Chương 5: Tìm Sáu Vị Tỷ Muội Cho Ngươi

Núi Đao Phong, bên trong Trảm Thiên Đao Tông.

“Đại ca, ‘ Trảm Thiên Đao ’ chính là chỗ dựa duy nhất của Trảm Thiên Đao Tông chúng ta, nếu như dâng ra ngoài, thực lực của Trảm Thiên Đao Tông chúng ta sễ bị tổn hao đi rất nhiều, mong rằng đại ca có thể nói mấy câu lời hay trước mặt Bá Hoàng, không cần thu lấy Trảm Thiên Đao của chúng ta.”

Trong đại điện, tông chủ Trảm Thiên Đao Tông tông chủ Tả Ngạo Thiên đang nói với một người đàn ông trung niên.

Người trung niên này, chính là anh vợ của Tả Ngạo Thiên, thân phận bất phàm.

Người này tên là Châu Lăng Việt, chính là một trong năm phó cung chủ của Bá Hoàng Cung.

Châu Lăng Việt này tới Trảm Thiên Đao Tông, lại cũng là vì chuyện dâng lên linh bảo lần này.

Bên cạnh, phu nhân của Tả Ngạo Thiên là Châu Lăng Uyển cũng mở miệng nói: “Đúng vậy, đại ca, nếu đã có được Phiêu vũ tiên kiếm của Phiêu Vũ Kiếm Tông, thì hẳn là không cần dùng tới Trảm Thiên Đao của Trảm Thiên Đao Tông chúng ta đi?”

Châu Lăng Việt lúc này lại cười nói: “Tiểu muội, muội phu, các người có điều không biết.”

Tả Ngạo Thiên ngẩn ra, nhíu mày hỏi: “Hay là việc này còn có ẩn tình gì khác nữa?”

Châu Lăng Việt gật đầu nói: “Đại điển hiến tế tân thánh phi thăng, do Thánh Hoàng Cung tổ chức, việc này không thể chậm trễ, nhưng Thánh Hoàng Cung đều không phải muốn các cung lấy ra ba kiện linh bảo, mà là một kiện linh bảo.”

“Một kiện linh bảo?”

Tả Ngạo Thiên tức khắc cười nói: “Như thế, có Phiêu vũ kiếm của Phiêu Vũ Kiếm Tông không phải đủ rồi sao?”

Châu Lăng Việt lắc đầu nói: “Thánh Hoàng Cung tuy rằng muốn mỗi cung lấy ra một kiện linh bảo, nhưng bệ hạ muốn thu lấy cả Phiên vũ kiếm cùng Trảm Thiên Đao.”

Tả Ngạo Thiên sắc mặt biến đổi, nói: “Đây là vì sao? Hay là Bá Hoàng Cung thật sự không muốn để cho Trảm Thiên Đao Tông chúng ta cùng Phiêu vũ kiếm tông một con đường sống?”

Châu Lăng Việt nhíu mày nói: “Muội phu, nói cẩn thận.”

Châu Lăng Việt thấy Tả Ngạo Thiên vẻ mặt tức giận, mở miệng nói: “Sau khi kết thúc đại điển hiến tế tân thánh phi thăng không lâu, thì chính là thời gian để tám cung luận đạo với nhau, nghe đồn Thánh hoàng bệ hạ sắp phi thăng, mà hiện giờ bên trong Thánh Hoàng Cung đang khuyết thiếu người thừa kế, tám vị cung chủ đều mơ ước vị trí Thánh hoàng, bệ hạ nhà ta sở dĩ muốn thu lấy Trảm Thiên Đao cùng với Phiên Vũ Kiếm, chính là vì muốn chuẩn bị cho việc này.”

Lời này của Châu Lăng Việt, khiến Tả Ngạo Thiên cùng Châu Lăng Uyển trợn mắt há hốc mồm.

Ngay sau đó, Tả Ngạo Thiên đầy mặt chờ mong hỏi: “Đại ca, nếu Bá Hoàng bệ hạ trở thành Thánh Hoàng, như vậy có phải Bá Hoàng Cung sẽ dời vào Thánh Hoàng Cung hay không?”

Châu Lăng Việt cười gật đầu.

Tả Ngạo Thiên đầy mặt kinh hỉ hỏi: “Như thế, tám cung khuyết thiếu một cung, bên trong Bá Hoàng Cung, cũng chỉ có Phiêu vũ kiếm tông và Trảm Thiên Đao Tông chúng ta là có đủ tư cách để trở thành tân Bá Hoàng Cung?”

