Chương 6: Tới Cửa Đề Thân

“Thanh Linh, đây là ruộng của ta, tổng cộng một mẫu ba phân, là ta tự mình khai hoang.”

Một mảnh đất bằng phẳng giữa lưng chừng núi trên núi Quảng Vân, Ninh Kiêu vác theo cái cuốc đi tới, đồng thời không quên quay đầu sang nói với Hứa Thanh Linh.

Lúc này Hứa Thanh Linh, nhìn đồng ruộng trước mắt, trợn mắt há hốc mồm.

Cánh đồng trồng đủ loại rau củ trông rất phổ thông bình thường, thế nhưng đều cất chứa linh khí nồng đậm vô cùng, phảng phất toàn bộ linh khí của Thiên Nga giới đều tụ tập hết ở đây.

Rau củ quả này, đều đã trở thành linh thực, linh dược, hơn nữa còn tốt hơn nhiều so với những linh thực linh dược tốt nhất hiện nay ở Thiên Nga giới.

Nhìn biểu tình của Hứa Thanh Linh, Ninh Kiêu cười nói: “Thanh Linh, nàng không cần sầu, sau này để ta tới trồng trọt là được, nàng không cần phải làm đâu.”

Hứa Thanh Linh cứng ngắc gật gật đầu, hiện tại nàng đã mất đi khả năng tự hỏi tự suy nghĩ rồi.

Ninh Kiêu múa may cái cuốc, bắt đầu cuốc đất, dọn sạch cỏ dại xung quanh.

Sau đó, Ninh Kiêu cầm đám cỏ dại quăng sang một bên.

“Ca…… Tiểu ca ca, những linh dược này đều vứt đi sao?”

Hứa Thanh Linh trợn mắt há hốc mồm hỏi.

Ninh Kiêu cười nói: “Đều là cỏ dại, còn muốn tới làm chi?”

Hứa Thanh Linh chi chi ô ô nói: “Có thể cho ta sao?”

Ninh Kiêu ngẩn ra, rồi sau đó nói: “Nàng muốn chỗ cỏ dại này làm cái gì?”

Hứa Thanh Linh nhẹ giọng nói: “Ta muốn xử lý giúp chàng.”

Ninh Kiêu cho rằng Hứa Thanh Linh nhàn rỗi không có việc gì, gật đầu nói: “Có thể, nàng tùy ý xử lý đi.”

Hứa Thanh Linh tức khắc vui sướng hôn một cái lên má Ninh Kiêu, sau đó không chút do dự dọn hết chỗ cỏ dại này vào trong túi trữ vật.

Ninh Kiêu dư vị đôi môi mềm của Hứa Thanh Linh, cũng mặc kệ này đó.

Một canh giờ sau, Ninh Kiêu cuốc đất hoàn thành.

Ném cái cuốc xuống, Ninh Kiêu nói: “Thanh Linh, ta dẫn nàng đi một nơi rất tuyệt.”

Hứa Thanh Linh lúc này cũng đã nhặt hết chỗ cỏ dại, gật đầu.

Chỉ chốc lát sau, Ninh Kiêu dẫn Hứa Thanh Linh đi tới một vách đá ở sau núi.

Phía trước là vực sâu không đáy, nhưng ngẩng đầu lên nhìn, đúng là khung cảnh mặt trời ngả về tây, khiến người say mê.

“Thật xinh đẹp.”

Hứa Thanh Linh hai mắt mở to, lấp lánh ánh sáng.

Ninh Kiêu cười nói: “Thanh Linh, nàng đứng yên đó, đừng nhúc nhích.”

Ninh Kiêu lấy bàn vẽ ra, bắt đầu cầm bút vẽ tranh.

Thời gian ba trăm năm dài đằng đẵng, Ninh Kiêu nhàn rỗi không có việc gì làm, đã học được rất nhiều kỹ năng.

Vẽ tranh chính là một trong số đó.

Ninh Kiêu không cho Hứa Thanh Linh động, Hứa Thanh Linh cũng không dám động.

