Thành phố R là đô thị cấp 1 của Hoa Quốc, là một thành phố phồn hoa náo nhiệt, trên đường xe cộ qua lại như nước chảy. Mặc dù đã từng nhìn thấy hình ảnh này trên truyền hình, nhưng khi tận mắt nhìn thấy cô vẫn cảm thấy chấn động.
Nhận thấy hành vi của bản thân rất giống với đồ nhà quê trong miệng yêu quái công tác ở phòng làm việc, Dương Tam liền xụ mặt, ra vẻ nghiêm túc, chỉ có đôi mắt đen lúng liếng không ngừng chuyển động. Cô là đại yêu, không giống với những tiểu yêu quái đó, không thể làm ra những việc hạ thấp thân phận.
Dương Tam mang theo Tiểu Kim di chuyển chầm chậm, muốn thử xem có thể tìm thấy một địa phương linh khí dồi dào để có cái bỏ bụng hay không. Vẻ bề ngoài của Dương Tam trông rất mềm mại. làn da trắng nõn như tuyết, nhìn không khác gì một học sinh cao trung, hơn nữa trong tay còn xách theo một chú cá koi thu hút sự chú ý của rất nhiều người đi đường. Chỉ là chẳng mấy chốc, Dương Tam liền phát hiện lương thực dự trữ Tiểu Kim được chú ý nhiều hơn cả cô.
“Đây là cá koi đúng không? Nhìn rất đẹp, phải bao nhiêu tiền mới nguyện ý bán lại? Tôi ra giá 500 tệ, như thế nào?”
“Tôi trả 1000 tệ, anh trả 500 tệ không phải là đang khi dễ cô gái nhỏ không hiểu chuyện hay sao?”
Có người đoạt chính là thứ tốt. Trong số hai người đang tranh nhau, có một người mặc áo thun sọc đen, trông khá anh tuấn.
Tuy rằng, Tiểu Kim không phải cá vàng quý giá gì, nhưng lại được Dương Tam nuôi dưỡng nên đã nhiễm chút hơi thở của cô, hơn nữa đã mở linh trí, thuận lợi sống đến 1000 năm. Sở dĩ vẫn luôn không thể hóa hình là vì 1000 năm qua không có ai chỉ dạy nó phương pháp tu hành mà thôi.
Nhưng nó lại khác biệt so với những con cá vàng trên thị trường, cho dù là người bình thường cũng có thể nhìn ra điều này nên lúc này bọn họ mới tranh nhau ra giá.
500 tệ… 50 vạn cô cũng không bán!
Dương Tam không hé răng, chỉ là liếc nhìn bọn họ một cái. Ánh mắt không chút cảm xúc khiến hai người kia lạnh sống lưng.
“Quân tử không đoạt vật yêu thích của người khác, nếu cô gái nhỏ không muốn bán vậy thì thôi vậy.”
“Đúng vậy, dù sao với mức giá này cũng có thể mua được những thứ tốt hơn.”
Hai người này mới vừa nãy còn tranh chấp với nhau đã nhanh chóng giải tán.
Dương Tam tìm một chỗ không người, nói với Tiểu Kim: “Bọn họ nói ngươi là cá koi? Là loại cá có thể mang đến vận may?”
Cô cũng không hiểu loài người lắm, cá koi với cá vàng không phải đều giống nhau hay sao?
Tiểu Kim kiêu ngạo ngoắc ngoắc đuôi: “Đương nhiên! Bao nhiêu năm nay để không bị loài người phát hiện, tôi đã sử dụng vận may trên chính bản thân mình!”
Dương Tam trầm ngâm một lát: “Rất tốt! Vậy thì mau nói cho ta đi đường nào có thể giúp lấp đầy bụng!”
Cô nhe răng trợn mắt, nở nụ cười hung ác: “Nếu lời nói của ngươi vô dụng, ta liền ăn ngươi!”
Tiểu Kim: “Um um um.”
Tất cả là do thời gian tô đẹp kí ức nên nó suýt chút nữa đã quên mất lão đại nhà mình hung tàn như thế nào.
Vì năng lực của Tiểu Kim có hạn nên sau khi sử dụng một lần thì thân thể mệt mỏi rã rời, muốn khôi phục lại nguyên khí có lẽ phải mất một khoảng thời gian dài. Tuy nhiên, nó cũng chỉ Dương Tam nên đi về phía tây sẽ gặp chuyện tốt.
Chỉ dẫn này thật sự quá mơ hồ!
Dương Tam rất không vui, chán nản đi dọc theo hướng tây, thỉnh thoảng lại quan sát linh khí xung quanh, cân nhắc tìm một chỗ để ở lại. Trước khi trời tối cô cũng không tìm được thức ăn, nhưng lại nhìn thấy tờ rơi được dán trên bảng thông báo. Nội dung tờ rơi viết - trong tiểu khu có người muốn cho thuê căn nhà hai phòng ngủ một sảnh
Dương Tam dùng điện thoại ở sạp báo gọi đến số máy được in trên tờ rơi, chẳng mấy chốc chủ nhà đã chạy đến.
Chủ nhà là một cô gái hơn 20 tuổi, tên là Vạn Vân Phỉ, gương mặt trang điểm tinh xảo. Cô ấy ngáp mộ cái, dưới mắt hiện lên màu xanh lá nhạt:
“Cô muốn thuê nhà?”
Dương Tam nhướng mày kinh ngạc, ánh mắt rơi vào bóng đen mờ mịt phía sau Vạn Vân Phỉ. Đi về phía tây, quả nhiên gặp được chuyện tốt. Hiện tại không phải thức ăn tự đưa đến cửa hay sao?
Dương Tam thu hồi tầm mắt, cất giọng nhàn nhạt: “Đúng vậy, tôi muốn thuê phòng.”