Châu Lăng Việt lại gật đầu, rồi sau đó nói: “Muội phu, có ta nói ngọt trước mặt Bá Hoàng bệ hạ, tân cung, chẳng phải chính là Đao Hoàng Cung?”

Tả Ngạo Thiên tức khắc cười phá lên, hành lễ với Châu Lăng Việt, nói: “Đại ca, việc này dựa hết vào ngài.”

Châu Lăng Uyển cười nói: “Đại ca, chờ ngày Bá hoàng bệ hạ trở thành tân nhiệm Thánh Hoàng, tất sẽ ban lại linh bảo cho Đao Hoàng Cung chúng ta chứ?”

Châu Lăng Việt gật đầu nói: “Đó là đương nhiên, nếu như không có linh bảo, sao có thể trở thành Cung của một phương? Muội cho rằng, Bá hoàng bệ hạ sau khi trở thành Thánh hoàng, sẽ còn thiếu một kiện linh bảo hay sao?”

Tả Ngạo Thiên cùng Châu Lăng Uyển đồng thời hành lễ, nói: “Việc này dựa hết vào đại ca tới vận tác, nếu như thành công, đại ca chính là Hoàng thượng hoàng của Đao Hoàng Cung chúng ta.”

“Những việc này nói sau, muội phu hiện tại hẳn là nên xuống tay chế định kế hoạch đối phó với Phiêu vũ kiếm tông đi thôi. Sau khi Bá hoàng bệ hạ trở thành Thánh hoàng, tất sẽ vì công bằng, để cho tất cả các thế lực nhất đẳng tiến hành cuộc chiến tranh đoạt tân cung, Bá hoàng bệ hạ đương nhiên cũng sẽ có khuynh hướng nghiêng về Trảm Thiên Đao Tông cùng Phiêu vũ kiếm tông, nói cách khác, đến lúc đó chỉ cần Trảm Thiên Đao Tông đánh bại Phiêu vũ kiếm tông, thì tân cung này, tất là của muội phu.”

Châu Lăng Việt nhàn nhạt nói.

Tả Ngạo Thiên gật đầu nói: “Đại ca yên tâm, Phiêu vũ kiếm tông, không phải đối thủ của Trảm Thiên Đao Tông ta.”

Núi Thiên Kiếm, bên trong Phiêu vũ kiếm tông.

Tổ phụ tổ mẫu cùng cha mẹ của Hứa Thanh Linh đều không có sắc mặt tốt.

Vì bảo vệ Phiêu vũ kiếm tông, hy sinh Hứa Thanh Linh, bọn họ đương nhiên là không vui nổi.

Nhưng đối mặt với một tôn tiên nhân, đừng nói là bọn họ, dù có là Thánh Hoàng Cung, cũng không thể làm gì.

“Quảng Sơn, con đi một chuyến tới Bá Hoàng Cung, giao nộp linh bảo lên cho Bá hoàng bệ hạ, sau đó giải thích một phen với ngài ấy.”

Hứa Khánh Hỗn mở miệng nói.

Bá Hoàng Cung muốn Phiêu vũ kiếm tông hiến ra Phiêu vũ kiếm, hiện giờ Phiêu vũ tiên kiếm đã thành Tiên thiên Tiên Khí, bọn họ đương nhiên sẽ không giao nộp lên cho Bá Hoàng Cung, chỉ có thể giao nộp ra linh bảo cực phẩm là chiếc chén bể kia.

Việc này ngược lại cũng dễ làm, rốt cuộc trước đó Phiêu vũ tiên kiếm chỉ là linh bảo hạ phẩm, hiện tại chiếc chén bể này lại là linh bảo cực phẩm.

Hứa Quảng Sơn hành lễ nói: “Hài nhi lập tức đi tới Bá Hoàng Cung.”

Hứa Khánh Hỗn gật đầu nói: “Thuận tiện cũng dẫn Kiếm Nhi về đây đi.”

Kiếm Nhi trong miệng Hứa Khánh Hỗn chính là huynh trưởng của Hứa Thanh Linh, tên là Hứa Nhất Kiếm.

Hứa Nhất Kiếm thiên phú phi phàm, khi còn bé liền được tuyển nhập vào Bá Hoàng Cung tu luyện, hiện giờ đã rất nổi danh trong Bá Hoàng Cung, được Bá hoàng bệ hạ thu làm đệ tử thân truyền, năm ấy mới 40 tuổi, đã tu luyện tới Nguyên Anh cảnh trung kỳ.

Hứa Khánh Hỗn để Hứa Nhất Kiếm trở về, hiển nhiên là muốn để Hứa Nhất Kiếm tìm hiểu Tiên thiên Tiên Khí.