Nhưng chốc lát sau, Hứa Thanh Linh đột nhiên cảm giác được, bản thân tựa như đang dung nhập vào bên trong thiên địa.

Đại đạo thậm chí đều lẻn vào bên trong cơ thể Hứa Thanh Linh, khiến Hứa Thanh Linh cả người run lên.

“Thanh Linh, nếu nàng mệt, có thể nghỉ ngơi một lát.”

Ninh Kiêu nói với Hứa Thanh Linh.

Hứa Thanh Linh lắc đầu nói: “Không mệt, một chút cũng không mệt.”

Hứa Thanh Linh có thể thấy rõ, chiếc bút vẽ trong tay Ninh Kiêu, tựa như là bảo vật khai thiên tích địa, một bút tùy ý, đều có thể khiến cho đại đạo tương tùy.

Hứa Thanh Linh biết, nàng sở dĩ có thể cảm giác được đại đạo, là bởi vì bức vẽ của Ninh Kiêu.

Chỉ là vẽ tranh mà thôi, thế nhưng có thể khiến đại đạo trở nên như thế, Hứa Thanh Linh càng thêm khiếp sợ với tu vi của Ninh Kiêu.

“Tiểu ca ca nhất định là tiên nhân vô cùng cường đại, nếu không sao có thể quyển dưỡng thánh thú, hay là tiểu ca ca chính là Đại La Kim Tiên?”

Cái suy nghĩ này, khiến Hứa Thanh Linh cảm thấy khiếp sợ vô cùng.

Đó chính là Đại La Kim Tiên, Tiên giới chí tôn.

Vốn Hứa Thanh Linh cho rằng, bên trong chư thiên vạn giới, chỉ có tân thánh là Đại La Kim Tiên, lại không ngờ được rằng, tướng công của mình, thế nhưng cũng là Đại La Kim Tiên.

Hứa Thanh Linh không khỏi cảm thấy hạnh phúc không thôi.

Nàng Hứa Thanh Linh có tài đức gì, thế nhưng có thể cùng Đại La Kim Tiên kết làm đạo lữ?

“Tiểu ca ca muốn tìm thêm sáu đạo lữ khác, khẳng định là có lý do của chàng, ta không thể bởi vì ý nghĩ của chính mình mà làm tiểu ca ca phải khó xử, ta muốn giúp tiểu ca ca tìm thêm sáu đạo lữ khác.”

Hứa Thanh Linh trong lòng nghĩ như thế.

Đôi mắt của nàng, lúc nhìn về phía Ninh Kiêu, đều lấp lánh lóe sáng.

“Không đúng, đã nửa canh giờ trôi qua, thái dương hẳn nên xuống núi rồi chứ.”

Hứa Thanh Linh đột nhiên ý thức được cái gì, quay đầu lại nhìn về phía sau.

Chỉ thấy ở trên cao, mặt trời tựa như đang dừng lại, không hề có ý muốn xuống núi.

Một màn này, lại khiến Hứa Thanh Linh kinh ngạc không thôi, lại lần nữa khiếp sợ vô cùng.

“Vẽ xong rồi ……”

Giọng nói của Ninh Kiêu vang lên, cầm giấy vẽ đi tới bên người Hứa Thanh Linh.

Hứa Thanh Linh vội vàng nhìn lại, chỉ thấy trên tờ giấy vẽ, non xanh nước biếc, tựa như chân thật.

Ở trên vách núi, một thiếu nữ thanh xuân tươi đẹp, duyên dáng yêu kiều, tựa như tiên nhân.

Mà ở phía sau thiếu nữ, ánh mặt trời đỏ lửa, tựa như ngừng lại nơi đó, vĩnh viễn đều sẽ không rơi xuống Tây Sơn.

“Ta……”

Nhìn bức họa, trong đầu Hứa Thanh Linh, đột nhiên có điều hiểu ra.

