Quân đoạn lời nói này trực tiếp nhảy tới đem đại nghĩa nắm ở trong tay, đoạt đi "chuyện hạnh phúc cả đời" cùng "biết nắm biết buông" chi suy nghĩ.
Từ đầu tới cuối, Nam Kinh Quân tuyệt không nói tới chuyện Tiêu Lam Nguyệt trở thành phế vật chuyện này. Hắn nắm lấy đại nghĩa, trực tiếp lật người một cái biến trở thành "vì Tiêu Lam Nguyệt hạnh phúc cả đời" mà cân nhắc, vì "đối thế nhân với Tiêu gia cái nhìn" mà suy nghĩ.
Mà bên kia Tiêu Lam Nguyệt, lại từ trong miệng của hắn biến trở thành không biết tiến thối mà không chịu giải trừ hôn ước. Thậm chí là mang theo dụng tâm khó lường, muốn lời dụng thân phận Thánh Tử nhân tuyển chi vị mà đến.
Như vậy, Nam Kinh Quân hắn liển đổi trắng thay đen.
Vốn là hôm nay kẻ xấu, lại biến thành kẻ tốt, vốn là hôm nay nạn nhân, lại biến thành dụng tâm khó lường người.
Thậm chí, Tiêu gia người cũng không ít người đối với loại này thuyết pháp nhấc lên cân nhắc.
"Ta cảm thấy đúng a, Nam Kinh Quân hắn thế nhưng là Thánh Địa bên trong Thánh Tử nhân tuyển người. Bây giờ Tiêu Lam Nguyệt chỉ là một cái phế vật, hắn đối với Tiêu Lam Nguyệt chướng mắt cũng là dễ hiểu."
"Đúng vậy, này Tiêu Lam Nguyệt cử động thực sự là ấu trĩ."
"Chuyện hôm nay truyền ra, sợ rằng đám kia sẽ đối với việc này không ngừng nhắm vào. Có Thánh Địa đại kỳ, Tiêu Lam Nguyệt thân mang dụng tâm khó lượng chuyện dù cho không phải cũng sẽ biến thành sự thật a."
"...."
Mà Tiêu Lam Nguyệt, bị Nam Kinh Quân một đoạn văn ngắn này nói cho tức giận tới sắc mặt trắng bệch. Đối phương đổi trắng thay đen, vô sỉ ngôn ngữ tới cực điểm nhường cho nàng buồn nôn, thậm chí, đối phương nước bẩn hắt ở trên người nàng, không phải kẻ ngu đều có thể nhìn ra.
Thế nhưng hết lần này tới lần khác, đối với việc này Tiêu Lam Nguyệt không thể nào làm xuống giải thích...
Tiêu Lam Nguyệt chỉ có thể giận dữ quá mà thốt ra thành tiếng
"Nam Kinh Quân, ngươi vô sỉ!"
Bị mắng một tiếng vô sỉ, Nam Kinh Quân cũng không có nói lời nào, hắn ánh mắt cũng không có tiếp tục nhìn về phía Tiêu Lam Nguyệt nữa mà đưa về phía của Tiêu Trường Thiên.
Thanh âm ôn hòa khẽ vang lên đối với Tiêu Trường Thiên hỏi nói
"Không biết ý của Tiêu thúc thúc ý như thế nào?"
Từ đầu tới cuối, Tiêu Trường Thiên sắc mặt âm trầm không nói một lời, nếu như không phải kiêng kỵ sau lưng đối phương là Thánh Địa.
Thì dù cho có cùng Nam gia xé rách quan hệ, trực tiếp trở mặt thì ngay lúc này đây hắn đều đã động thủ giáo huấn tên trước mắt tiểu bối.
Tiêu Trường Thiên trên người một cỗ huyền khí chậm rãi tản ra, một cỗ uy áp kinh người từ trên thân của hắn mà không ngừng phát tán ra bên ngoài. Như vậy uy áp phóng thích, có thể nói Tiêu Trường Thiên có thể xưng hai tiếng cường giả.
Đổi lại một cái tiểu bối khác, trước mắt uy áp như vậy sợ rằng đều phải run rẩy hít thở không thông.
Bất quá, Nam Kinh Quân lại làm như không thấy cỗ uy áp này, hắn tùy tùy ý ý mỉm cười nhìn lấy Tiêu Trường Thiên. Bởi vì trong nội tâm của hắn nắm chắc, nếu như không phải lão tổ Nam gia từng có giao hảo đối với Tiêu gia lão tổ.
Hắn hôm nay hoàn toàn có thể để cho Tiêu gia biến mất khỏi Thanh Vân Thành!
Tiêu Trường Thiên thanh âm băng lãnh nói
"Nam chất hữu ngôn từ thực sắc bén a."
"Không dám nhận."
Nam Kinh Quan khẽ cười ôn thanh đáp lại.