Hứa Quảng Sơn gật đầu nói: “Hài nhi đã biết.”

Không bao lâu, Hứa Quảng Sơn liền cầm theo chén bể xuất phát, đi tới Bá Hoàng Cung.

Trên núi Quảng Vân.

Ninh Kiêu nằm trên ghế nằm bện từ thanh đằng, trong lòng là Hứa Thanh Linh.

“Tiểu ca ca, ghế nằm này được bện từ gì vậy, sao ta lại có cảm giác như mình đang được đắm chìm bên trong đại đạo?”

Hứa Thanh Linh ăn xong quả nho do Ninh Kiêu lột vỏ cho nàng, cười hỏi.

Ninh Kiêu trả lời: “Thanh đằng bình thường mà thôi.”

Thanh đằng bình thường?

Trong ba ngày này, Hứa Thanh Linh ở trên ghế nằm cảm giác được đạo vận, tu vi liên tiếp đột phá, hiện giờ đã đạt tới Nguyên Anh cảnh hậu kỳ đỉnh.

Nói cách khác, Hứa Thanh Linh sắp đột phá đến Hóa thần cảnh.

Ghế nằm bện từ dây thanh đằng bình thường, có hiệu quả này sao?

Nhưng mà vào ngay lúc này, Hứa Thanh Linh lại ngẩn ra, vội vàng hỏi: “Tiểu ca ca, chàng cho ta ăn nho gì vậy?”

Ninh Kiêu nói: “Nho ta trồng.”

Cũng là nho bình thường thôi sao?

Hứa Thanh Linh lại cười khổ một tiếng, nàng rõ ràng cảm giác được, bên trong đan điền của mình, Nguyên Anh oanh ra một tiếng vỡ ra một cái động, mà Nguyên Anh sau khi rách nát hết thì hóa thành Nguyên thần.

Hóa thần cảnh!

Hứa Thanh Linh lúc này đã chính thức bước vào hóa thần cảnh.

Ở chỗ này tu luyện, quả thực chính là nghịch thiên.

Ninh Kiêu lúc này mở miệng nói: “Thanh Linh, nàng cảm thấy chúng ta khi nào thì thành thân mới tốt nha?”

Hứa Thanh Linh mặt đẹp đỏ lên, thấp giọng nói: “Ta nghe tiểu ca ca.”

Ninh Kiêu nhếch miệng cười nói: “Mùng ba tháng sau là ngày lành, chúng ta liền định vào tháng sau rời núi thành thân, được không?”

Hứa Thanh Linh gật gật đầu, nói: “Vâng, ta nghe tiểu ca ca.”

Ninh Kiêu thở dài một tiếng, nói: “Thanh Linh, nàng cũng biết, ta không thích có quá nhiều người biết ta ở chỗ này, lúc chúng ta thành thân, chỉ gọi người nhà của nàng tới ăn với nhau bữa cơm, nàng nói có được không?”

Không đợi Hứa Thanh Linh nói cái gì, Ninh Kiêu tiếp tục nói: “Đến lúc đó ta sẽ làm mấy con gà, con cá, hầm mấy con rùa đen tiếp đãi người nhà của nàng.”

Ninh Kiêu dứt lời, đám thánh thú trong viện lập tức run rẩy.

Cái lão lưu manh này, vẫn còn muốn giết chúng ta nữa sao.

Hứa Thanh Linh vội vàng lắc đầu nói: “Tiểu ca ca, sau này không cho nói muốn ăn thịt chúng nó.”

Hứa Thanh Linh biết, đám gia cầm gia súc trong tiểu viện này, đều là thánh thú, cấp bậc từ chân tiên trở lên.

Nếu chọc giận chúng nó, toàn bộ Thiên nga giới đều phải xong đời.

Tuy rằng nàng biết Ninh Kiêu có thể ngăn chặn chúng nó, nhưng vạn nhất, Hứa Thanh Linh cũng không muốn Thiên Nga giới sinh linh đồ thán.

Ninh Kiêu cười nói: “Vẫn là Thanh Linh thiện tâm, được rồi, chúng ta không ăn thịt chúng nó, tới lúc đó ta sẽ làm một bàn toàn tố yến để chiêu đãi người nhà của nàng.”

Hứa Thanh Linh gật đầu nói: “Được, hai ta cùng làm.”

Ninh Kiêu cười to nói: “Thanh Linh, ta muốn ăn đậu hủ do nàng tự tay làm.”

Hứa Thanh Linh mặt đẹp ửng đỏ, nàng nào biết làm đậu hủ gì chứ.

Hôm trước Hứa Thanh Linh xuống bếp, muốn nấu cơm cho Ninh Kiêu, đậu hủ đều nát, nhưng Ninh Kiêu lại nói ăn rất ngon.