Nàng phảng phất thấy được Tiên giới trên chín tầng trời, phảng phất như đi vào cõi thần tiên Tiên giới.

Nàng thấy được Tiên giới quảng đại, thấy được Tiên giới mỹ diệu, thấy được Tiên giới thần bí.

Mà nàng càng thêm cảm giác được, chính mình phảng phất chính là tiên nhân nơi Tiên giới.

“Tiểu ca ca, bức họa này có thể tặng cho ta được không?”

Hứa Thanh Linh hít sâu một hơi, hỏi Ninh Kiêu một câu.

Ninh Kiêu cười nói: “Vốn dĩ chính là muốn tặng cho nàng.”

Hứa Thanh Linh vui sướng cười, lại tặng Ninh Kiêu một nụ hôn.

Ninh Kiêu cũng là vui vẻ ra mặt, hiện tại hắn giống như tìm được lạc thú của cuộc sống, đó chính là khiến Hứa Thanh Linh vui vẻ.

Hứa Thanh Linh nói: “Tiểu ca ca, ta muốn trở về thăm ba mẹ cùng với tổ phụ tổ mẫu.”

Ninh Kiêu ngẩn ra, có chút không tha.

Hứa Thanh Linh sợ Ninh Kiêu tức giận, vội vàng nói: “Tiểu ca ca, ta sẽ về mau thôi.”

Ninh Kiêu giúp Hứa Thanh Linh loát thuận tu pháp, khẽ cười nói: “Không cần sốt ruột, trở về nhìn xem trưởng bối đi, mấy ngày nữa, ta tới đón nàng về.”

Hứa Thanh Linh kinh hỉ nói: “Tiểu ca ca muốn tới Phiêu vũ kiếm Tông?”

Ninh Kiêu gật đầu nói: “Cũng nên tơi cửa đề thân.”

Hứa Thanh Linh cười nói: “Vậy ta ở trong tông môn chờ tiểu ca ca.”

Ninh Kiêu nói: “Đi thôi.”

Hứa Thanh Linh ngự kiếm phi hành rời đi, bóng dáng rất nhanh liền biết mất khỏi tầm mắt.

Nhìn theo Hứa Thanh Linh rời đi, Ninh Kiêu không khỏi thở dài một tiếng.

Vân Xuyên mới vừa phi thăng, Ninh Kiêu nếu như rời khỏi núi Quảng Vân, sợ là sẽ bị phát hiện, đến lúc đó có khả năng sẽ lại xảy ra tình huống giống như lúc trước.

Chờ thêm một đoạn thời gian, hỗn độn giới hoàn toàn phong bế, Ninh Kiêu lại đi cầu hôn.

“Ta cũng nên tu luyện……”

Ninh Kiêu lẩm bẩm.

Bồi dưỡng xong 3000 đệ tử phi thăng thành thánh nhân, Ninh Kiêu rốt cuộc có thể tu luyện.

Hiện giờ có thêm ràng buộc, Ninh Kiêu đương nhiên là phải để bản thân trở nên cường đại hơn mới được, nếu không thì phải bảo hộ Hứa Thanh Linh như thế nào?

Trở lại tiểu viện, Ninh Kiêu liền ngồi xếp bằng xuống dưới, bắt đầu tu luyện.

“Hệ thống, ta dựa theo công pháp của bản thân để tu luyện, hay là dựa theo công pháp mà ngươi cho ta?”

Mới vừa ngồi xếp bằng xuống dưới, Ninh Kiêu liền hỏi hệ thống.

Hệ thống trả lời: “Ngươi chỉ có thể tu luyện ‘ vĩnh tự quyết ’.”

“Vĩnh tự quyết? Cái gì vậy?”

Ninh Kiêu không khỏi ngẩn ra, sau đó vội hỏi.

Ngay sau đó, trong đầu Ninh Kiêu liền xuất hiện một bộ pháp quyết.

Chỉ là sau khi cẩn thận nhìn qua bộ pháp quyế này, Ninh Kiêu không khỏi giận dữ hét lên: “Mẹ nó, ngươi trêu đùa ta đó sao?”

Cái gọi là ‘ vĩnh tự quyết ’, thế nhưng chính là viết chữ, viết chữ ‘ Vĩnh ’.

Chưa nói có thể tu luyện đến cảnh giới nào, chỉ biết là viết một chữ ‘Vĩnh’.

Chẳng lẽ cứ viết mỗi chữ Vĩnh mãi thôi sao?

Hệ thống lại nói: “Ngoại trừ ‘ vĩnh tự quyết ’, ngươi không thể tu luyện được bất cứ pháp quyết nào khác.”

Ninh Kiêu không tin tà, tu luyện một cái pháp quyết khác.

Hơn ba trăm năm, bồi dưỡng ra 3000 tôn thánh nhân, pháp quyết tu tiên của Ninh Kiêu có thể nói là nhiều không kể xiết, cũng đều cường đại vô cùng.

Nhưng mà sau một lúc lâu, Ninh Kiêu chỉ có thể từ bỏ.

Quả nhiên vẫn là không thể tu luyện.

Ninh Kiêu bị buộc bất đắc dĩ, chỉ có thể dọn ra bàn vuông, vuốt phẳng giấy trắng, mài mực chấm bút, bắt đầu viết chữ “Vĩnh.”

Liên tiếp viết một trăm tờ, Ninh Kiêu trực tiếp quăng bút xuống, nằm liệt trên ghế nằm bập bênh.

Cái này nào có phải tu luyện!

Mà lúc này, đám thánh thú trong tiểu viện, đều đồng loạt run rẩy không thôi.

Bởi vì chúng nó cảm giác được, Ninh Kiêu mỗi khi viết xuống một chữ “Vĩnh”, thiên địa giống như là lại luân hồi một lần vậy.

Thiên địa luân hồi, chúng nó cũng luân hồi theo, một canh giờ ngắn ngủi, chúng ta tựa như đã trải qua trăm lần luân hồi.

“Thằng nhãi này, dù có đứng trong hàng ngũ Đạo Tổ, thì cũng tuyệt đối đứng đầu, thậm chí là mạnh nhất.”

Trong lòng mỗi một thánh thú đều có suy nghĩ như vậy.

Một chữ một luân hồi, đã hoàn toàn vượt ra ngoài nhận thức của chúng nó.

Vào đêm, Hứa Thanh Linh về tới Phiêu vũ kiếm tông.

Hứa Quảng Sơn vội vàng hỏi: “Thanh Linh, Ninh tiền bối chịu thả con trở về sao?”

Hứa Khánh Hỗn cũng mở miệng hỏi: “Thanh Linh, con sao lại trở về rồi?”

Không đợi Hứa Thanh Linh trả lời, Hứa Khánh Hỗn đột nhiên kinh hô: “Thanh Linh, con.... Con phi tiên?”

“Phi tiên?”

Hứa Quảng Sơn ngẩn ra, rồi sau đó tinh tế cảm giác, trên mặt cũng xuất hiện một mạt khiếp sợ.

Hứa Thanh Linh hiện giờ, liền giống như trích tiên, không dung với Thiên nga giới.

Hứa Thanh Linh trả lời: “Tổ phụ, cha, Ninh tiền bối không có như hai người nghĩ đâu, chàng đối xử với con rất tốt, con nói muốn trở lại thăm mọi người, chàng ấy liền đồng ý, còn nói đợi mấy ngày nữa sẽ tới cửa đề thân.”

“Mấy ngày nữa sẽ tới cửa đề thân.”

Hứa Khánh Hỗn cùng Hứa Quảng Sơn đều trợn mắt há hốc mồm.

Đường đường tiên nhân, còn muốn tới đề thân?

Đây cũng không phải là kẻ phàm trần thế tục muốn thành thân, mà là người tu tiên muốn kết làm đạo lữ.

Thông thường, thân phận hai bên kém quá xa, thì đều là do một bên có tu vi cao thâm tới quyết định.