Hứa Thanh Linh trong lòng ấm áp, rồi sau đó vẻ mặt ai oán hỏi: “Tiểu ca ca, sau này liệu chàng có không cần Thanh Linh nữa hay không?”

Ninh Kiêu sắc mặt nghiêm chỉnh, vội vàng nói: “Thanh Linh, nàng nghĩ gì đó, ta sao có thể sẽ không cần nàng chứ?”

Nhưng mà lúc này, Ninh Kiêu lại nhớ tới nhiệm vụ thứ hai mà hệ thống giao cho mình, không khỏi cau mày lại.

Hứa Thanh Linh giống như “ở gần vua như gần cọp”, thấy Ninh Kiêu nhăn mày, mặt đẹp không khỏi trở nên trắng bệch, vội vàng nói: “Tiểu ca ca, chàng đừng nóng giận, Thanh Linh sau này sẽ không hỏi.”

Ninh Kiêu ôm lấy Hứa Thanh Linh, nhẹ giọng nói: “Ta sẽ vĩnh viễn không giận Thanh Linh, ta cũng là thân bất do kỷ, sau này có thể sẽ còn tìm thêm vài người tỷ muội khác nữa cho nàng, nàng đừng giận ta có được không?”

“Tỷ muội?”

Hứa Thanh Linh mặt đẹp càng thêm tái nhợt, rõ ràng có chút thương tâm, rồi sau đó lại thấp giọng nói: “Tiểu ca ca muốn tìm thêm mấy người tỷ muội khác cho Thanh Linh?”

Ninh Kiêu nhếch miệng nói: “Khả năng…… Khả năng có hơi nhiều một chút.”

“Ba cái?”

Hứa Thanh Linh ngẩn ra, vội vàng hỏi.

Ninh Kiêu cười khổ nói: “Còn nhiều hơn chút nữa.”

“Bốn cái?”

Hai mắt Hứa Thanh Linh đã bắt đầu ửng đỏ.

Ninh Kiêu thở dài một tiếng, nói: “Còn muốn nhiều thêm chút nữa.”

Hứa Thanh Linh rưng rưng nước mắt, nói: “Năm cái?”

Ninh Kiêu không khỏi ôm chặt lấy Hứa Thanh Linh, rõ ràng cảm nhận được thân thể Hứa Thanh Linh đang run rẩy, rồi sau đó thấp giọng nói: “Thanh Linh, mặc kệ sau này ta có tìm thêm bao nhiêu người, thì tình cảm ta dành cho nàng, một chút cũng không thiếu, ta thề.”

Hứa Thanh Linh nước mắt lăn dài trên má, sau đó nói: “Tiểu ca ca, ta không trách chàng, chàng nói đi, muốn tìm thêm cho ta mấy người?”

Nhìn ánh mắt quật cường của Hứa Thanh Linh, Ninh Kiêu đau lòng không thôi.

Nhưng dù có đau lòng, Ninh Kiêu cũng chỉ có thể dằn lòng nói ra miệng.

Bởi vì Ninh Kiêu, cũng không thể lựa chọn.

Hít sâu một hơi, Ninh Kiêu nhỏ giọng nói bên tai Hứa Thanh Linh: “Thanh Linh, nàng phải tin tưởng ta, ta cũng là thân bất do kỷ.”

“Tiểu ca ca, chàng nói đi, ta có thể chịu đựng được.”

Hứa Thanh Linh lau nước mắt, miễn cưỡng nở một nụ cười trên môi.

Ninh Kiêu không hề chần chờ, nhẹ giọng nói: “Sáu cái……”

Thân thể Hứa Thanh Linh bỗng nhiên run lên, trợn mắt há hốc mồm nhìn Ninh Kiêu.

Ninh Kiêu còn muốn tìm thêm 6 người tỷ muội khác, nói cách khác, bảy người bọn họ tới chia sẻ Ninh Kiêu?

Hứa Thanh Linh nước mắt tuôn rơi, sớm đã rung động với Ninh Kiêu, Hứa Thanh Linh lúc này chỉ cảm thấy cả người run run, tim như đao cắt, đau đớn vô cùng.

Ninh Kiêu ôm chặt lấy Hứa Thanh Linh, an ủi nàng.

Lúc này trong lòng Ninh Kiêu cũng đang thở dài không thôi, lão tử là một người si tình chuyên nhất nha, đã bị cái hệ thống chết tiệt này hại thành cái dạng gì rồi?

Hết chương 5.

Dịch: ThiAnn_0416

Cảm ơn các bạn.