Nhưng mà Ninh Kiêu, thế nhưng muốn tới cửa cầu hôn.

Hứa Thanh Linh gật đầu nói: “Không sai, Ninh tiền bối nói mấy ngày sau sẽ tới cửa cầu hôn, còn có, con cũng không có phi tiên, mà là Ninh tiền bối vẽ cho con một bức họa.”

“Họa gì?”

Hứa Khánh Hỗn vội vàng hỏi.

Hứa Thanh Linh cũng không có chần chờ, lấy ra bức họa trình lên.

Sau khi Hứa Thanh Linh mở ra bức tranh, Hứa Khánh Hỗn cùng Hứa Quảng Sơn liền lập tức quỳ xuống vái lạy.

Từ trong bức họa phóng thích ra, uy áp của đại đạo, dù có là Hứa Khánh Hỗn đã tới Đại Thừa kỳ, cũng căn bản không có chịu nổi uy áp của đại đạo này.

“Mau, Thanh Linh, con mau thu tranh lại.”

Hứa Khánh Hỗn vội vàng nói.

Hứa Thanh Linh vẻ mặt nghi hoặc, bởi vì nàng chẳng cảm giác được cái gì.

Mà ngay lúc này, Hứa Thanh Linh còn chưa kịp thu hồi bức họa, thì bức họa, lại trực tiếp thoát ly khống chế của Hứa Thanh Linh.

Chỉ thấy bức họa kia bay lên trời cao, phía dưới màn đêm, thái dương bên trong bức họa, lại giống như thái dương thật sự, chiếu sáng cả tòa điện phủ.

Nếu không phải điện phủ bên này phong bế nghiêm cẩn, chỉ sợ ánh mặt trời đã chiếu sáng cả Thiên Nga giới.

“Thái dương bên trong bức họa, có thể sánh ngang với thái dương chân thật?”

Hứa Khánh Hỗn cùng Hứa Quảng Sơn lại lần nữa trợn mắt há hốc mồm.

Một bức họa mà thôi, thế nhưng chân thật hơn cả vật.

Ngay sau đó, mỹ nhân từ trong bức họa, tựa như trích tiên hạ phàm, bước ra khỏi bức họa.

Nàng chính là Hứa Thanh Linh, nhưng cũng chỉ là Hứa Thanh Linh trong tranh, mặt không biểu tình, phảng phất không có cảm tình.

“Tiên…… Tiên nhân……”

Hứa Khánh Hỗn run rẩy nói.

Hứa Thanh Linh trong tranh, trên người tiên khí tràn ngập, đúng là tiên nhân không thể nghi ngờ.

Mà chân chính Hứa Thanh Linh, lúc này mặt đẹp biến đổi, cả người như là bị một cổ lực lượng lôi kéo đi, bay về phía tiên nhân trên không trung.

“Thanh Linh……”

Hứa Khánh Hỗn cùng Hứa Quảng Sơn đều là sắc mặt biến đổi.

Nhưng bọn họ căn bản không ngăn cản được.

Ngay sau đó, hai Hứa Thanh Linh dung hợp làm một.

Trên mặt Hứa Thanh Linh tiên nhân, xuất hiện một mạt biểu tình nhàn nhạt, tuy rằng thoạt nhìn cũng không phải biểu tình bình thường, nhưng cũng không còn trống rỗng như ban nãy.

Uy áp biến mất, Hứa Khánh Hỗn cùng Hứa Quảng Sơn lập tức đứng lên, Hứa Khánh Hỗn vội vàng hỏi: “Thanh Linh, đây là có chuyện gì?”

Lúc này Hứa Thanh Linh, như tiên nhân cao cao tại thượng, nhàn nhạt nói: “Tổ phụ, con cảm giác được con đã có được tiên nhân chi lực.”

“Tiên nhân chi lực?”

Hứa Khánh Hỗn cùng Hứa Quảng Sơn đều ngẩn ra, rồi sau đó Hứa Khánh Hỗn như là nghĩ tới cái gì, kinh hô: “Lấy họa đúc tiên thể, họa trung vì tiên……”

“Họa trung vì tiên? Đây là có ý tứ gì?”

Hứa Quảng Sơn đầy mặt nghi hoặc hỏi.

Hứa Khánh Hỗn nói: “Truyền thuyết có nói, trong bức họa của đại năng giả có thể xuất hiện tiên cảnh, nhưng đó chỉ là truyền thuyết, đương nhiên còn có truyền thuyết, có thể hoàn toàn khống chế đại đạo, có thể ban cho người trong tranh tiên đạo, mà người tu tiên xuất hiện trong tranh của đại năng giả, được xưng là họa trung vì tiên, chỉ là hiện tại Thanh Linh đã thoát ly bức họa kia.”

Hứa Quảng Sơn nói: “Cha, ngài có cảm thấy hay không, bức họa kia, còn rộng lớn hơn cả Thiên Nga giới rất nhiều?”

Hứa Khánh Hỗn giật mình, vội vàng nhìn lại bức họa.

Với tu vi Đại Thừa kỳ của ông hiện giờ, tự nhiên có thể nhìn ra được một ít manh mối.

Không lâu sau, Hứa Khánh Hỗn kinh hô: “Đại đạo chi nguyên, đại đạo bên trong bức họa, chính là nguồn gốc đại đạo của Thiên Nga giới, có thể nói, thế giới bên trong bức họa, còn cao cấp hơn cả Thiên Nga giới, thế giới bên trong bức họa, liệu có phải là Tiên giới chân chính?”

“Tiên giới chân chính?”

Hứa Quảng Sơn trợn mắt há hốc mồm.

Hứa Khánh Hỗn trầm giọng nói: “Vị Ninh tiền bối này thật sự là một người cao thâm, một bức họa, có thể cất chứa cả Tiên giới.”

Hứa Quảng Sơn nhíu mày nói: “Cha, vậy liệu có hại gì cho Thanh Linh hay không?”

Hứa Khánh Hỗn lắc đầu nói: “Sao có thể có hại, Ninh tiền bối có thể vì Thanh Linh đúc ra tiên thể, khiến Thanh Linh có thể phi thăng Tiên giới bất cứ lúc nào, tuy rằng tu vi hiện giờ của Thanh Linh mới chỉ dừng lại ở Nguyên Anh kỳ, nhưng chỉ cần Thanh Linh phi thăng Tiên giới, liền có thể nhất cử thành tiên.”

Hứa Thanh Linh lúc này nhàn nhạt nói: “Tổ phụ, hiện giờ con đã không phải Nguyên Anh kỳ, mà là Hóa thần cảnh.”

“Hóa thần cảnh……”

Hứa Khánh Hỗn cùng Hứa Quảng Sơn lại lần nữa lộ vẻ khiếp sợ.

Ninh Kiêu vì Hứa Thanh Linh đúc ra tiên thể, Hứa Thanh Linh mới có thể phi thăng thành tiên.

Nhưng mà chỉ dựa vào bản thân Hứa Thanh Linh, tuổi đời còn chưa tới 40, đã đột phá tới Hóa thần cảnh.

Không đến 40 tuổi đã là Hóa thần cảnh?

Mặc dù là những thiên tài kinh tài tuyệt diễm trong lịch sử của Thiên Nga giới, cũng chưa từng thấy có ai có thể đạt tới trình độ này.

Mà lúc này, thân thể Hứa Thanh Linh run lên, liền thoát ly ra ngoài, tiên thể của Hứa Thanh Linh lại lần nữa nhập vào trong bức họa, bức họa tức khắc cuộn tròn lại.

Hứa Thanh Linh cau mày, nói: “Tổ phụ, con cảm thấy tình cảm của mình đang muốn biến mất.”

Hứa Khánh Hỗn lại không ngoài ý muốn, nói: “Lấy loại thủ đoạn này thành tiên, đích xác rất có thể khiến tình cảm biến mất, cho nên Thanh Linh con còn cần phải tự mình tu luyện. Chỉ là có được tiên thể, ở Thiên Nga giới, với thực lực của con, hẳn là không có mấy ai là đối thủ của con.”

Hứa Quảng Sơn lúc này hỏi: “Thanh Linh, lúc Ninh tiền bối ban bức họa này cho con, có yêu cầu gì không?”

Hứa Khánh Hỗn cũng nhìn về phía Hứa Thanh Linh.

Một tôn đại năng có thể họa ra Tiên giới, ẩn cư ở Thiên Nga giới, còn nói này đó với bọn họ, nhất định là đang bố cục gì đó.

Hứa Thanh Linh than khẽ, nói: “Ninh tiền bối nói, còn muốn tìm thêm sáu vị đạo lữ khác.”

“Còn muốn tìm thêm sáu vị đạo lữ?”

Hứa Khánh Hỗn cùng Hứa Quảng Sơn đều ngẩn ra.

Ngay sau đó, Hứa Khánh Hỗn như là hiểu ra điều gì, lớn tiếng nói: “Thì ra là thế, thì ra là thế, ta hiểu được, ta hiểu được.”

Nhìn Hứa Khánh Hỗn tựa như là điên cuồng, Hứa Quảng Sơn cười khổ nói: “Cha, ngài hiểu được điều gì?”

Hứa Thanh Linh cũng nhìn về phía Hứa Khánh Hỗn.

Hứa Khánh Hỗn lại nói với Hứa Thanh Linh: “Thanh Linh, con có thể được Ninh tiền bối ưu ái, đã là phúc phận ngàn thế tu luyện, ngàn lần không thể bởi vậy mà cáu kỉnh, có biết không?”

Hứa Thanh Linh gật đầu nói: “Tổ phụ, con biết.”

Hứa Khánh Hỗn nói tiếp: “Ninh tiền bối ẩn cư tại đây, nhất định là đang bố cục với Tiên giới, mà Ninh tiền bối muốn tìm kiếm bảy vị đạo lữ, nhất định là có quan hệ với việc này, nếu Ninh tiền bối lựa chọn Phiêu Vũ Kiếm Tông chúng ta, vậy Phiêu Vũ Kiếm Tông chúng ta sẽ dốc toàn lực trợ Ninh tiền bối hoàn thành việc này.”

“Cha, Ninh tiền bối rốt cuộc là đang bố cục gì?”

Hứa Quảng Sơn nhíu mày nói.

Hứa Khánh Hỗn hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Ta có một cái phỏng đoán cực lớn mật ……”

Nói tới đây, Hứa Khánh Hỗn bái một bái về hướng núi Quảng Vân, nói: “Vọng Ninh tiền bối thứ tội.”

Rồi sau đó Hứa Khánh Hỗn nói tiếp: “Truyền thuyết nói rằng, đại năng chí cường đại đạo có tám điều, tám điều chí cường đại đạo, ra đời tám tôn vô thượng Đạo Tổ, hai người tính thử, Ninh tiền bối muốn tìm kiếm bảy vị đạo lữ, tính cả ngài ấy, tổng cộng có mấy người?”

Hứa Quảng Sơn cùng Hứa Thanh Linh tức khắc trợn mắt há hốc mồm, Hứa Khánh Hỗn lại gật đầu nói: “Không sai, Ninh tiền bối nhất định là đang bố cục……”

Hứa Khánh Hỗn không có nói ra, chỉ là giơ tay chỉ về phía trước mặt.

Hứa Quảng Sơn cùng Hứa Thanh Linh đồng thời hít một ngụm khí lạnh.

Mà Hứa Thanh Linh lúc này nhớ tới đám thánh thú trong tiểu viện nơi Ninh Kiêu đang sinh sống, kết hợp với những điều này, nàng càng thêm chắc chắn phỏng đoán của tổ phụ là đúng.

“Thanh Linh, Ninh tiền bối có nói cụ thể là ngày mấy tới đây hay không?”

Hứa Khánh Hỗn vội vàng hỏi.

Hứa Thanh Linh lắc đầu nói: “Không có nói cụ thể là ngày mấy.”

Hứa Khánh Hỗn hít sâu một hơi, nói: “Như thế, chúng ta cần phải mau mau chuẩn bị một chút, Ninh tiền bối nói tới cửa cầu hôn, không chỉ là vì con, mà còn là muốn để cho chúng ta có thời gian tìm thêm 6 vị đạo lữ khác giúp cho ngài ấy, nếu chúng ta không làm được, tới lúc đó Ninh tiền bối tức giận, cũng không phải là việc chúng ta có thể thừa nhận.”

Hứa Quảng Sơn cùng Hứa Thanh Linh nghe vậy, sắc mặt hai người lập tức đại biến.

Thì ra Ninh tiền bối tới cầu hôn, là ý tứ này.

Hứa Quảng Sơn nói: “Cha, hiện giờ Thanh Linh có được tiên thể, thực lực tuyệt đỉnh, ngài lại đã là Đại Thừa kỳ, chúng ta hoàn toàn có thể cứng đối cứng với bên Bá Hoàng Cung, việc này không nên chậm trễ, con cảm thấy chúng ta nên trước tiên khiến Bá Hoàng Cung thừa nhận thực lực của chúng ta, như vậy khi bắt tay vào việc mới dễ dàng chút, rốt cuộc chỉ có thời gian vài ngày ngắn ngủi.”

Hứa Khánh Hỗn gật đầu nói: “Có thể, nhưng còn phải quy hoạch một phen, rốt cuộc thực lực của Bá Hoàng Cung sâu không lường được, ngàn vạn không thể khinh thường.”

Nhưng mà ngay lúc này, một người trung niên đi đến, nói: “Tông chủ, tông chủ Trảm Thiên Đao Tông là Tả Ngạo Thiên tới.”

Hứa Khánh Hỗn nhíu mày nói: “Hắn tới làm cái gì?”

Trung niên kia cung kính trả lời: “Nói là tới cầu hôn.”

“Cầu hôn?”

Hứa Khánh Hỗn sắc mặt khẽ biến, lạnh lùng nói: “Muốn cầu hôn ai?”

Trung niên kia nói: “Tả tông chủ dẫn theo thiếu tông chủ Tả Lăng Vân tới, hẳn là muốn cầu hôn Hứa Thanh Linh tiểu thư.”

“Làm càn, quả thực to gan lớn mật……”

Hứa Khánh Hỗn tức khắc gầm lên, khiến người trung niên kia nghi hoặc không thôi.

Rồi sau đó, chỉ nghe Hứa Khánh Hỗn quát: “Bảo bọn họ về đi, nói cho Tả Ngạo Thiên, nếu không muốn chết nhanh một chút, thì mau mau rời đi, Thanh Linh cũng không phải là Trảm Thiên Đao Tông bọn họ có thể mơ ước!”

Hứa Khánh Hỗn trong lúc nói chuyện cũng không có thu liễm, trực tiếp truyền lời ra bên ngoài.

Ngay sau đó, một giọng nói tức giận vang lên, quát: “Hứa Khánh Hỗn, lão già này, ông là cái thá gì, con trai ta sao lại không xứng với cháu gái ông? Ông dám có can đảm coi khinh bổn tọa như thế, ta xem Phiêu vũ kiếm tông các ông hôm nay là muốn bị diệt tông.”

Tiếng nói vừa dứt, một uy áp khổng lồ vô cùng được phát ra, rõ ràng là uy thế của Nửa bước Đại Thừa.

Tông chủ Trảm thiên đao tông, Tả Ngạo Thiên, thế nhưng đã sắp đột phá tới Đại Thừa Kỳ.

Hết chương 6.

Dịch: ThiAnn_0416

Cảm ơn các bạn.